Edit: Mị Mê Mều
Chân trước Giang Đường bước vào phòng bếp, chân sau Lương Thâm đã chạy tới theo.
Cậu vén tay áo lên, chủ động hỗ trợ rửa rau, rót nước, cần cù túi bụi. Giang Đường bật cười, không cần nghĩ cũng biết vì sao cậu chạy ra đây.
Lương Thâm rửa cà chua trong chậu một cách qua quýt, bĩu môi nhỏ giọng oán giận với Giang Đường: "Mẹ, con không thích bà cụ kia."
Giang Đường hỏi: "Tại sao con không thích?"
Cậu đáp: "Dữ dằn, không có lễ phép, không thích."
Giang Đường nhíu mày: "Người con nói là bản thân con à?"
Mặt nhỏ của Lương Thâm đỏ lên, im re.
Yên tĩnh không tới một phút, cái miệng nhỏ của Lương Thâm lại bắt đầu líu ríu oán giận. Một lúc nói muốn uống coca, một lúc lại ghét bỏ trong thôn nhiều muỗi, sau đó lại thay đổi chủ đề câu chuyện: "Con nhớ bố."
Xem ra, câu này mới là điều cậu thực sự muốn nói.
Lương Thâm thật sự rất nhớ bố cậu. Nghĩ kỹ lại, tuy rằng bố cũng hung dữ, không dịu dàng nhưng bố rất rộng rãi, bất kể mình muốn gì thì bố đều mua về ngay, có thể nói là muốn gì được nấy. Sau khi ở thôn trấn lạc hậu khép kín lâu rồi, cậu càng nhớ nhung tháng ngày không buồn không lo, không phát sầu vì kiếm sống ban đầu.
Lương Thâm không ngừng than ngắn thở hài, hận không thể mọc cánh bay đến chỗ bố cậu ngay lập tức. Nhưng... cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Sau khi chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Giang Đường bắt đầu nấu cơm.
Giang Đường biết mình không giỏi nấu ăn nên chuyên chọn những món đơn giản cho bữa tối. Người già không thể ăn mặn nên lúc bỏ muối, cô cẩn thận lại cẩn thận, chỉ sợ tay run lên rắc nhiều. Rất nhanh, ba món ăn một canh đã làm xong.
Giang Đường cẩn thận bưng nồi canh rau này, quay đầu nói với Lương Thâm: "Con lấy trứng xào bỏ vào giúp mẹ đi."
Lương Thâm gật đầu lia lịa bảo được. Chờ Giang Đường vừa đi, con ngươi cậu xoay tròn, ý xấu trỗi dậy.
Cậu rón ra rón rén đi tới trước bếp lò, tay nhỏ lục lọi hũ đựng gia vị khắp nơi, tìm được đường trắng, rắc vào chính giữa món cà rốt xào thịt kia.
Lương Thâm vừa rắc vừa cười hí hí, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ngọt không chết được bà à..."
Cho bà già kia dữ như vậy, bây giờ cậu sẽ cho bà ta nhớ kỹ, sau này không dám hù dọa bọn cậu nữa!
Sau khi rắc gần nửa hủ đường trắng, cuối cùng Lương Thâm cũng thu tay. Cậu cầm đũa trộn đều, lúc này mới bưng cà rốt đắc ý ra khỏi cửa.
Lương Thâm hoàn toàn không sợ anh trai và em gái trúng chiêu. Cậu biết ba anh em bọn họ đều không thích ăn cà rốt, Giang Đường cũng không ăn bao nhiêu. Vì vậy, người gặp xui xẻo trước hết nhất định là bà lão yêu quái kia.
Dường như nghĩ tới hình ảnh chật vật của bà lão yêu quái, Lương Thâm không kiềm được cười khà khà ra tiếng.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu, PD quay phim đi theo phía sau thở dài. May thay bố đứa nhỏ này là Lâm Tùy Châu, nếu đổi lại cậu, sớm đã bị người ta đánh cho tàn phế.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Chén đũa đã chuẩn bị xong, Sơ Nhất dìu đỡ bà cụ Tô đi đến trước bàn ăn.
Lương Thâm ngồi đối diện bà cụ, nhìn mặt mũi dữ tợn và vẻ mặt nghiêm túc của cụ già, cậu nuốt nước bọt ừng ực một tiếng, trong lòng không nén được sợ hãi.
