Edit: Mị Mê Mều
Chỉ còn lại ngày cuối cùng để quay chương trình. Nói cách khác là bọn họ sắp rời khỏi trấn Nguyệt Nha.
Biết tin họ sắp đi, trêи mặt bà cụ Tô không biểu cảm gì, vẫn lặng lẽ nghe radio ở buồng trong. Thiển Thiển lại khá luyến tiếc, luôn nhìn Giang Đường và đạo diễn với đôi mắt đẫm lệ.
"Chúng ta không rời đi được không?" Thiển Thiển đi ra từ bên trong, bước tới trước mặt đạo diễn, kéo tay áo ông không ngừng làm nũng: "Ở... ở lại mấy ngày nữa đi ạ."
Đạo diễn An lắc đầu: "Không được, chúng ta về nghỉ ngơi mấy ngày phải đi đến chỗ tiếp theo. Nếu Thiển Thiển muốn đến, sau này còn nhiều thời gian mà."
Nhưng không biết bà cụ có thể chờ đến lúc đó hay không.
Nghĩ đến tình trạng cơ thể của bà cụ Tô, đạo diễn An thở dài thường thượt. Cuộc đời của bà cụ quá truyền kỳ, cũng quá bi thảm. Là một đạo diễn, điều ông ta có thể làm chính là cho thế giới bên ngoài biết chuyện này, đừng để người đời sau giẫm lên vết xe đổ nữa. Nếu rating của chương trình tốt thì trấn cổ suy tàn này có thể chết đi sống lại. Biết đâu những người trẻ tuổi đã đi xa kia sẽ lại trở về bên cạnh cha mẹ, để những cụ già đáng thương này an hưởng tuổi già.
Thiển Thiển chớp mắt, cô bé lẳng lặng suy tư chốc lát rồi hất hai bím tóc chạy đến bên cạnh Giang Đường, kéo tay áo cô, ra hiệu cho cô khom lưng xuống.
Giang Đường phối hợp đưa lỗ tai tới, cô bé nhỏ giọng rủ rỉ với cô: "Chúng ta đón bà Tô về được không mẹ?"
"Hửm?"
Thiển Thiển đàng hoàng trịnh trọng: "Chúng ta có thể chăm sóc bà Tô."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con gái, Giang Đường chợt im lặng.
Cô ɭϊếʍ môi, âm thầm cân nhắc ngôn từ, cả buổi mới mới lên tiếng nói: "Bà Tô già rồi, đi không được bao xa, huống chi... bà muốn ở bên con gái của bà."
Thiển Thiển cau mày, vô cùng khó hiểu: "Không phải mẹ là con gái của bà sao?"
Giang Đường cười khổ, sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô bé vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, nhỏ nhẹ nói khẽ: "Mẹ không phải con gái ruột của bà, bà có con gái do chính bà sinh ra."
Nhưng đáng tiếc, đứa nhỏ kia đã mất.
Thiển Thiển hỏi: "Vậy bây giờ dì ấy ở đâu thế? Tại sao không đến đây sống cùng với bà? Một mình bà thật đáng thương..."
Nhớ đến bà Tô lẻ loi hiu quạnh trong phòng, cô bé mềm lòng lập tức đỏ cả vành mắt. Cô bé giang hai tay nhào vào lòng Giang Đường, ôm chặt lấy cô: "Thiển Thiển, Thiển Thiển sẽ không để mẹ sống một mình..."
Đúng, đại não phát triển của Thiển Thiển khiến cô bé liên tưởng đến mẹ Giang Đường của mình, đồng thời bất giác đưa Giang Đường vào trong nhân vật bà Tô này. Vừa nghĩ đến mẹ mình cô đơn không ai chăm sóc, Thiển Thiển liền khổ sở đến không chịu nổi.
Giang Đường ngẩn người, hoàn toàn không ngờ Thiển Thiển bỗng nhiên quan tâm đến mình.
Cô nhếch môi cười khẽ, một dòng nước ấm theo lòng bàn chân chậm rãi dâng lên.
"Nhưng sau này con sẽ kết hôn."
"Thiển Thiển không muốn kết hôn!" Thiển Thiển lắc đầu nguầy nguậy, khóc đến thở không ra hơi. Cô bé không ngừng nghẹn ngào, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt và tiếng nước mũi chảy ra, giống như một con mèo mướp bẩn thỉu.
