Edit: Mị Mê Mều
Rất mau, họ trở lại chỗ cắm trại, Giang Đường thả Lương Thâm xuống, nhìn thấy Lâm Tùy Châu ôm Thiển Thiển đợi ngoài lều.
"Anh ơi!"
Thiển Thiển vùng khỏi cái ôm của bố, giang hai tay chạy về phía Lương Thâm.
"Thiển Thiển!" Lương Thâm cũng kϊƈɦ động, bổ nhào qua, hai đứa nhóc ôm nhau thành một đoàn.
Giang Đường nhìn một vòng xung quanh, thoáng thấy một bóng dáng nhỏ nhỏ im lặng ngồi trêи gò núi, cậu ngắm nghía một cọng cỏ đuôi chó trêи tay, lười biếng lại chẳng nói chẳng rằng. Giang Đường biết đây là A Vô, bởi vì vào lúc này, Sơ Nhất lương thiện sẽ không bỏ lại em trai, em gái của mình, một mình chơi vui vẻ ở một chỗ.
Cô ném đèn pin lên người Lâm Tùy Châu, trong tầm mắt của mọi người, nhanh chân tiến đến bên cạnh A Vô.
"Đứng lên." Vẻ mặt Giang Đường lạnh lẽo cứng rắn, kéo A Vô từ trêи mặt đất lên không chút lưu tình.
A Vô liếc xéo qua, nét mặt xem thường: "Làm sao?"
Bốp...!
Tiếng bạt tai lanh lảnh quanh quẩn trong màn đêm.
Cô dùng sức mười phần, đánh cho A Vô liên tiếp lùi về sau hai bước.
Một lúc lâu, A Vô mới lấy lại tinh thần, ôm gò má hơi sưng, ánh mắt ngạc nhiên: "Bà dám đánh tôi?!"
"Có gì mẹ không dám?" Dứt lời, Giang Đường lại tát vào nửa mặt còn lại của cậu.
Cơ thể A Vô chao đảo, thịch một tiếng té lăn trêи đất.
Cậu ta hoàn toàn không dám tin tưởng, làm thế nào cũng không ngờ Giang Đường sẽ đánh cậu ta trước mặt người ngoài, không phải trước giờ cô đều trộm gà bắt chó sao? Dù về sau có thay đổi, nhưng A Vô cũng biết người phụ nữ chỉ giả vờ giả vịt, vì thế cậu ta mới không sợ gì, tùy ý làm bậy, nhưng vào giờ khắc này... thậm chí đến làm ra vẻ cô cũng không muốn sao?
"Giang Đường, cô bình tĩnh một chút." Hạ Hoài Nhuận sợ Giang Đường nổi giận sẽ làm chuyện manh động, đặt Hạ La xuống liền tiến lên kéo cô.
"Buông tôi ra!" Giang Đường gạt tay Hạ Hoài Nhuận, từ trêи cao nhìn xuống A Vô: "Rốt cuộc con có gì bất mãn thì con cứ nói, tại sao con luôn muốn tổn thương em trai, em gái con? Nó mới năm tuổi, con nhẫn tâm muốn nó chết vậy sao?"
Cả người A Vô run rẩy, đau đớn khiến sự phẫn nộ của cậu ta lên đến cực điểm, trừ sự đau đớn xác thịt, nhiều hơn là sự sỉ nhục tâm hồn.
Cậu lại thấy những buổi tối kia, tủ chật hẹp, năm tháng tối tăm ngột ngạt...
A Vô siết chặt tay, cắn răng ngẩng đầu: "Người khác luôn bắt nạt con trai của bà như thế, các người đều làm như không thấy, nếu các người đã mặc kệ, thì để tôi lo!"
Giang Đường ngẩn ra.
Cô chú ý đến cái trán còn sưng của cậu.
Trong mắt A Vô, tất cả hành vi tổn thương Sơ Nhất trong lúc vô tình đều là mưu sát có tính toán khác, cậu ta cho rằng Hạ La cố ý tổn thương Sơ Nhất, vì thế mới lừa cô bé vào rừng, nhưng... Lương Thâm đã làm điều gì sai?
Giang Đường cảm thấy tên A Vô này cố chấp đáng sợ, giống như điên cuồng nhập ma.