"Con nấu cơm không ngon lắm, cũng không biết có hợp khẩu vị mẹ không." Hai tay Giang Đường nắm chặt, khẩn trương nhìn bà.
Bà cụ Tô không lên tiếng, lò mò cầm đũa lên.
Lông mi Lương Thâm run rẩy, dè dặt đẩy đĩa cà rốt xào thịt này đến trước mặt bà cụ một cái.
Tay bà không ngừng run rẩy, khiến tim Lương Thâm run theo cùng. Ngay lúc bà cụ Tô sắp gắp sợi cà rốt lên, đột nhiên Sơ Nhất gắp đồ ăn cho bà cụ.
"Mẹ cháu làm cà tím xào trứng ngon lắm, bà nếm thử đi ạ."
Nhìn bà cụ ung dung thong thả nhai trứng gà, trong lòng Lương Thâm đấm ngực dậm chân.
"Lương Thâm, ăn cơm đi, ngây người làm gì thế?" Giang Đường múc chén canh cho con trai nhỏ, "Chờ mẹ đút cho con ăn à?"
Lương Thâm mím môi, cầm muỗng nhỏ, húp canh từng ngụm từng ngụm nhỏ. Canh này nhạt toẹt, nhắm mắt không nhìn còn tưởng rằng đang uống nước lọc. Cậu vừa uống vừa cẩn thận liếc nhìn bà cụ Tô ngay phía trước.
Rốt cuộc, bà cụ gắp cà rốt lên!
Bà bắt đầu đưa vào trong miệng.
Lương Thâm trừng lớn hai mắt, kϊƈɦ động chờ đợi xảy ra kỳ tích. Khi thấy miếng cà rốt tiến vào miệng thành công, cậu hưng phấn nắm tay ra hiệu tay cho mình. Rất nhanh, Lương Thâm khôi phục lại như thường, tiếp tục đánh giá.
"Nhoằm nhoằm... nhoằm nhoằm..."
Bà đang ăn, sau khi ăn xong thì lùa hai ngụm cơm tẻ, không có bất kỳ bất thường nào, cực kỳ bình thường.
Trái tim kinh hoàng của Lương Thâm từ từ bình tĩnh lại, sự phấn khởi trong vẻ mặt biến thành nghi ngờ. Chẳng lẽ... đường trắng cậu rắc không đủ? Không thể, cậu rắc gần sáu thìa đường trắng, hay là... bà lão yêu quái không có vị giác!
Lương Thâm gãi đầu, làm thế nào cũng không nghĩ ra. Cậu đứng dậy gắp một đũa cà rốt xào thịt lớn nữa, giọng ngọt ngào: "Bà ơi, ăn nhiều rau ạ."
Bà cụ Tô không biểu cảm mà ăn cà rốt nhóp nha nhóp nhép.
Khóe miệng Lương Thâm cụp xuống, nội tâm cực kỳ thất bại. Cậu ngồi xuống lần nữa, trong nháy mắt hứng thú gì cũng biến mất. Vốn còn tưởng rằng mình có thể nhìn thấy hình ảnh bà lão yêu quái lăn lộn khắp nơi, kết quả... kết quả không xảy ra gì hết!
Nhìn Lương Thâm ũ rũ ỉu xìu, Thiển Thiển bên cạnh chớp chớp mắt, dùng đũa nhỏ bới ra hai miếng thịt nạc từ đĩa cà rốt xào thịt trước mặt đặt vào chén cậu, mềm mại êm dịu: "Anh ăn nhiều chút."
"Cảm ơn Thiển Thiển."
Lương Thâm không hề phát hiện, đưa hai miếng thịt này vào trong miệng há to.
Cậu nhai nhai, mặt biến sắc, há miệng nhả nó trêи mặt đất.
Khuôn mặt nhỏ của Lương Thâm trắng bệch, trong miệng ngập tràn sự béo ngậy của thịt và vị ngọt của đường trắng. Hỗn hợp hai thứ như keo dán dán chặt lấy đầu lưỡi và lợi của cậu.
Quá khó ăn, mùi kỳ lạ của đường còn khó ăn hơn cả vị nước mũi.
Lương Thâm lè lưỡi, trong đôi mắt đã ứa lệ. Cũng kỳ quái, mùi vị đó lại càng lúc càng đậm, khiến Lương Thâm trào nước mắt chua xót không ngừng. Cậu nhảy xuống ghế dựa, chạy ra bên ngoài nôn ọe.
