Edit: Mị Mê Mều
"Lều của bọn tôi ở bên kia."
Hạ Hoài Nhuận lại chỉ tay, Giang Đường lần nữa im lặng.
Cách lều của bọn họ không xa, một cái lều tròn màu đen đứng sừng sững dưới trời bầu trời xanh mây trắng, vô cùng chói mắt.
Giang Đường lặng lẽ đi vào xe lấy đồ, trong tay Hạ Hoài Nhuận xách theo hai cái túi, lúc đi ngang qua Lâm Tùy Châu, anh dừng bước lại, nụ cười nhã nhặn: "Giám đốc Lâm, đã lâu không gặp."
Hai tay Lâm Tùy Châu đút trong túi, sắc mặt cực kì lạnh nhạt.
"Xem ra giám đốc Lâm ngủ không ngon, người đã có tuổi nên nghỉ ngơi cẩn thận." Sau khi Hạ Hoài Nhuận vươn tay vỗ vai Lâm Tùy Châu thì xoay người trở lại lều vải ở phía sau.
Lời nói đó gần như đâm thẳng vào trái tim của Lâm Tùy Châu.
Anh trừng Hạ Hoài Nhuận một cái, khuôn mặt như ngâm trong giấm lâu năm, vị chua tràn ngập.
Lâm Tùy Châu đè nén lửa giận: "Sao anh ta lại đến đây?"
Giang Đường đáp: "Tới cùng La La."
"La La?" Lâm Tùy Châu cau mày, không có ấn tượng.
Giang Đường ngước mắt: "Cháu gái của anh ấy."
Lúc này mới nhớ ra.
Giang Đường tìm một bãi cỏ sạch sẽ trải khăn ăn, dọn từng món ăn chín đã được chuẩn bị trước đó, Lâm Tùy Châu không biết mình có thể làm gì nên ở bên cạnh giương mắt nhìn.
Nhưng vào lúc này, một cô bé mặc đồ thể thao màu xanh da trời xuất hiện trước mặt anh.
Lâm Tùy Châu rũ mắt xuống, đối diện với cặp mắt sáng ngời kia.
Hạ La quen ở chung với Hạ Hoài Nhuận, lần đầu tiên thấy một chú hung dữ như vậy, nên hơi sợ sệt. Cô bé chớp chớp mắt, đưa món đồ đang cầm trêи tay tới một cách rụt rè: "Chú ơi... chú con đưa cho chú."
Đó là một bình mật ong.
Lâm Tùy Châu nhận lấy, phía trêи chiếc lọ có dán một tờ ghi chép, anh vừa xé ra xem, bên trêи viết... [Trị táo bón rất hữu hiệu.]
"..."
"......"
Đệt!
Có bệnh!
"Chú không cần, hãy để cho chú con đi." Lâm Tùy Châu vò nát tờ giấy ghi chép kia, trả chiếc lọ kia lại lần nữa.
Hạ La cắn môi, dè dặt ngước mắt: "Chú ơi... chú cứ cầm đi."
Lâm Tùy Châu hơi không kiên nhẫn: "Chú bảo, cầm về đi."
Âm lượng hơi tăng cao của anh lập tức dọa Hạ La, chỉ thấy vẻ mặt cô bé hơi run, một giây sau đã khóc thành tiếng.
Tiếng khóc của Hạ La hấp dẫn sự chú ý của Giang Đường, cô đứng dậy, tiến lên đẩy Lâm Tùy Châu, quở mắng anh một trận: "Anh hung dữ với một bé gái làm gì?"
Lâm Tùy Châu hừ lạnh một tiếng, nghiêng người tiến vào lều bạt.
"La La ngoan, đừng khóc, đầu óc chú đó không bình thường lắm." Giang Đường rút khăn giấy lau sạch nước mắt trêи mặt cô bé, rồi nhận lấy bình mật ong: "Cô lấy đồ rồi, La La đừng khóc."
Hạ La thút tha thút thít, nước mắt ầng ậc đáp: "Chú đó thật hung dữ..."
