Edit: Mều
Đoán chừng là sự uy hϊế͙p͙ Giang Đường có tác dụng nên hôm nay nhiệm phụ hằng ngày của cô vô cùng bình thường, phần thưởng cũng cao gấp 10 lần so với lúc trước.
Nội dung nhiệm vụ: [Nói lời âu yếm này với Lâm Tùy Châu: "Có thứ gì trêи mặt anh kìa, có chút đẹp trai nha."
Thưởng 30 ngày sinh mệnh.
Cô rất hài lòng với nhiệm vụ lần này, chuyện đầu tiên khi cô thức dậy chính là đi tới trước mặt Lâm Tùy Châu đang làm bữa sáng.
"Làm gì." Anh còn đang ghi hận chuyện đêm qua, tới hôm nay mắt vẫn còn âm trầm, cho dù Giang Đường đừng trước mặt anh, anh cũng không có ý định nhìn tới cô.
"Lâm Tùy Châu, có thứ gì trêи mặt anh kìa."
"Có cái gì?"
Giang Đường: "Có chút đẹp trai nha."
Bầu không khí bỗng nhiên im lặng.
Lâm Tùy Châu cầm thìa bỗng dừng động tác lại, cuối cùng anh ngẩng đầu lên, cười nhạt nhìn cô: "Cũng có thứ gì trêи mặt cô kìa."
Giang Đường phối hợp: "Tôi biết tôi đẹp, anh không cần nói."
Lâm Tùy Châu: "Có chút không biết xấu hổ."
"..."
Nói chuyện thì nói, người này sao lại công kϊƈɦ thân thể người khác chứ?
Đáng ghét.
Tức giận không trả lời anh, cô quay đầu đi rửa mặt trang điểm.
Lâm Tùy Châu liếc mắt nhìn cô, mím môi lén nở nụ cười, nhưng chờ tiếng bước chân lại gần lần nữa, người đàn ông lập tức nghiêm túc lên giống như không có chuyện gì xảy ra: "Làm gì?"
"Bố ơi."
Là Sơ Nhất.
Trong lòng Lâm Tùy Châu thở dài, anh cảm thấy mình có chút ngu ngốc.
"Sao vậy?"
"Lương Thâm và Thiển Thiển ở nhà một mình, không sao chứ ạ?"
"Có bảo mẫu lo, không sao đâu."
"...Ồ." Sơ Nhất không hỏi nhiều nữa, cậu cúi đầu ra khỏi nhà bếp.
Bửa sáng đi qua, Giang Đường đi đến Hạ gia.
Gần kết thúc, cô nhận được tin nhắn Lâm Tùy Châu gửi tới nói anh đã dẫn Sơ Nhất tới sân golf, sau khi nhàn nhạt trả về chữ "được", Giang Đường tiếp tục chuyên tâm làm giáo viên của mình.
Hạ La nghe lời, cũng dễ chỉ bảo, cho dù lo lắng Giang Đường sẽ cướp chú mình nhưng cô bé cũng không nói gì quá đáng.
"Cô ở lại ăn cơm trưa đi, hôm nay có làm món Tứ Xuyên."
Mới từ phòng vũ đạo đi ra, Giang Đường liền nhận được lời mời của Hạ Hoài Nhuận.
Cô lắc lắc đầu: "Hôm nay không được rồi, con tôi còn đang ở nhà đấy."
"Được thôi." Hạ Hoài Nhuận cũng không ép cô: "Vậy tuần sau chúng ta gặp."
"Tuần sau gặp."
Sau khi tạm biệt Hạ Hoài Nhuận, Giang Đường lên xe rời đi.
Khi đến cửa tiểu khu, cô nhìn thấy một phụ nữ đi loanh quanh dưới lầu.
Người phụ nữ có chút thấp bé, mặc một cái váy dài không phù hợp lắm, dây truyền vàng trêи cổ khúc xạ ra ánh sáng chói mắt dưới ảnh mặt trời, Giang Đường híp mắt, thu tầm mắt lại rồi hững hờ vòng qua, nhưng vào lúc này, người phụ nữ kia kéo Giang Đường lại.
"Hay lắm, mới mấy tháng nay không gặp, cô còn giả bộ không quen biết người mẹ tôi đây?"
Mẹ?
Giang Đường nhìn qua.
Tướng mạo của người phụ nữ này có khuynh hướng cay nghiệt, một đôi mắt cá gắt gao trừng Giang Đường, làm cho cô không khỏi lạnh cả lòng bàn chân.
