Edit: Mị Mê Mều
Môi mỏng của Lâm Tùy Châu mím nhẹ, bàn tay to lớn giữ chặt cổ tay cô, Giang Đường đang bước về trước lảo đảo một cái, bị anh kéo mạnh qua.
Anh cúi đầu nhìn cô: "Anh có thể trở thành sự nghiệp của em."
Giang Đường ngây người một lúc: "... Hả?"
Anh gằn từng chữ một: "Không phải em muốn làm biên kịch sao? Anh có thể hỗ trợ em, em viết cái gì, anh quay cho em cái đó."
"..."
"......"
Giang Đường bất đắc dĩ nhìn trời.
Xem đi, chủ nghĩa đàn ông của người này lại nổi lên. Cô biết rõ cho dù anh ngốc bạch ngọt thế nào đi nữa nhưng trong xương cốt vẫn là tổng tài EQ thấp không cho người khác phản kháng.
Giang Đường không nhịn được giễu cợt hỏi: "Em muốn viết truyện người lớn, anh cũng quay cho em à?"
Anh gật đầu: "Truyện NP anh cũng quay cho em."
Giang Đường bật cười: "Anh cũng biết NP?" (1)
(1) Truyện NP là thể loại truyện một nữ x nhiều nam hoặc một nam x nhiều nữ
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu vẫn không chút rung động như cũ: "Có nghe sơ qua."
Anh còn... nghe sơ qua?
Giang Đường đã sớm quen tính cách của Lâm Tùy Châu. Vào giờ phút này, trừ cam chịu và buồn cười ra thì cô cũng không có cảm giác gì khác. Vẻ mặt cô không đổi vùng khỏi tay Lâm Tùy Châu, từ tốn nói: "Giám đốc Lâm, xin anh lý trí một chút."
Anh đáp: "Anh rất lý trí."
Không phải làm biên kịch vàng thôi sao? Chỉ cần Lâm Tùy Châu anh ở đây, đừng nói là biên kịch nhỏ nhoi, chắp tay tặng Hoa Thiên cho cô cũng sẵn sàng.
Trước đây, anh chỉ muốn làm rạng danh Hoa Thiên. Bây giờ, anh chỉ muốn phục hôn, phục hôn, phục hôn với Giang Đường. Đáng tiếc... trời không chiều lòng người. Nếu Giang Đường đồng ý trở lại bên cạnh anh thì truyện người lớn, truyện NP, tất cả đều không thành vấn đề!
"Anh lí trí cái quái ấy!" Giang Đường không nhịn được mà chửi thề, "Em tài hoa hơn người, mỹ mạo vô song, không cần đi cửa sau của anh! Cúi chào anh, em đi ngủ."
Giang Đường vẫy tay, tiêu sái xoay người, để lại Lâm Tùy Châu đứng tại chỗ với vẻ mặt uất ức.
Đi được hai bước, đột nhiên cô quay đầu lại: "Em thiếu người làm ấm giường, anh muốn làm không?"
Vốn tưởng rằng người đàn ông "hạn hán" đã lâu sẽ đồng ý không chút do dự, ai ngờ anh hừ lạnh một tiếng, chảnh chọe quay đầu: "Không chấp nhận quan hệ tứ chi đụng chạm phi pháp, làm ấm giường cũng không được."
Đùa giỡn sai người rồi, thân là ông tổng của công ty lớn, anh cũng có nguyên tắc, đâu ra chuyện mới vừa bị từ chối xong thì tung ta tung tăng đưa bản thân qua.
"......"
".........."
Tổng tài bá đạo này rất cáu kỉnh.
"Không làm thì thôi." Giang Đường lầu bầu, để lại cho anh một bóng lưng.
Chân vừa mới bước ra, phía sau lại truyền đến giọng của anh lần nữa: "Làm ấm ghế sofa được không?"
"..."
Cô biết ngay mà...
Giang Đường vịn lên lan can bình tĩnh nhìn an, Lâm Tùy Châu gần như trông chờ mòn mỏi. Ánh mắt cô chuyển quanh, ý cười bên môi càng sâu hơn, chốc lát, cô gật nhẹ đầu.
Ánh mắt người đàn ông sáng lên, nhanh chân đuổi tới. Đến phòng, anh không chờ được nữa mà đè cô lên tường, nói: "Chỉ làm ấm cho em một lần."
Ngón tay mảnh khảnh của Giang Đường nhẹ nhàng ngoéo lấy cà vạt anh, mắt rũ xuống dừng trên dáng môi khiêu gợi này: "Anh chắc chỉ một lần chứ?"
"..."
Lâm Tùy Châu im lặng, rõ ràng là anh không chắc lắm.
