Edit: Mều
Trong những tổn thương A Vô từng chịu đựng, nỗi đau mà Giang Đường mang đến cho cậu không phải lớn nhất.
Trẻ con không rành thế sự luôn có thể nhanh chóng mở lòng với mọi người, tìm đến những đồng bọn cùng chung chí hướng. Đến ngay cả Sơ Nhất cũng không ngoại lệ, cậu thông minh lại ưa nhìn nên có rất nhiều người muốn làm bạn với cậu.
A Vô nhớ lúc vừa mới lên tiểu học, có một bạn nhỏ ngại ngùng, hướng nội luôn gần gũi với Sơ Nhất, đó là con trai nhỏ của cô chủ nhiệm. Sau này mới biết, đứa nhỏ đó làm bạn với Sơ Nhất do hoàn toàn nghe theo lời của mẹ, bởi vì cô chủ nhiệm biết, chỉ cần kết thân với Sơ Nhất là có thể tiếp cận gia thể khổng lồ sau lưng cậu. Nếu muốn thăng chức, còn không phải là chuyện trong phút chốc sao?
Sau khi biết chuyện, Sơ Nhất đã buồn bã rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn không nhẫn tâm vứt bỏ "người bạn" này. Nhưng A Vô không như thế, cậu ta là mặt tối của Sơ Nhất, chuyện Sơ Nhất không làm được, cậu ta sẽ làm, chuyện Sơ Nhất không nỡ, cậu ta nỡ.
Từ đó về sau, Sơ Nhất không có bạn bè nữa.
Lần này cũng giống như vậy, để tránh về sau cậu thương tâm khổ sở, không bằng vừa bắt đầu cứ chặt đứt phần tình cảm không nên tồn tại này.
Cậu ta không sai, lỗi là do Sơ Nhất quá do dự thiếu quyết đoán.
Lông mi run lên, Sơ Nhất đoạt lại quyền không chế thân thể lần nữa, cậu đứng trêи con đường nhỏ lát đá cuội, nhìn vầng trăng lưỡi liềm trêи đỉnh đầu, vẻ mặt mờ mịt, ký ức trong đầu thiếu mất một khối. Cậu khẽ nhướng mày, lập tức nhận ra A Vô đã xuất hiện.
Trong lòng đột nhiên nảy ra dự cảm không tốt, cậu lấy quyển sổ nhỏ ra, viết: "Vừa nãy anh xuất hiện làm gì?"
[Muốn gặp bạn của em, nhưng hình như cậu ta không thích em.]
"Có ý gì?"
[Cậu ta vứt đồ ăn của em đưa, nói em xem thường cậu ta, cậu ta không muốn tiếp tục gặp em nữa.]
Ôm lòng thấp thỏm, Sơ Nhất mở nắp thùng rác lên. Bên trong, chiếc túi quen thuộc lẳng lặng nằm trong một đống thứ bỏ đi.
Lòng Sơ Nhất chìm xuống, độ cong khóe môi từ từ hạ thấp.
Cậu rũ mắt, im lặng không nói đi về phía nhà.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Đợi khi Sơ Nhất trở lại thì Lâm Tùy Châu đã rời đi, Giang Đường đang tắm rửa cho Lương Thâm trong phòng tắm, cậu cụp vai, thay đổi giày rồi đi vào phòng ngủ.
"Sơ Nhất, con về rồi à?"
"Vâng."
Một âm tiết nhàn nhạt, để lộ tâm tình chua xót và thất lạc.
Giang Đường chợt cảm thấy không đúng, sau khi kéo khăn tắm xuống quấn lung tung trêи người Lương Thâm, cô lau tay đi đến bên cạnh cậu.
"Con không vui sao?"
Sơ Nhất mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Giang Đường không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết cậu đang cố nén đau khổ, cô khom lưng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, lo lắng hỏi: "Con cãi nhau với Âu Dương ư?"
Cậu lại lắc đầu.
Giang Đường hơi suy tư, nói: "Con đã đồng ý với mẹ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải nói cho mẹ biết."
Vành mắt Sơ Nhất đỏ hoe: "Âu Dương không thích con..."
Cô nhíu mày: "Chính miệng cậu ấy nói sao?"
"Â Vô nói cậu ấy ném đồ ăn con đưa, còn nói con xem thường cậu ấy, nhưng con không có..."