A Vô cười lạnh: "Tôi không muốn Lương Thâm chết, nếu muốn tôi dừng lại cũng được, sau khi bà chết đi, tự nhiên tôi sẽ dừng lại."
"Chết ư?"
Giang Đường cảm thấy mình nghe được chuyện buổi cười nhất thiên hạ, cô gật đầu, xoay người đi vào lều lấy một con dao găm tinh xảo.
Lách cách.
Giang Đường ném con dao găm lên bãi cỏ dưới chân A Vô.
Cô lạnh nhạt: "Cho con một cơ hội, bây giờ con có thể dùng con dao đó đâm chết mẹ, mẹ tuyệt đối không phản kháng."
Tình hình bây giờ đã có phần không khống chế được.
Lâm Tùy Châu vội vàng dỗ ba đứa nhỏ bị dọa ngốc trở về lều trại, lúc vừa định tiến lên khuyên bảo thì ánh mắt cảnh cáo của cô chuyển đến, tức khắc, Lâm Tùy Châu dừng chân.
Tầm mắt Giang Đường quay lại trêи người A Vô, vẻ mặt trào phúng: "Nhanh nào, con thông minh như vậy, hẳn biết rõ tuổi này giết người sẽ không phạm pháp, không phải con muốn giết mẹ sao? Ra tay đi."
"Bà, bà tưởng tôi không dám sao!!"
Cổ A Vô căng mà đỏ chót, khom lưng nhặt con dao, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, khúc xạ ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng lạnh lẽo.
"Con dám thì làm."
"Bà đừng ép tôi!!" Cậu ta nắm chặt con dao, con ngươi đã vương lệ mỏng.
Vẻ mặt Giang Đường hời hợt như vậy, cứ như nhìn một con mèo hoang khóc lóc om sòm.
Cậu ta rất muốn đâm tới, nhưng...
[A Vô, không được làm hại mẹ.]
Sơ Nhất nói như vậy.
Trêи tay cậu buông lỏng, chậm chạp không nhúc nhích.
Giang Đường hơi rũ mắt: "Con không dám, con chỉ dám ra tay với em trai em gái trói gà không chặt của con, con làm như vậy thì được gì? Ngoại trừ khiến Sơ Nhất áy náy bất an, con có được một điểm tốt nào sao?"
Ánh mắt A Vô lạnh lùng: "Bà đừng luôn lấy Sơ Nhất làm bia đỡ đạn."
Giang Đường nở nụ cười: "Là con luôn lấy Sơ Nhất làm bia đỡ đạn, đến cả dũng khí thừa nhận bản thân gây chuyện con cũng không có, thì có tư cách gì nói chuyện bảo vệ?"
"Con luôn nói mẹ không thương Sơ Nhất, chỉ lo cho lợi ích của bản thân, nhưng con phải hiểu, hiện giờ người không thương Sơ Nhất là con, người chỉ nghĩ cho lợi ích bản thân cũng là con."
Lời này của cô hiển nhiên đâm trúng nỗi đau của A Vô, nước mắt cậu ầng ậc gào rít: "Tôi không có...!"
"Do bà không tốt, tất cả đều là lỗi của bà! Là bà người ngược đãi bọn tôi!!" Phẫn nộ thay thế lý trí, A Vô nhắm hai mắt, nắm chuôi dao đâm về phía Giang Đường.
Nhưng một giây sao, cậu cảm thấy cánh tay đau đớn, cường độ không khỏi thả lòng, vừa mở mắt xem, dao găm đã ở trêи tay người đàn ông.
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu âm u đáng sợ trước nay chưa từng có, ánh mắt giống như ma quỷ, như một khắc sau sẽ ăn tươi nuốt sống cậu, A Vô hoảng sợ đến mức kinh hoàng, sắc mặt bất giác trắng bệt mấy phần.
Ánh mắt Giang Đường lướt qua dao găm, khẽ cắn rằng: "Nếu con không có, con sẽ không gây trở ngại cho người kết bạn với Sơ Nhất, càng sẽ không phá hoại tình cảm anh em của bọn họ, chính do con ghen ghét Sơ Nhất lương thiện đáng yêu, khiến người khác yêu mến, con lấy yêu thương làm cớ, để thỏa mãn nội tâm dối trá của con!"