Thiển Thiển ngấn lệ nhìn Giang Đường, thút tha thút thít đáp: "Thiển Thiển muốn... muốn ở với mẹ cơ, không bỏ mẹ một mình đâu, một mình... một mình đáng thương biết bao."
Cô bé có anh trai, có bố, có mẹ, còn có đồng bọn ở nhà trẻ, vì vậy không cô đơn chút nào. Nhưng bởi vì quen có người nhà làm bạn nên cô bé mới không thể tưởng tượng ra sự tuyệt vọng của cô độc, lại càng không muốn để người thân chịu đựng loại đau khổ này.
Giang Đường kéo khăn giấy lau sạch nước mắt trêи mặt cô bé: "Vậy anh Âu Dương làm sao bây giờ?"
Thiển Thiển ngừng thút thít, cả người như lâm vào bất động, không nhúc nhích mảy may. Sau thời gian suy nghĩ khoảng năm giây, Thiển Thiển nghiêm túc nói: "Vậy buổi sáng bọn con kết hôn, buổi chiều ly hôn. Như vậy sẽ không tính là thất hứa, con cũng có thể ở lại bên cạnh mẹ."
"..."
Logic thiên tài!
Giang Đường hoàn toàn quỳ trước tư duy của cô con gái nhỏ.
Không chỉ riêng Giang Đường, những người khác trong ê-kíp chương trình cũng cảm thấy tiền đồ đứa nhỏ này không thể lường được. Về sau, chương trình được phát ra, khán giả cùng nhau đốt cây nến cho anh Âu Dương không lộ diện, còn chưa lớn đã phải đối mặt với ly hôn, thực sự quá bi thảm.
"Thế... chúng ta có thể đưa bà nội đi không?
Ánh mắt cô bé tràn đầy mong đợi, Giang Đường đã biết được kết cục từ lâu nhưng không nỡ trực tiếp đánh vỡ mong đợi của con, cô dịu dàng nói: "Vậy con tự đi hỏi bà Tô, nếu bà Tô đồng đồng ý thì chúng ta sẽ đưa bà đi. Nếu bà không đồng ý, Thiển Thiển cũng không được miễn cưỡng, càng không thể khóc sướt mướt, hiểu không?"
"Vâng." Thiển Thiển lau khô nước mắt, quay đầu chạy vào trong nhà.
"Bà ơi...!" Sau khi tìm được bóng người bà Tô bên trong, Thiển Thiển vui vẻ chạy tới. Cô bé kéo Lương Thâm nằm dài bên cạnh nghe điệu hát dân gian, chiếm đoạt vị trí không chút do dự.
Nghe tiếng của Thiển Thiển, bà Tô lò mò tắt máy thu âm, nghiêng đầu đối mặt với Thiển Thiển: "Sao thế?"
Thiển Thiển nắm chặt bàn tay già nua của bà, hỏi: "Bà đi cùng bọn cháu nhé, đợi cháu lớn lên sẽ chăm sóc bà."
"Các cháu ồn quá, bà không đi đâu." Nói thì nói thế, nhưng bà Tô lại nhướng mí mắt lộ vẻ cảm động.
Vẻ mặt nhiệt tình của Thiển Thiển lập tức phai nhạt, ánh mắt tràn đầu cô đơn.
Lương Thâm ngồi xổm bên cạnh nhìn bà Tô một cái, rồi nhìn Thiển Thiển sắp òa khóc một cái, vội vàng thuyết phục phụ: "Bọn cháu không ồn ào, bọn cháu ngoan mà."
"Không được." Bà Tô lắc đầu, "Mấy ngày nữa Niếp Niếp của bà sẽ tới đón bà, bà sẽ đến đó sống cùng nó."
Thiển Thiển nghiêng đầu: "Niếp Niếp là ai vậy bà?"
Vẻ mặt bà cụ Tô lập tức trở nên dịu dàng: "Là con gái của bà, nó tới một nơi rất đẹp, rất xa."
Hai đứa bé đơn thuần không biết chân tướng của sự việc. Sau khi biết bà sẽ không sống một mình, Lương Thâm và Thiển Thiển đều hài lòng cười ra tiếng. Đứa vui vẻ nhất chính là Thiển Thiển, cô bé cười khanh khách mấy tiếng, sau đó nói từ tận đáy lòng: "Vậy thì tốt quá, như vậy bà sẽ không cô đơn nữa."
"Đúng rồi, bà sẽ không cô đơn nữa..."