Giang Đường cười nhẹ không vạch trần, nhón chân hôn lên yết hầu hơi chuyển động của anh, giọng nơi hơi khàn: "Nhớ đeo bao."
"... Trong nhà không có bao."
"..."
"Vậy anh chú ý chút, đừng bắn vào trong."
Sau khi liếc nhìn nhau, hai người chính thức lâm vào trạng thái điên cuồng.
Ầm.
Cửa phòng đóng lại, hai người tựa lưng vào vách tường, thân thể kề sát.
Mi dài của Lâm Tùy Châu rũ xuống, đôi môi ấm áp phủ lên vành tai trắng nõn như kem của cô.
Cúc quần vang động, anh kéo phéc mơ tuya của chiếc quần jean trên người Giang Đường xuống đầy thuần thục.
Lâm Tùy Châu đã không làm chuyện này gần nửa tháng, chỉ vừa nhìn cô một cái là đã bị khiêu khích nóng hết cả người. Anh hơi vội vã nở cúc áo ra, một tay nâng bờ mông vểnh cao săn chắc của Giang Đường. Lúc đang ý loạn tình mê, ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng gõ, trong lòng Lâm Tùy Châu giật thót một cái, thở hổn hển dừng động tác lại.
Giang Đường cũng không dễ chịu, cô đẩy Lâm Tùy Châu ra, hít sâu mấy hơi điều chỉnh lại hô hấp, cúi đầu bắt đầu thu dọn quần áo ngổn ngang, "Ai đó?"
"Mẹ ơi, anh nôn kìa..." Ngoài cửa, Thiển Thiển kèm theo tiếng khóc nức nở.
Giang Đường sửng sốt, vội vã chỉnh lại tóc tiến lên mở cửa.
Bên ngoài, Thiển Thiển ngửa đầu nhìn Giang Đường, chóp mũi hồng hồng, "Anh... anh nôn kìa."
"Đừng khóc." Giang Đường an ủi Thiển Thiển, "Sơ Nhất hay Lương Thâm vậy con?"
Thiển Thiển dụi mắt, thút tha thút thít đáp: "Lương Thâm ạ."
Giang Đường và Lâm Tùy Châu nhìn nhau một cái, vội vã lên lầu đến thẳng phòng Lương Thâm.
*Truyện được đăng trên s2.truyenhd.com của kittenctump*
Mới vừa bước vào, một mùi hôi chua đã xông vào mũi, chỉ thấy Lương Thâm nằm nghiêng trên giường, bên cạnh cậu và trên đất có một bãi nôn chưa dọn dẹp. Sơ Nhất đang giữ bên cạnh, chăm sóc cậu. Sơ Nhất là anh cả không ghét bỏ em trai bẩn thỉu chút nào, dùng khăn tay kiên nhẫn lau sạch khóe miệng và cổ cho cậu.
Lâm Tùy Châu nhanh chân bước lên sờ trán cậu, hơi sốt, rồi thấy môi cậu trắng bệch, mặt mày ỉu xìu, dấu hiệu say nắng rõ rệt.
"Em trai ăn gì rồi à?" Lâm Tùy Châu ngước mắt hỏi Sơ Nhất.
Sơ Nhất lắc đầu: "Trừ bánh ga tô bố làm thì không ăn gì cả..."
... Bánh ga tô.
Lâm Tùy Châu nhận được ánh mắt của Giang Đường và bọn thì thì ho nhẹ, lấy làm chắc chắn nói: "Say nắng rồi."
Giang Đường: "..."
Giang Đường: "Lỡ ăn đau bụng thì sao? Đưa đến bệnh viện khám thử đi."
"Nó đang nôn, ngồi xe càng khó chịu hơn. Sơ Nhất, nhờ Tiểu Cao chuẩn bị một nước uống lạnh hạ nhiệt, lấy hộp thuốc tới luôn." Dứt lời, Lâm Tùy Châu bế Lương Thâm từ trên giường lên, chuẩn bị đưa cậu đến phòng Sơ Nhất trước.
Lương Thâm váng đầu hoa mắt, mê man hỗn loạn, câu mở hờ mắt, thấy Giang Đường đứng cách đó không xa, tay nhỏ run rẩy giơ lên: "Mẹ bế..."
Chuyện đến nước này, còn không quên làm nũng.
Lâm Tùy Châu đáp lời cậu: "Bố bế cũng như nhau."
Lương Thâm với gương mặt khóc lóc thảm thiết: "Bố thối."
Hô hấp Lâm Tùy Châu nghẽn lại: "Con mới thối!"
Anh còn chưa ghét bỏ cậu nôn đầy người đâu, bây giờ cậu lại oán trách.