"Tôi, tôi không có..."
Cậu khóc nức nở.
Cậu chẳng có gì cả, cậu chỉ có Sơ Nhất, cậu muốn bảo vệ Sơ Nhất không chịu tổn thương, có lỗi sao?
Không có lỗi.
Thế giới này không đủ tốt đẹp, Sơ Nhất chỉ biết bầu trời thì xanh, mặt trời thì ấm, mẹ thì dịu dàng. Nhưng cậu lại không biết, bầu trời ấy sẽ biến đen, mặt trời sẽ lặn về tây, mẹ sẽ ngược đãi cậu.
Cậu ta giúp cậu chịu tất cả chuyện này, rốt cuộc tại sao cậu ta lại nhận sự trách móc nặng nề? Tại sao cậu ta phải xem mẹ con bọn họ tình thâm?
A Vô hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên bình tĩnh: "Tôi sẽ không biến mất, bà sẽ hối hận."
Sau khi nở nụ cười ma quái, cậu nhắm chặt mắt lại.
Thân thể Sơ Nhất mềm nhũn, khi thấy cậu sắp té ngã, Lâm Tùy Châu tiến lên đỡ cậu.
Cậu lặng lẽ mở mắt, lại nhanh chóng nhắm lại.
Lâm Tùy Châu ôm Sơ Nhất mê man trở về lều, lấy khăn chườm đá đặt trêи đỉnh đầu cậu.
Ánh mắt Giang Đường lóe lên, nhìn ra phía sau: "Để anh chê cười rồi, Sơ Nhất nó..."
"Không cần giải thích đâu." Anh ngắt lời: "Tôi biết cả."
Anh dịu dàng nở nụ cười, ôm Hạ La rời đi.
Sau đó, Lâm Tùy Châu chui ra khỏi lều.
"Ngủ rồi."
Giang Đường hỏi: "Hai đứa nhỏ khác thì sao?"
Anh đáp: "Cũng ngủ rồi."
Giang Đường gật đầu, không kiềm được ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Châu.
Cô đã từng do dự có nên kể chuyện tình của nguyên chủ cho Lâm Tùy Châu nghe hay không, trước kia không dám lại không để ý, dù sao chuyện này không phải do cô làm, cô không nhất thiết phải gánh chịu hậu quả. Nhưng hôm nay cô nhận ra rằng, có lẽ mình không trở về được nữa, nếu trở thành mẹ thì phải gánh chịu trách nhiệm.
"Anh có thể... đến đây chút không?"
"Hả?"
"Tôi muốn nói chút chuyện với anh."
Lâm Tùy Châu nhìn lều bạt, sau khi dùng di động nhắn tin cho Hạ Hoài Nhuận thì theo Giang Đường đi tới dưới cây liễu um tùm cách đó không xa.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Bóng cây lay động theo ánh trăng, bóng dáng hai người thân mật trùng điệp, núi non sông nước phía sau, nếu quên đi bầu không khí nghiêm túc, người ngoài chắc chắn nghĩ rằng đây là một cặp tình nhân hẹn hò đêm khuya.
Hai tay cô xoắn xuýt: "Anh đồng ý với tôi trước, nếu tôi nói ra, đừng không ném tôi tới đảo nhỏ."
Đảo nhỏ...
Trong lòng Lâm Tùy Châu đập thịch một tiếng, lẽ nào cô biết chuyện mình mua hòn đảo nhỏ chuẩn bị kết hôn rồi ư?
Anh cau mày, lắc đầu nói: "Chuyện này không được."
Nếu như anh đồng ý, sau này sẽ không thể kết hôn.
Giang Đường sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, người này vẫn định ném cô vào đảo hoang tự sinh tự diệt à?
Thôi, tự sinh tự diệt thì tự sinh tự diệt, cùng lắm thì lần sống lại lần nữa, lại là một tiên nữ Giang có ngực to 36D.
Cảm giác tự tin của Giang Đường tăng cao, lập tức không lo sợ gì nữa.
Cô nhìn thẳng vào Lâm Tùy Châu, kể lại những chuyện nguyên chủ từng làm với Sơ Nhất từ đầu đến cuối một lần, bao gồm nguyên chủ bị trầm cảm sau sinh, bị mẹ áp bức, vân vân...