Mắt bà Tô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bà như nhớ đến sự tốt đẹp trải qua khi còn trẻ, hàng mày và đôi mắt từng bị lửa lớn thiêu đều là sự dịu dàng lưu luyến.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Một đêm trước khi rời khỏi trấn Nguyệt Nha, ê-kíp chương trình tổ chức tiệc tối lửa trại ở trêи trấn. Trừ năm tổ khách mời, họ còn mời mấy ông cụ đến, trong đó không có bà Tô. Đạo diễn hiểu cơ thể bà Tô không khỏe, lại càng không muốn tiếp xúc với người khác, vì vậy ông cũng không cưỡng cầu. Bởi vì là khách mời đóng quân, đương nhiên Giang Đường không thể trở về chăm sóc bà. Cuối cùng vẫn do Sơ Nhất chủ động lên tiếng muốn đi về, chờ sau khi Giang Đường đồng ý, một thợ nhϊế͙p͙ ảnh rời đi chung với cậu.
Trở về sân, Sơ Nhất múc nước rửa chân cho bà cụ, bóp vai, kỳ lưng. Có thể nói cậu thiếu niên nho nhỏ chăm sóc vô cùng chu đáo.
Trong lúc nhϊế͙p͙ ảnh gia đi toilet, quyền khống chế cơ thể Sơ Nhất bỗng rơi trêи người A Vô. Lông mi cậu ta run lên, chuyển ghế nhỏ đến trước mặt bà Tô, đưa tay ấn bàn chân cứng đờ cho bà.
Ấn tới ấn lui, trong bóng đêm truyền đến giọng nói bình tĩnh như nước của A Vô: "Chuyện của bà cháu nghe kể hết rồi."
Cả trấn nhỏ không ai không biết quá khứ phát sinh trêи người bà Tô, chỉ cần hỏi thăm một chút là đã biết được mọi thứ.
"Nghe đâu người từng tổn thương bà còn ở lại trấn này, bà không định... chấm dứt nó sao?"
Ban đầu cậu định dùng từ "trả thù", nhưng từ này nói ra từ trong miệng một đứa trẻ thì hơi đáng sợ.
Khóe miệng bà cụ Tô run rẩy, bà sống bảy mươi năm, người nào mà chưa từng thấy? Chuyện gì mà chưa trải qua? Cho dù bà chưa từng thấy dáng dấp Sơ Nhất nhưng trong lúc chung sống, bà cũng biết cậu là đứa nhỏ ra sao. Sơ Nhất cũng sẽ không hỏi vấn đề thế này, cho nên... cậu không phải Sơ Nhất.
Bà cụ Tô cảm thấy A Vô không có ác ý nên không trực tiếp làm rõ.
Gió đêm phất qua, lá cây trêи dây leo già không ngừng lay nhẹ.
Lông mi A Vô khẽ run: "Bà không hận ư?"
"Người già rồi, sắp xuống mồ rồi, buông xuống hết cả rồi." Nghĩ đến đoạn quá khứ kia, vẻ mặt của bà Tô bi ai, rất nhanh lại giãn ấn đường ra. Bà cụ gian nan giơ tay vuốt lên mái tóc mềm mại của cậu, lòng bàn tay thô ráp cộm da đầu cậu ngứa ngáy. Trong đêm tối yên tĩnh của trấn cổ, giọng của bà Tô nghe rất già nua mà cũng vô cùng dịu dàng: "Cháu à, buông xuống khó hơn quên..."
A Vô há miệng, trong con ngươi đen kịt tràn đầy ngạc nhiên.
Cậu không hiểu, một người từng trải qua nhiều đau khổ như vậy sao vẫn có thể hời hợt nói ra những lời này. Nếu là cậu, nếu là cậu...
"Cháu là đứa bé ngoan."
Giọng của bà cắt đứt sự tưởng tượng của cậu.
A Vô nhìn về phía bà, bà nở nụ cười hiền lành: "Phải vui vẻ nhé ~"
Phải vui vẻ...
Bỗng nhiên A Vô cảm thấy cổ họng đắng ngắt, loại cảm giác bị đè nén khiến cậu ta không thể nói nên lời.
Lúc này, nhϊế͙p͙ ảnh gia đã trở về, A Vô bỗng nhiên chớp nhẹ đôi mắt cay cay, đứng dậy nhanh chân chạy vào trong phòng, cũng không đi ra nữa.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Hôm sau trời trong. Lúc trời còn tờ mờ sáng, ê-kíp chương trình chuẩn bị xuất phát.