Giang Đường nhíu mày, đứng dậy ra ngoài theo.
"Lương Thâm, con khó chịu à?"
"Hức... Mẹ ơi!" Lương Thâm nói xong thì càng thêm khó chịu, cậu ngửa đầu nhìn Giang Đường, khóc nước mắt, nước mũi tèm lem, khóe miệng còn có nước miếng chảy xuống không ngừng.
Mặt Giang Đường lộ vẻ ghét bỏ, đưa tay tách đứa con trai đi đến đòi ôm: "Con bẩn quá, đừng lại đây."
Lương Thâm sững sờ, khóc lớn tiếng hơn.
Cậu không ngừng dùng tay cào đầu lưỡi, nghẹn ngào không ra hình thù gì.
Giang Đường vội vàng trở lại phòng bếp lấy nước cho cậu súc miệng. Sau khi nhìn tình hình cậu hơi dịu xuống, cô lên tiếng hỏi: "Con bị sao vậy?"
Khóe mắt Lương Thâm vươn nước mắt, thút tha thút thít đáp: "Khó ăn quá..."
Khó ăn quá ư....?
Vẻ mặt Giang Đường xoắn xuýt: "Cho dù món mẹ rất khó ăn, con cũng đâu cần đến nỗi vậy chứ..."
Quả thật quá tổn thương tấm lòng của người mẹ cô đây.
Giang Đường thừa nhận, tài nấu nướng của mình có vấn đề chút xíu xìu xiu, nhưng trải qua rèn luyện, bây giờ đã ăn không chết rồi cơ mà.
Lương Thâm mếu máo, không dám nói.
Nếu cậu nói ra, chắc chắn cậu sẽ bị đánh.
"Được rồi, vào đây trước đi." Dáng dấp nhỏ quá tủi thân của Lương Thâm khiến Giang Đường không nỡ ép hỏi. Sau khi kéo cậu trở vào trong phòng lần nữa thì nhìn thấy ba người bên trong cũng không động đũa tiếp nữa.
Sơ Nhất và Thiển Thiển đang nhìn cô, bầu không khí hơi đông lại.
Trong lòng Giang Đường đập thịch một tiếng. Chẳng lẽ... thật sự quá khó ăn? Không, không thể nào! Lần này, lúc cô nấu đã nếm thử, chắc.. không sao nhỉ?
"Sao, sao vậy?" Giọng nói Giang Đường có chút run lẩy bẩy.
Sơ Nhất đưa đĩa cà rốt xào thịt này đến trước mặt cô: "Mẹ, mẹ ngửi đi."
Giang Đường nhận cái đĩa, ngửi thử mà không hiểu ra sao. Trong nháy mắt, một mùi khó có thể diễn tả bằng lời tập kϊƈɦ. Ấn đường cô hơi nhíu lại, nhìn mép đĩa có chất lỏng màu trắng và hỗn hợp dầu ăn, cô dùng ngón út nhẹ nhàng chấm vào đặt tới đầu lưỡi. Giang Đường thay đổi sắc mặt, cúi đầu nhìn Lương Thâm.
"Lâm Lương Thâm!"
Giang Đường nổi cáu.
Cơ thể Lương Thâm run cầm cập, xoay người rồi chạy ra phía ngoài.
"Con đứng lại đó cho mẹ!!" Giang Đường đặt đĩa xuống, lập tức đuổi ra ngoài theo.
Lương Thâm chạy nhanh như mô-tơ, cậu vừa chạy vừa khóc vừa gào rít, nhưng chốc lát đã rơi vào tay Giang Đường.
Giang Đường hơi thở gấp kéo lỗ tai cậu đi vào trong.
"Chạy đi, con chạy nữa đi."
"Đau, đau, đau..." Khuôn mặt nhỏ của Lương Thâm đỏ bừng lên, ngũ quan cậu vặn thành một khối, trong mắt tràn ngập đau đớn.
Sau khi vào phòng, Giang Đường buông lỏng tay, Lương Thâm ôm lỗ tai đứng ở giữa, cúi đầu không dám nói lời nào.
Giang Đường đưa đĩa rau đến trước mặt cậu, lạnh giọng chất vấn: "Sao lại thế này?"