Sơ Nhất vô cùng tủi thân, cắn răng, đỏ mắt, muốn khóc lại không dám khóc, dáng vẻ cố nén nước mắt thật khiến người ta đau lòng.
Giang Đường thầm tính toán, đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Nhật đinh là A Vô gây khó dễ từ bên trong.
Nhưng cô lại không thể nói thẳng với Sơ Nhất là A Vô giở trò.
Sau khi sắp xếp ngôn ngữ lại một lượt, vẻ mặt Giang Đường nhu hòa: "Sơ Nhất, con muốn làm bạn với Âu Dương không?"
"Con vẫn coi cậu ấy là bạn..."
Sơ Nhất không có người bạn nào.
Tuy rằng tình cách Âu Dương táo bạo, học tập không giỏi, làm việc không có tính nhẫn nại, lôi thôi lếch thếch, thích quay cóp, lên lớp thì ngủ, không chú trọng lễ nghi, lại không lễ phép, nhưng cậu ấy rất chân thành, còn bảo vệ em gái cậu thích nhất, nên cậu rất thích cậu ấy.
"Đó là chính miệng cậu ấy nói rằng cậu ấy không thích con, hay A Vô chuyển lời lại cho con?"
Sơ Nhất ngẩn ra, ấn đường nhăn lại.
Giang Đường đưa tay sờ mái tóc mềm mại đen nhánh của cậu: "Mẹ cảm thấy con nên nói cho Âu Dương về sự tồn tại của A Vô."
"Nhưng mà..."
"Nếu như đến lúc đó Âu Dương vẫn nói không muốn làm bạn với con, vậy con không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, nhưng nếu cậu ấy chấp nhận con, vậy sẽ nói lên tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm."
Sơ Nhất căng môi, sau mấy phút cúi đầu suy tư, cậu nhẹ nhàng gật đầu: "Con biết rồi ạ, ngày mai con sẽ nói."
"Tốt lắm." Giang Đường cười nhẹ: "Sơ Nhất, con nói cho A Vô, nó có thể xuất hiện trước mặt mẹ bất cứ lúc nào, dù sao... mẹ cũng không phải ma quỷ gì."
Chỉ là muốn dạy cậu ta đạo lý làm người.
Bây giờ ngẫm lại, Sơ Nhất trở nên độc ác và tam quan méo mó của em trai, em gái sau này đều do A Vô nuôi lớn, cũng may được cô phát hiện đúng lúc, còn cơ hội cứu chữa. Nếu không đợi thêm hai năm nữa, tam quan hình thành, mấy đứa nhỏ này không biết sẽ xấu xa đến mức nào.
"Còn nữa, hai ngày nữa chính là một tháng sáu, Sơ Nhất có thể bàn bạc với A Vô xem đi nơi nào chơi, mẹ sẽ dẫn các con đi."
Sơ Nhất rất hiểu chuyện: "Hỏi em trai, em gái trước đi ạ."
Giang Đường lắc đầu: "Con là anh cả, năm nay hỏi con trước, chờ sang năm lại hỏi Thâm Thâm."
Khuôn mặt nhỏ của cậu êm dịu: "Hôm một tháng sáu, trường của con muốn tổ chức lễ bán hàng từ thiện, mẹ có thể dẫn Lương Thâm và Lương Thiển đến đó cùng."
Giang Đường không nhịn được lại vân vê mặt cậu: "Thứ bảy này nhỉ?"
Cậu hỏi mang tính thăm dò: "Có thể trở về đi cùng bố không ạ? Ngày quốc tế thiếu nhi một mình bố, thật đáng thương."
"..."
"Không phải mẹ nói bố là đứa con thứ tư của mẹ sao?"
"......"
Hừm...........???
Cô nói khi nào?
Nhớ đến nhóc bự lớn tuổi Lâm Tùy Châu kia, lại nhìn ánh mắt tha thiết mong chờ của Sơ Nhất, Giang Đường bất đắc dĩ gật đầu.
Ngày hôm sau.
Giang Đường chủ động đưa Sơ Nhất đến trường học.
Trêи đường không gặp mặt Âu Dương, cũng không thấy bà ngoại của cậu ấy.
Đến cổng, cô chỉnh lại khăn quàng đỏ trước ngực con trai, dặn dò: "Gặp Âu Dương nói chuyện rõ ràng thử xem."