Kiều Tú Liên, mẹ ruột của Giang Đường.
Bà ta cũng chính là người đẩy Giang Đường lên giường của Lâm Tùy Châu.
Còn nhớ lúc trước, Kiểu Tú Liên vốn là bảo mẫu của Lâm gia, bà ta vốn ham mộ hư vinh, đặc biệt là nợ cờ bạc đến ʍôиɠ, nên bà ta liền động tâm với khối gia sản khổng lồ của Lâm gia, đúng lúc biết được con gái và Lâm Tùy Châu cùng trường cấp ba, thế nên tất cả những chuyên phát sinh tiếp theo đều thuận lý thành chương.
Sau khi gả vào Lâm gia, số tiền mà Lâm Tùy Châu cho nguyên chủ gần như đều rơi hết vào trong túi của Kiều Tú Liên, có thể nói, tính cách nhu nhược của nguyên chủ có một phần do người mẹ như bà ta gây nên.
Bà ta tham lam ích kỷ, vô tình vô nghĩa, toàn bộ tính cách quá quắt đều được bà ta giải thích một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Ánh mắt Giang Đường nhìn xung quanh, người ra vào đi đi lại lại, cô không muốn mình trở thành tiêu điểm, bèn nói: "Vào đây trước đi."
Nói xong, cô để lại cho Kiểu Tú Liên một bóng lưng cao ngạo.
Kiều Tú Liên mới từ thành phố S lại đây, bà ta mơ hồ cảm thấy con gái có gì đó không đúng, nhưng cụ thể thì lạ ở chỗ nào bà ta cũng không nói rõ được, chỉ là khí thế... làm cho bà ta rất không thoải mái.
Sau khi vào cửa, Kiểu Tú Liên ghét bỏ ra mặt với căn phòng hơn trăm mét vuông này của cô: "Mày nhìn thử xem nơi mày ở là chỗ nào. Nếu không phải tao đến Lâm gia tìm mày thì tao vẫn không biết mày dọn ra đây, bây giờ mày lập tức thu dọn đồ đạc chuyển về với tao."
Giang Đường tiện tay bỏ chìa khóa xe vào một bên tủ, trực tiếp đá giày cao gót dưới chân, đi chân trần đến trước tủ lạnh lấy một lon nước uống ở bên trong ra: "Chuyển đi đâu?"
"Còn có thể chuyển đi đâu? Đương nhiên là chuyển về!"
Mở nắp ra xong, cô trào phúng liếc bà ta một cái: "Nếu tôi nói không thì sao."
"Giang Đường mày điên rồi sao? Ở gì một nơi tồi tàn thế này, bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc đi cùng tao."
Nói xong, Kiều Tú Liên liền muốn tiến lên kéo cô.
Giang Đường lùi về sau vài bước, mặt không chút biến sắc tách tay bà ta ra, một đôi mắt hồ ly nhàn nhạt nhìn "người mẹ" trước mắt.
"Trong một khoảng thời gian dài sắp tới, tôi và Sơ Nhất sẽ luôn ở nơi này, tôi không hy vọng bà đến quấy rối cuộc sống của chúng tôi."
Một khoảng thời gian dài...
Câu nói này hoàn toàn làm Kiều Tú Liên tức giận, bà ta không thể tin được mà nhìn Giang Đường: "Mày nói mày muốn mang Sơ Nhất theo ở nơi này? Tao thấy đầu óc mày thực sự vào nước rồi, mày có biết có bao nhiêu phụ nữ nhìn trúng vị trí của mày không? Lúc trước nếu không có tao thì bây giờ mày có thể an phận ngồi lên vị trí bà Lâm này không? Mày đi nhanh cho tao!"
Từ sau khi con gái gả vào nhà quyền thế, Kiều Tú Liên cũng được thơm lây làm quen với không ít quý bà phú hào, ngoài mặt các bà rạng rỡ, nhưng sau lưng thê thảm không nói nên lời, các ông chồng bao nuôi tiểu tam tiểu tứ bên ngoài, vô số tiền tài nào đến lượt các bà sử dụng, cho dù các bà ăn mặc tinh xảo đều chỉ vì giữ thể diện cho người đàn ông, nhưng bên trong vô cùng trống rỗng.
Kiều Tú Liên cũng không muốn để cho con gái bà ta trở nên như vậy, đến lúc cô bị vứt bỏ thì không sao, nhưng bà ta một xu cũng không cầm được!