Giang Đường giải thích: "Trời sinh chú ấy hung dữ như vậy, con đừng sợ."
Hạ La nức nở, chớp đôi mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung: "Là... là chồng của cô ạ?"
Giang Đường suy xét hai giây, lắc đầu: "Là chồng cũ, bọn cô đã ly hôn rồi."
Hạ La "ồ" lên một tiếng, tay nhỏ quẹt lung tung nước mắt trêи mặt, lầm bầm hai tiếng: "Chú ấy sẽ đánh cô sao?"
Giang Đường hơi bất đắc dĩ: "... Chú ấy không đánh người đâu."
"Con về đây, tạm biệt cô ạ."
Hạ La vẫy vẫy tay, bóng lưng tràn ngập rầu rĩ không vui.
Cuộc đối thoại của hai người bị Lâm Tùy Châu trong lều nghe rõ ràng, anh hừ nhẹ, trong lòng tràn ngập oán khí.
Nếu cô không tới dỗ anh, vậy anh sẽ không đi ra luôn.
Nghĩ vậy, Lâm Tùy Châu lấy điện thoại tùy tiện mở một app trò chơi nhỏ.
Xoẹt.
Lều vải mở ra.
Trong lòng Lâm Tùy Châu vui vẻ, trêи mặt vẫn lạnh nhạt, giọng bình tĩnh hỏi: "Gì đấy?"
"Mẹ gọi bố ăn cơm."
Giọng non nớt ngây thơ của trẻ con, là con gái nhỏ đáng yêu nhất của anh.
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu đột nhiên trầm xuống, càng khó chịu hơn: "Nói với mẹ, bố không ăn."
"Vâng ạ." Thiển Thiển lại chui ra khỏi lều, nhìn về phía Giang Đường: "Bố bảo bố không ăn."
Giang Đường liếc ra phía sau, cảnh phía sau chỉ trông thấy một vệt bóng lưng nho nhỏ.
"Không cần để ý đến bố."
Người ta thường nói bạn đừng đoán tâm tư của đàn ông, lại càng không nên đoán tâm tư của Lâm Tùy Châu, một chốc tâm tình tốt, một chốc tâm tình xấu, thật giống oán phụ trong thâm cung.
"Mẹ ơi, tối nay có mưa sao băng đúng không?"
Giang Đường gật đầu: "Nhưng rất muộn, các con có thể đợi đến khi đó không?"
Sơ Nhất nở nụ cười nhẹ: "Buổi trưa bọn con ngủ thêm một lát là được."
Cô không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.
Tuy Lâm Tùy Châu nói không ăn, nhưng cô vẫn để lại một phần hamburger cho anh, sau khi thu dọn hết đồ đạc, Giang Đường chuẩn bị mang rác đã được thu dọn sạch vào trong xe.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
"Ấy, chị là... cô tiên cá phải không?"
Lúc trở lại, đột nhiên Giang Đường bị một đôi tình nhân ngăn cản.
Không đợi cô trả lời, đối phương đã vui vẻ nhảy hai lần: "Đúng thật rồi, con của tôi rất thích chị, mỗi ngày đều phải xem video hai, ba lần, xin hỏi chị có tiện chụp một tấm ảnh với chúng tôi không?"
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của đối phương, Giang Đường hoàn toàn không ngờ với đức hạnh này của cô cũng sẽ nổi tiếng, cô càng không ngờ được rằng, cô tiên cá đã trở thành tiểu công chúa mơ mộng của các bé dưới mười tuổi.
"Chỉ một lát thôi, sẽ không mất nhiều thời gian của chị đâu."
Đối phương kiên cường nhờ vả, Giang Đường thực sự không tiện lên tiếng từ chối, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Cô gái cực kì vui vẻ ra dấu V với người chồng bên cạnh, đổi lấy ánh mắt cưng chiều của nửa kia.