Sau khi nói xong, cản người Giang Đường nhẹ nhõm không ít, cô hít sâu một hơi, nhìn Lâm Tùy Châu: "Nếu không phải do tôi thì Sơ Nhất cũng sẽ không bị bệnh, tôi chính là tên đầu sỏ."
Đêm tối đọng lại cát mịn trêи mặt anh.
Con ngươi màu sẫm của anh một vùng vết đen, Giang Đường biết chắc anh sẽ tức giận, cô đã chuẩn bị gánh chịu tất cả từ lâu, chỉ là hy vọng hòn đảo nhỏ kia đừng quá khó khăn, ít nhất là đừng quá nhiều sâu, thứ cô sợ nhất chính là sâu.
Sau khi im lặng rất lâu.
Lâm Tùy Châu nhìn sang, tuy vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại dịu dàng lạ thường.
"Tại sao đột nhiên em nói cho tôi biết những chuyện này?"
"Anh là bố, có quyền biết."
Im lặng như trước.
Giang Đường cau mày: "Anh không định nói gì à?"
Mí mắt anh rũ xuống: "Nói gì? Là một người bố của Sơ Nhất, có lẽ tôi sẽ trách móc em nặng nề vì hành vi của mình, nhưng là một người chồng, đó là lỗi của tôi."
Lâm Tùy Châu nhìn thẳng vào cô: "Giang Đường, có chuyện em cũng nên biết, tôi đã từng không yêu em."
Anh đương lúc thanh xuân nồng nhiệt thì kết hôn vì có con. Mọi người đều hâm mộ anh còn trẻ như vậy mà đã có thể cưới được một cô dâu xinh đẹp. Nhưng chỉ có anh biết, anh đau đớn khó chịu đến dường nào.
Tại cuộc hội ngộ những người bạn cùng lớp cười cười nói nói kia, Lâm Tùy Châu bị bỏ thuốc.
Tuy cơ thể anh mê man nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, anh như con rối bị ɖu͙ƈ vọng điều khiển, đã xảy ra mọi chuyện vốn không nên xảy ra.
Về sau, bố dượng bệnh nặng, cô gái đó mang thai, mà anh kết hôn vì con.
Thiếu niên chưa từng yêu đương, tỉnh tỉnh mê mê trở thành bố.
Cho đến ngày Sơ Nhất được sinh ra, Giang Đường xuất huyết nhiều, cả phòng sinh rối loạn, Lâm Tùy Châu lặng lẽ nhìn, thoáng thấy một mảnh đỏ tươi nhìn mà giật mình.
Một khắc đó anh hiểu ra, cho dù thế nào anh cũng phải phụ trách với cô gái này.
Bố dượng mất đi, Lâm Tùy Châu bị đã kϊƈɦ lớn, trừ bận lộn trong tang lễ của bố dượng, anh còn phải tiếp nhận công ty.
Tương lai của công ty giải trí Hoa Thiên mới đầu cũng không tốt, kinh doanh bề bộn, công nhân lười nhác, thậm chí còn tra ra nhân viên nội bộ ký hợp đồng âm dương, anh thường xuyên vùi mình ở công ty. Mỗi ngày từ thành phố A bay đến thành phố B, lại từ thành phố B đi tới thành phố C, bận tối mặt tối mũi, sứt đầu mẻ trán, thậm chí ngay cả một trăm ngày của con cũng không tham gia.
Nếu nói bạo lực lạnh của vợ khiến tích cách Sơ Nhất vặn vẹo, vậy thì sự lơ là với gia đình của anh đã tạo nên sự trầm cảm cho vợ.
Lâm Tùy Châu đã quen tự cho mình là thông minh tài giỏi, chưa bao giờ cảm thấy mình có lỗi, xưa này đều xem mình là trung tâm. Bây giờ tự xét lại mình, anh mới biết mình ngu xuẩn biết bao, ích kỷ biết bao.
"Nhưng mà bây giờ..." Anh nhìn người phụ nữ trước mắt, giọng nói từ tính khàn khàn êm dịu: "Anh hy vọng chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Hết chương 67