"Vâng ạ."
Vẫy vẫy tay với Giang Đường, Sơ Nhất xoay người đi vào trường học.
Nhìn theo bóng lưng cậu đi xa, Giang Đường hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy u sầu trở về nhà, cô cũng không biết con trai của mình có thể xử lý lí tốt quan hệ bạn học này không? Nếu chuyện này di truyền tính cách của cô, chắc chắn cậu sẽ không phiền não vì loại chuyện này, thế mới nói... Lâm Tùy Châu thật sự quá vô dụng!
Âu Dương là đứa nhỏ có lòng tự ái cực cao, sau khi bị xúc phạm với những lời lẽ như vậy, đương nhiên cậu ấy sẽ không mặt dày đến lấy lòng.
Thấy Sơ Nhất bước vào phòng học, Âu Dương lập tức dịch bàn học của mình qua một bên, giữ vững khoảng cách ba centimet với cậu.
Sơ Nhất nhìn thấy sự lạnh nhạt của cậu ấy trong mắt, cậu ngẩn người cũng không nói chuyện, im lặng ngồi vào chỗ của mình.
Tiết một nhanh chóng bắt đầu, trêи giảng đường, cô giáo đang đọc bài văn dạt dào tình cảm, tập trung tinh thần vô cùng. Sơ Nhất cắn môi, không nhịn được nhìn về phía Âu Dương, cậu ấy chưa bao giờ quan tâm môn ngữ văn, nhưng lúc này lại nghiêm túc tựa như hứng thú thứ gì đó.
Sơ Nhất cúi đầu, lén lút viết một tờ giấy trêи vở bài tập, cầm bút chì bắt đầu viết chữ.
[Cậu không vui sao?]
Bộp.
Tờ giấy được ném tới.
Đây lần đầu tiên Sơ Nhất ném giấy cho người khác, vừa thấp thỏm vừa có chút hưng phấn nho nhỏ.
Sau khi Âu Dương mở ra xem...
"Thưa cô!!" Cậu ấy giơ cao tay, đứng dậy chỉ vào Sơ Nhất: "Lâm Sơ Nhất ném giấy cho con."
"Ớ????"
Vẻ mặt Sơ Nhất ngây ngốc.
Cô giáo ngữ văn ngừng giảng bài, bước xuống bục giảng cầm lấy tờ giấy kia, sau khi cô giáo nghiêm túc xem qua thì ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương: "Cô thấy con lại không thành thật rồi, hôm qua mới bị bắt quay cóp, hôm nay lại giở trò trong lớp."
Nói đoạn, cô giáo vo tờ giấy thành đoàn: "Ra phía sau đứng."
"Con..."
"Cô ơi." Sơ Nhất đứng lên: "Thật sự do con ném."
Cô giáo xua tay: "Được rồi, con đừng nói đỡ cho cậu ấy, ngồi xuống nghiêm túc vào học."
Hôm qua, cô giáo đã trải qua mưu tính của hai đứa nhỏ, đương nhiên hôm nay sẽ không mắc bẫy nữa.
Âu Dương vô cớ bị đổ vỏ, khẽ cắn răng, sau khi mạnh mẽ trùng Sơ Nhất một cái, cậu cầm lấy sách vở đi ra phía sau cùng lớp học.
Sơ Nhất thấp thỏm không yên trong tiết giảng này, đợi sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Sơ Nhất vội vàng chạy ra phía sau tìm Âu Dương.
"Âu Dương..."
"Cút."
Rất lạnh nhạt, lại thiếu kiên nhẫn.
Cậu ấy không thèm nhìn Sơ Nhất một cái, khuôn mặt u ám ra khỏi phòng học.
"Cậu đi đâu đấy?"
Sơ Nhất vội vàng đuổi theo.
"Tôi muốn trốn học, học sinh giỏi như cậu vẫn nên trở về đi thôi, đỡ cho cô giáo nói tôi dạy hư cậu."
Sơ Nhất nắm chặt tay, chậm rãi chạy đến bên cạnh cậu ấy: "Vậy tôi trốn học cùng cậu."
"..."
"Không sao đâu, mẹ tôi cho tôi trốn."
"......"
"... Có bệnh!"