"Người thật của chị đẹp hơn trong video nữa đấy, một cô gái như tôi cũng sắp yêu chị rồi." Cô gái dè dặt ngắm mặt Giang Đường, phát hiện so với chính diện, góc nghiêng của Giang Đường còn tinh tế, rung động lòng người hơn, thật sự là ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Thực ra bọn họ thấy video kia trong lúc vô tình, trùng hợp hai đứa nhỏ đều là người say mê nàng tiên cá, trong nháy mắt thấy Giang Đường đã trầm luân, sau đó nữa thì hoàn toàn không thể tự kiềm chế, cả ngày la hét ầm ĩ muốn đến thủy cung gặp công chúa người cá. Sau đó tới không gặp, chật vật mấy ngày, bây giờ tình cờ gặp mặt xem như là duyên phận, đương nhiên phải hoàn thành tâm nguyện của đứa nhỏ.
"Khiêu Khiêu, Hổ Hổ, xem ai tới này!"
Lều vải của bọn nhỏ ở trêи bờ sông nhỏ, bên cạnh còn có bốn, năm cái lều, hẳn là của những gia đình khác.
Nghe thấy tiếng gọi, hai bé mũm mĩm bốn, năm tuổi từ bên trong chui ra.
Một giây sau, chúng thét chói tai nhào vào lòng Giang Đường.
"Nàng tiên cá....!"
"Đúng là nàng tiên cá rồi!"
"Thật nè!! Có nhiệt độ cơ thể!"
Hai đứa nhỏ ôm đùi Giang Đường vừa hét vừa hô to, vô cùng phấn khích.
"Nàng tiên cá, đuôi của chị đâu?"
"Hổ Hổ, em ngốc chết đi được, sau khi nàng tiên cá lên bờ thì đuôi sẽ biến thành chân."
Giang Đường: "..."
Tiếng động của hai đứa nhỏ quá lớn, nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của những du khách khác.
Diện mạo Giang Đường tinh tế, khí chất xuất chúng, khiến người ta không muốn chú ý cũng khó khăn.
Rất nhanh, cũng có những người khác nhận ra đây là "Cô tiên cá" đang hot gần đây.
Sau khi Giang Đường và hai đứa nhỏ chụp ảnh xong xuôi, lại có gia đình khác đến.
"Có thể chụp với nhà chúng tôi một tấm không? Con trai của tôi cũng thích chị lắm."
"Đúng vậy, con gái của tôi cũng thế, đã si mê rồi."
"Chụp với cháu gái tôi một tấm luôn nhé."
"..."
Một đám người ba tầng trong ba tầng ngoài vây Giang Đường vào giữa, tiếng ồn ào không ngừng, cô mơ hồ cảm thấy mình đã trở về thời điểm hưng thịnh, nhưng... "người theo đuổi" cô toàn là trẻ con, đều do cô tiên cá quá đi sâu vào lòng người.
Nhìn một, hai, ba, bốn, năm đôi mắt thuần khiết này, Giang Đường chỉ đành gật đầu.
Đúng vào lúc này, mất chiếc xe bảo mẫu đỗ lại ven đường, hai, ba người đàn ông cao lớn lấy giá để ô che nắng ra trước, nhân viên lại chuẩn bị máy quay phim. Sau khi chuẩn bị công việc ổn thỏa, thanh niên cao mới bước xuống từ bên trong.
Anh ta mặc đồ Punk, đeo mắt kính đen khoa trương gác trêи mũi, lờ mờ lộ ra gần nửa khuôn mặt mang theo vẻ kiêu ngạo .
"Thời tiết vừa đẹp, là ngày tháng tốt để quay phim." Phương Triệu chậm rãi xoay người, đột nhiên nhìn đoàn người cách đó không xa, buồn bực nói: "Hình như không để lộ rằng cậu sẽ đến đây nha, sao nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn có minh tinh nào khác đến đây à?"
Hôm nay, Lịch Trường Phong đến trấn Thanh Tuyền để quay ngoại cảnh, chụp chân dung cá nhân, thuận tiện ngắm mưa sao băng buổi tối, tin tức vẫn chưa lộ ra.
Anh ta nhíu mày, ánh mắt quét qua.
Đột nhiên, phía sau có người va vào một cái.