Hành lý đã sớm được thu dọn xong trước một buổi tối. Giang Đường mặc quần áo cho bọn nhỏ xong, bà Tô còn đang ngủ trong trong phòng. Cô cẩn thận mở cửa ra một khe nhỏ, tránh đi ánh nắng mờ sáng, chỉ thấy bóng lưng bà Tô, nghe hơi thở đều đặn này, Giang Đường cẩn thận đóng cửa lại, không quấy rầy nữa.
"Mẹ..." Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.
Lương Thâm nhíu mày: "Chúng ta không tạm biệt bà ạ?"
Không đợi Giang Đường trả lời, Sơ Nhất đã lắc đầu: "Chúng ta rời đi chắc chắn bà sẽ khổ sở, anh để lại số điện thoại của nhà chúng ta trêи bàn, bà có thể nhờ người khác gọi cho chúng ta."
Nghe xong, Lương Thâm nhanh chóng phấn chấn lại: "Vậy lần sau chúng ta tới nữa nhé!"
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục của tài xế. Sau cùng, Giang Đường liếc nhìn vào trong, sau khi thầm nói tiếng gặp lại, cô xách hành lý rời khỏi khoảng sân nho nhỏ này.
Bóng xe dần đi xa, thâm sơn cổ trấn tạm biệt, phục hồi yên tĩnh.
Mấy đứa nhỏ thức dậy quá sớm, mới vừa lên xe đã ngủ thϊế͙p͙ đi. Giang Đường nhìn ánh bình minh ʍôиɠ lung ngoài cửa sổ, bất giác nhớ đến bà cụ tính tình quái dị nhưng thiên tính lương thiện kia. Cô khẽ thở dài, thò tay lục tìm túi áo. Sau khi tìm công cóc một phen, Giang Đường nhỏ giọng nói với tài xế ở phía trước: "Dừng một chút, tôi quên lấy điện thoại rồi."
Xe chậm rãi dừng lại bên đường, Giang Đường vội vàng xuống xe chạy về phía con đường cũ.
Xung quanh yên tĩnh, bà Tô chậm rãi mở mắt, tuy mắt bà không nhìn thấy nhưng lỗ tai rất thính. Lúc này của mấy hôm trước luôn nghe được tiếng ngáy ngủ của bọn nhỏ, nhưng giờ đây, thứ ở lại cũng chỉ có sự yên ả thanh bình của sáng sớm.
Bà Tô ho khan vài tiếng, lò mò bò dậy khỏi giường, chống gậy loạng choạng đi ra ngoài.
Trong phòng trống không, sân lớn không còn trẻ con ồn ào hơi vắng vẻ cô độc.
Bà Tô thở dài, cầm radio cũ kỹ chậm rãi ngồi dưới giàn dây nho.
Ghế dựa của bà cụ đong đưa kẽo cà kẽo kẹt, radio vang lên rè rè.
Có chim khách kêu khẽ, tiếng gió theo cùng. Bà híp mắt lại, nơi ánh mắt chạm tới là một màu đen kịt nhưng bà có thể cảm nhận được ánh sáng ấm áp dừng trêи bả vai, cũng có thể nhìn thấy cành đâm chồi mới trêи cây, thậm chí có thể nhìn thấy... người yêu cười nhẹ ấp áp nơi xa cuối chân trời.
Qua lâu như vậy, bà đã sớm quên mất dáng vẻ chồng mình. Nhưng giờ khắc này, những lãng quên, mất mát và hạnh phúc có liên quan, đều đã trở lại.
Thật tốt, còn có thể gặp lại các người.
Ghế dựa của bà cụ chậm rãi ngừng lại, trêи mặt bà mang theo nụ cười nhẹ, đôi mắt nhắm lại cũng không mở ra nữa...
Két.
Cửa lớn bị đẩy ra.
Giang Đường thở hổn hển đứng ở cửa, lúc nhìn thấy bà Tô dưới lùm cây, Giang Đường sững sờ.
Cô hít sâu mấy hơi ổn định hô hấp, rón rén tiến lên.
Nắng mai tươi tắn, vẻ mặt bà cụ bình an.
Giang Đường quỳ một chân xuống, chậm rãi đưa tay nắm chặt khung tay trải đầy vết thương già nua kia.
"Mẹ, lên đường bình an."
Hết chương 84