Giang Đường biết rõ Kiều Tú Liên lại nghĩ cái gì, khi "Giang Đường" trong nội dung vở kịch nguyên tác chết thảm, người mẹ này cũng không xuất hiện một lần.
Đối với bà ta mà nói, còn gái chỉ là một cây ATM lâu dài, bên trong có tiền thì thăm hỏi mỗi ngày, lúc hết rồi thì bỏ của chạy lấy người, nào có tình mẹ con, máu mủ tình thâm gì.
Giang Đường lạnh nhạt nhìn Kiều Tú Liên: "Tôi không đi, cũng sẽ không đi. Sau này bà không được phép cầm một xu nào của tôi, lại càng không được cầm một xu nào của Lâm Tùy Châu."
Cô nói: "Hôm nay bà tới đây, vậy chúng ta cứ nói thẳng ra, tôi căm hận bà, chán ghét bà, bà làm tôi thấy buồn nôn, nhưng bà sinh tôi nuôi tôi, là mẹ của tôi, thân làm con gái tôi không thể làm gì được bà."
Kiều Tú Liên không thể tin nhìn Giang Đường: "Mày nói mê sảng cái gì vậy?"
Giang Đường nói tiếp: "Nhưng những ân tình này cũng đã trả sạch từ lúc bà vì tiền tài mà bỏ thuốc tôi, những gì bà lấy từ chỗ tôi đã vượt xa sự trả giá của bà rồi. Từ nay về sau, bà đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không tiếp tục cho bà một xu nào nữa, từ đây chúng ta không ai nợ ai nữa."
Kiều Tú Liên ngạc nhiên đến một câu cũng không nói ra được.
Bà ta biết tính cách của Giang Đường, mềm yếu vô tri, mặc cho đánh mặc cho mắng, đối với bà ta luôn là nói gì nghe nấy, nói một không hai. Chỉ là Kiều Tú Liên làm sao cũng không ngờ rằng hôm nay cô lại nói những lời này.
Sự lạnh lùng trong mắt Giang Đường làm cho bà ta hoảng sợ, lại càng tức giận.
"Mày nói tao vì tiền? Tao còn không phải là vì mày!" Nói xong, Kiều Tú Liên ngồi xuống đất khóc rống: "Tại sao tao lại sinh ra một đứa vô liêm sỉ như mày chứ! Gia môn bất hạnh!! Chúng ta sẽ chờ Lâm Tùy Châu trở về, chờ nó phân xử cho tao!"
"Được." Giang Đường cầm lon nước bình tĩnh ngồi trở lại ghế sofa "Chúng ta cứ chờ Lâm Tùy Châu trở về."
"Tao làm tất cả thứ này không phải vì mày sao! Kiều Tú Liên gào lên, trong đôi mắt không có một giọt nước mắt nào: "Mày trở thành quý bà giàu có liền muốn một cước đá văng người mẹ già của mày, nếu mày thực sự dám đoạn tuyệt quan hệ với tao, tao lập tức đi kiện cô! Tao muốn kiện chết mày! Không, tao muốn nhảy từ trêи này xuống! Cho mày mất hết thể diện! Để cho người ta nhìn con gái của tao ép chết mẹ ruột của mình như thế nào!
Nói xong, Kiều Tú Liên cong người bật dậy đứng lên, đi thẳng đến ban công đẩy cửa sổ ra phía trước.
Bởi vì kϊƈɦ động, khuôn mặt Kiều Tú Liên vặn vẹo: "Nếu mày không chuyển về, tao lập tức nhảy từ trêи này xuống, để cho mày không còn gặp lại mẹ ruột của mày được nữa!
Cô hơi chớp mắt, đột nhiên xoay người đi vào nhà bếp, đến khi trở ra, Kiều Tú Liên nhìn thấy trêи tay cô còn cầm thêm một con dao thái rau sáng loáng và một sợi dây thừng không biết lấy từ đâu ra.
Giang Đường đưa hai món đồ đến trước mặt Kiều Tú Liên, ngữ điệu lạnh lùng, ánh mắt nhìn Kiều Tú Liên càng không có tình cảm: "Hôm nay là chủ nhật, người ra vào nhiều, bà muốn nhảy lầu cũng được nhưng đè chết người sẽ không tốt, cho dù đè không chết người mà lại đè chết con mèo con chó cũng không tiện, bà cũng biết, thú cưng thời nay còn đáng giá hơn mạng người mà."
"Mày..."