Không đợi Lịch Trường Phong bắt đầu nổi giận, đã nhận được một ánh mắt bất mãn: "Đứng ở chỗ này cản đường đấy, biết không?"
Lịch Trường Phong: ????
Lúc này, bên tai truyền đến một tiếng thốt ngạc nhiên nho nhỏ, giọng của cô gái rõ ràng không dám tin tưởng: "Ôi chao, là Lịch Trường Phong!!"
Cuối cùng cũng có người chú ý đến sự tồn tại của ngôi sao lớn.
Sự tích tụ trong lòng Lịch Trường Phong lập tức giảm bớt, giơ tay tự nhiên vuốt tóc giữa trán, lấy bút máy ra chuẩn bị ký tên.
Nhưng rồi...
"Mẹ ơi, con muốn xem chị tiên cá."
"Đúng ha." Người phụ nữ vỗ vỗ đầu, nhìn Lịch Trường Phong thêm cái nữa: "Lịch Trường Phong này lúc nào cũng thấy được, cô tiên cá mất dịp sẽ đánh mất, đi, mẹ dẫn con đi tìm cô tiên cá."
Dứt lời, cô kéo đứa con nhỏ chạy về phía Giang Đường không chút lưu luyến.
Lịch Trường Phong: "..."
Phương Triệu lấy tay che nắng trêи đỉnh đầu, nhón chân nhìn xung quanh về phía bên kia, cậu ta híp mắt, thấy rõ mặt người bị bao bây, đôi mắt sáng, mặt đẹp, đẹp hơn cả những nữ minh tinh trong giới.
"Đây... không phải là người trong thủy cung sao?" Phương Triệu không khỏi nhìn sang Lịch Trường Phong.
Đối với Giang Đường, Lịch Trường Phong đã khắc sâu ấn tượng, dù sao không ai dám nói như vậy trước máy quay.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, xoay người tiến vào xe bảo mẫu.
"Trường Phong, cậu không sao chứ?"
Lịch Trường Phong tức giận: "Phiền, đừng nói chuyện với tôi."
Phương Triệu thở dài, biết tính tình của vị thiếu gia này lại nổi lên.
Đúng vào lúc này, Phương Triệu chú ý đến hai bóng dáng trêи núi nhỏ cách đó không xa, giống... giám đốc Lâm của Hoa Thiên và giám đốc Hạ của công ty điện ảnh Kỳ Tích.
Không thể nào...?
Phương Triệu dùng sức chớp mắt mấy cái, nhìn đi nhìn lại, nhất thời sợ đến mức hít sâu một hơi.
Cậu ta đưa tay kéo mạnh Lịch Trường Phong hai lần: "Trường Phong, cậu mau xem ai tới kìa?"
Giọng điệu của Lịch Trường Phong không kiên nhẫn: "Ai?"
Phương Triệu run lẩy bẩy: "Lâm... Lâm Tùy Châu và Hạ Hoài Nhuận của Kỳ Tích!"
Vừa nghe thấy tên hai người nè, Lịch Trường Phong mở bừng mắt.
Anh ta ló nửa đầu ra, đôi mắt dưới tấm kính nhìn chằm chằm bóng dáng cách đó không xa, đúng là nhìn thấy Lâm Tùy Châu thật.
Lịch Trường Phong nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người kia vậy.
Trong đầu lại vang lên lời nói lạnh như băng của người đàn ông này... "Hoa Thiên không cần một nghệ sĩ như cậu."
Sau ngày đó, anh ta bị đóng băng hoàn toàn, cho dù anh ta nỗ lực bao nhiêu, mặc cho anh ta khổ sở cầu xin thế nào, đều không đổi được một chút mềm lòng của đối phương, sau đó anh ta bỏ tất cả, đi tới Tụ Quang, mọi việc mới có lối thoát.
Nơi như thế này cũng có thể gặp phải, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Phương Triệu nuốt ngụm nước bọt, ân cần hỏi: "Trường Phong, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Anh ta vào lại xe, nhắm hai mắt không nói nữa.
Hết chương 63