Cả buổi, cậu ấy nghẹn ra hai chữ này.
Âu Dương chạy một mạch xuống lớp học, Sơ Nhất liên tục đuổi theo.
Thấy sắp bắt đầu vào học, Âu Dương không định bỏ đi, cậu ấy bắt đầu cuống lên, trốn học chỉ là nói chơi mà thôi, cậu ấy cũng không phải mốn trốn học thật, nào ngờ Sơ Nhất vẫn lẽo đẽo theo sau. Nhưng câu nói trốn học như ly nước đổ ra, nếu bây giờ quay đầu lại thì mất mặt lắm. Âu Dương dứt khoát bất chấp tất cả, chạy đến cổng sau trường học, hai ba lần bò lên cổng, trèo từ phía trêи ra ngoài.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Sơ Nhất chớp chớp mắt, vén tay áo lên, trèo ra ngoài đầy khó khăn, cả buổi không leo lên được thì thôi, đã vậy cánh tay còn bị xước một vết rách nho nhỏ. Cậu mím môi, chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục trèo lên trêи.
"Âu Dương, cậu chờ tôi với, tôi có lời muốn nói với cậu."
"Tôi không muốn nói chuyện với cậu, ai nói chuyện với cậu là heo."
Sơ Nhất cau mày, lẩm bà lẩm bẩm, thở hổn hển: "Cho dù cậu nói như vậy, cũng không biến thành heo được đâu."
"..."
Âu Dương không kiên nhẫn: "Cậu phiền chết đi được!"
Rốt cục cậu đuổi kịp: "Tôi mời cậu ăn kem được không?"
Âu Dương không chút do dự: "Không thèm!"
Cậu nói tiếp: "Mời cậu ăn vị kem Thiển Thiển thích nhất."
Âu Dương dừng hai giây, mặt đỏ kỳ lạ: "Liên... liên quan gì đến Thiển Thiển?"
"..."
Phiền.
Muốn đánh người.
Cậu ấy dừng bước, nghiêm túc giơ quả đấm nhỏ về phía Sơ Nhất, hung dữ cảnh cáo: "Nếu cậu vẫn không đi, tôi sẽ đánh cậu thật đấy!"
"Tôi không đi, cậu đánh đi." Dứt lời, Sơ Nhất đưa mặt mình đến gần.
Dáng vẻ thấy chết không sờn của cậu khiến hô hấp Âu Dương nghẹn lại, trong nháy mắt, nóng nảy gì cũng biến mất.
Âu Dương nghĩ không ra, sao Sơ Nhất lại như biến thành người khác thế, tối hôm qua thế này, hôm nay lại thế khác, nhưng đều làm người ta chán ghét như nhau.
Đấm tay nắm chặt, cuối cùng coi như thôi.
"Cậu không đánh sao?"
Âu Dương hừ lạnh: "Đánh cậu tôi còn mệt ấy."
Sơ Nhất nở nụ cười: "Vậy tại sao cậu tức giận?"
"Cmn cậu quản tôi."
Sơ Nhất mím mím môi: "Đây là lời thô tục, trẻ con không được nói."
"..."
"Trước đây em trai tôi học chửi người trêи TV, xong bị bố tôi đánh."
"..."
Âu Dương buồn phiền thật sự.
Sau khi lườm một cái về phía sau, cậu ấy quay đầu chuẩn bị trở về trường học.
Nhưng ngay lúc này, hai, ba học sinh cấp hai chừng mười ba, mười bốn tuổi chắn trước mặt bọn họ.
Bọn chúng mặc đồng phục Tam Trung, tay áo cuốn lên, kẹp điếu thuốc trêи tay, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Tam Trung cách chung cư hạnh phúc chỉ hai con đường, học sinh học ở nơi đó đều là những học sinh dở, học cho qua ngày, có khối người hút thuốc, uống rượu, đánh lộn, trốn học.
Âu Dương nhìn hai tên cao lớn trước mắt, ấn đường đột nhiên nhíu chặt.
Cậu biết bọn này, trước khi mẹ chưa tự tử thì cậu ở đối diện nhà bọn này, chúng đã từng chặn cậu trước thang máy, tay đấm chân đá mấy lần, ngay cả ngày mẹ cậu qua đời cũng không ngoại lệ.
Hai đứa trẻ hư.
Hết chương 58