Không đợi Kiều Tú Liên nổi giận, Giang Đường tiếp tục bổ một dao: "Dao thái rau sắc bén, cắt trúng động mạch lớn thì chết rất nhanh, nhưng máu sẽ phun tung tóe ra xung quanh rất khó quét dọn. Nếu bà thực sự muốn chết, tôi kiến nghị bà thắt cổ, sạch sẽ lại thuận tiện, cũng có thể chết toàn thây."
Nói xong, Giang Đường cười nhẹ, dịu dàng đưa hai món khác nhau tới: "Chọn đi."
Thân thể Kiều Tú Liên run cầm cập co rụt lại, bà ta nhìn dao thái rau sắc bén kia, nước mắt Kiều Tú Liên thực sự rơi xuống, không viết là do sợ hay do tức giận.
Giờ khắc này, bà ta có cảm giác con gái mình bị quỷ bám vào người, trước đây con gái ngoan như vậy, không dám lớn tiếng một lời nào, giờ thì hay rồi, trực tiếp ép người thắt cổ.
Kiều Tú Liên nắm chặt hay tay, bà ta giơ tay muốn tát lên mặt cô: "Đứa con bất hiếu!"
Dường như dùng sức toàn thân, một cái tát này của bà ta đánh cho Giang Đường lùi về sau hai bước liên tiếp.
Lỗ tai ong ong, trêи mặt bị móng tay dài của bà cắt ra một vệt máu.
Giang Đường đưa tay lau một cái, một vết máu dính trêи đầu ngón tay cô.
Hít sâu một hơi, cô rất bình tĩnh thả đồ trêи tay xuống, sau đó....
Bốp!
Sau khi đánh xong mặt bên trái, cô lại cho má phải Kiều Tú Liên thêm một cái tát.
Giang Đường dùng sức kéo tóc Kiều Tú Liên, mạnh mẽ ấn bà ta lên trêи mặt kình lạnh lẽo.
Khuôn mặt của cô phản chiếu ánh sáng ngoài cửa, mí mắt lạnh lùng vô tình rũ xuống.
Kiều Tú Liên không cam lòng giãy giụa, nhưng bà ta không có cách lay động được Giang Đường chút nào.
Giang Đường áp sát lại, giọng nói lạnh thấu xương: "Đứa con bất hiếu? Bà có tư cách gì mà nói tôi là đứa con bất hiếu?"
"Mày dám đánh tao..."
"Tôi đánh bà đấy!" Giọng cô đầy sắc bén: "Trước kia tôi nghe lời bà, bởi vì bà là mẹ của tôi, nhưng bây giờ, bất kể là vì Sơ Nhất, hay là vì tôi, tôi cũng sẽ không tiếp tục nghe bà nói một câu nào nữa. Tôi vốn muốn giữ lại cho bà một chút tình cảm, nhưng mà bà... lòng tham không đáy."
"Tôi cho bà biết." Cánh tay Giang Đường kìm chặt cơ thể của bà ta: "Bà đừng ép tôi, nếu bà ép tôi, tôi cũng không quan tâm tình cảm mẹ con gì đâu."
Vẻ mặt của cô quá đáng sợ, cảm giác áp bức không ngừng truyền tới khiến dưới chân Kiều Tú Liên như nhũn ra.
Nhưng Kiều Tú Liên không cam lòng, khuất nhục càng nhiều hơn, trước đây cô mặc cho bà ta đánh, mặc cho mắng, nhưng bây giờ dám phản kháng, còn dám uy hϊế͙p͙ bà ta.
"Tao còn không phải là vì mày! Còn không phải để cho mày sống những ngày tháng tốt đẹp! Mày nhìn mày một chút xem, làm bà Lâm thoải mái biết bao, nếu như không có tao, bây giờ không biết mày đang sống chật vật ở nơi nào rồi!"
Ánh mắt Giang Đường thâm trầm: "Nếu không phải bà, sao tôi lại rơi vào nông nỗi này...."
Cô vốn là một thiếu nữ 19 tuổi, thanh xuân tươi đẹp, tháng năm rực rỡ.
Mặc dù biết chắc chắn tất cả đều là hướng đến kết cục trong nội dung nguyên tác của vở kịch.
Nhưng Giang Đường vẫn không khỏi cảm thấy thương tiết cho bà ta.
Bà ta hẳn là oán hận, chỉ là những oán hận này đã phát tiết sai đối tượng rồi.
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, đánh vỡ bầu không khí bất an giữa cô và Kiều Tú Liên.
Sự u ám trong đôi mắt của Kiều Tú Liên đã có ánh sáng, bà ta tràn đầy mong chờ nhìn về phía cửa.