Cậu khúm núm không dám trả lời.
"Nói chuyện, sao lại thế này?!"
Ngữ điệu nghiêm khắc của Giang Đường khiến cơ thể Lương Thâm run lên, sau đó cậu gào khóc: "Con muốn tìm bố...!"
Giang Đường tức giận chọc đầu cậu: "Tìm bố con có tác dụng không? Con cảm thấy bố con sẽ đứng về phía con à?"
"Có!" Lương Thâm nghẹn ngào, lại rất kiên cường: "Con... con là con trai của bố!"
Giang Đường giận dữ một trận, càng kiên cường hơn cậu: "Vậy mẹ còn là vợ của bố đấy nhé!"
"Hức..."
Lương Thâm khóc càng lớn tiếng hơn, cậu rất muốn phản bác rằng cùng lắm thì mẹ chỉ được xem là vợ cũ, còn cậu mới là con trai chính quy. Nhưng mà... nhưng mà quá khó chịu, một câu cũng không nói nên lời.
"Đừng khóc." Giang Đường bị ầm ĩ đến đau đầu, nhét đĩa rau này vào trong tay cậu, kéo cậu đến dưới dây nho trong viện, nghiêm khắc ra lệnh: "Con ở lại đây tự kiểm điểm, hối lỗi cho mẹ. Chờ con tỉnh táo lại, nghĩ thông suốt rồi chúng ta bàn lại."
Lương Thâm la lớn: "Có muỗi!"
Giang Đường lườm cậu một cái: "Vậy càng tốt."
Cậu nắm chặt quả đấm, gào to về phía bóng lưng cô: "Giang Đường, mẹ là ma quỷ à?!"
Đáp lại cậu chỉ có tiếng vo ve của muỗi.
Lương Thâm chớp chớp mắt, khuôn mặt ngỡ ngàng, cuối cùng cậu nhìn về phía cameraman, mắt to trào nước mắt. Cậu cúi đầu lau sạch nước mặt, giọng nói non nớt hơi khàn khàn: "Chút nữa, chút nữa chú thêm sừng và đuôi cho mẹ cháu, mẹ là ma quỷ ~"
Suýt chút nữa thì cameraman cười ra tiếng.
Lúc trở về, hậu kỳ vẫn thêm sừng và đuôi ác ma cho Giang Đường thật, còn đệm thêm chữ "Mẹ ma quỷ" vào. Về sau, đoạn này phát ra, câu [Giang Đường, mẹ là ma quỷ à] của Lương Thâm trở thành "Trend", thịnh hành khắp phố lớn ngõ nhỏ. Trong nháy mắt, Giang Đường từ cô tiên cá đẹp nhất rơi xuống thành cô Giang ma quỷ.
Trả lại căn phòng, bà cụ còn đang chậm rãi ăn cơm.
Nhìn cụ già lớn tuổi, Giang Đường không xóa được hổ thẹn dưới đáy lòng: "Con xin lỗi, Lương Thâm nghịch ngợm, con không dạy nó cẩn thận."
Bà cụ Tô không lên tiếng, rì rầm ăn canh.
Lòng dạ cô lúng túng, điều lo sợ hơn chính là tình trạng cơ thể của bà cụ, nếu bà có bất trắc gì vì Lương Thâm, vậy lương tâm cô sẽ bất an cả đời.
Giang Đường dè dặt hỏi: "Chúng ta đến bệnh viện trấn trêи khám một chút nhé?"
Rầm!
Bà cụ cầm chén đập mạnh lên bàn, dọa cơ thể Giang Đường giật mình một cái.
Bà lạnh mặt: "Nhìn gì mà nhìn? Mày mong tao chết sớm à?!"
Giang Đường vội vàng nói: "Con không có ý đó, con chỉ sợ..."
"Không chết được." Bà cụ lớn tiếng tức giận, tìm gậy chống người lên: "Bảo thằng nhóc con trở về đi, buổi tối khuya đứng bên ngoài, người không biết còn tưởng tao ngược đãi bọn mày thì sao."
Bà cụ lầm bầm hai tiếng rồi đi vào bên trong, đi được hai bước lại quay đầu lại: "Đúng rồi, sau này đừng nạt mấy đứa nhỏ, có chút chuyện bao lớn đã ồn ào không ngớt, phiền chết đi được..."
Hết chương 82