Lương Thâm bất đắc dĩ vùi vào lòng Lâm Tùy Châu, đợi đến lúc chuyển tới phòng Sơ Nhất, cậu đỏ cả mặt nhìn Giang Đường: "Mẹ thay quần áo cho con..."
Lâm Tùy Châu mới vừa lấy quần áo tới: "..."
Nhìn Lâm Tùy Châu với vẻ mặt ăn mệt, lại nhìn Lâm Lương Thâm đầy đáng thường, Giang Đường lại hơi muốn cười. Sau khi họ nhẹ để nhịn cười, cô đi tới nhận quần áo trên tay Lâm Tùy Châu, nói với anh: "Để em làm cho, anh cũng về phòng đổi quần áo lại đi."
Trên người anh nhiễm mùi của Lương Thâm, ngửi thử đúng là hơi... thối.
Lâm Tùy Châu cũng nhận ra vấn đề, vội vàng trở về phòng mình.
Giang Đường dùng khăn mát lau chùi toàn thân cho cậu trước, rồi bôi một ít dầu cù là. Sau khi xử lý đơn giản xong, Lương Thâm nằm trên giường cũng thuyên giảm chút.
Thiển Thiển lo lắng cho anh trai thấy rõ, cô bé vẫn kéo chặt tay cậu, mắt to tròn không chớp lấy một cái mà nhìn cậu, dáng dấp vừa lo lắng và tủi thân.
"Đỡ hơn chút nào không?" Lâm Tùy Châu thả nhẹ bước chân, thò tay qua dò nhiệt độ lại lần nữa.
"Đúng là say nắng, hôm nay thức dậy sớm, trên đường lại chạy cả ngày." Giang Đường hơi đau lòng sờ mái tóc mềm mại của tiểu ma vương. Bình thường cậu luôn ầm ĩ, đến cả lúc ngủ cũng không thành thật, nằm im không nhúc nhích ở đây như hôm nay thực sự hiếm thấy, trông không khỏi khiến người khác lo lắng.
"Ưm..."
Ngủ mê man một lát, Lương Thâm mở mắt lần nữa.
Lúc này, cả nhà đều đang vây quanh người cậu, đến cả bố già cũng dùng ánh mắt từ ái nhìn cậu, điều này khiến Lương Thâm rất sợ hãi. Làm anh ba không được quan tâm nhất trong nhà trừ khi phạm lỗi đến phòng sách chịu đòn, làm gì cậu được đãi ngộ như ngày hôm nay.
Lương Thâm nhất thời không rõ tình hình trừng lớn mắt: "Mẹ ơi..."
"Khỏe hơn chút nào không?" Giang Đường đưa nước đến bên miệng cậu, "Uống chút đi."
Mắt to của Lương Thâm chuyển động, uống ừng ực mấy ngụm, khuôn mắt nhỏ nhắn nhíu lại một chỗ, "Mặn..."
Giang Đường nói: "Con nôn nhiều như vậy, đương nhiên phải bổ sung một ít muối rồi."
Lương Thâm bĩu môi, lại lần nữa nằm xuống. Cậu kéo chăn, chớp mắt nhìn Giang Đường dạt dào chờ mong: "Đêm nay con có thể ngủ với mẹ không?"
Giang Đường trả lời dứt khoát: "Được, con và mẹ ngủ chung."
Lương Thâm vừa nghe, cười như con mèo nhỏ đắc ý.
Lâm Tùy Châu đang làm phông nền rũ mắt nhìn cô chằm chằm, oán khí trong lòng dày đặc.
Làm bố của Lâm Lương Thâm, anh biết rõ tính cách của thằng nhóc này. Chắc chắn cậu sẽ lợi dụng việc mình bị bệnh điên cuồng chiếm đoạt vợ anh, không cho hai người họ có cơ hội ở chung. Ngày kia Giang Đường đi mất rồi, lại phải mười ngày nửa tháng anh không gặp được cô...
Lâm Tùy Châu thở dài thườn thượt, muốn cho chính mình một cái ôm đau lòng.
Giống như suy đoán của Lâm Tùy Châu, Lương Thâm say nắng bắt đầu bật chế độ làm nũng, cứ hễ Giang Đường rời mắt khỏi cậu một phút, Lương Thâm sẽ há miệng gào khóc.
Đến tối, cậu giảm sốt một nửa, chắc ngày mai sẽ khỏi hẳn.
Lương Thâm ồn ào nói muốn ngủ cùng bố mẹ, Giang Đường không còn cách nào, chỉ đành đem con đến phòng ngủ của Lâm Tùy Châu, để cậu ngủ ở giữa.
Lương Thâm chạy ở bên ngoài nhiều ngày như thế cũng mệt mỏi, cậu cuộn tròn tựa vào lòng Giang Đường, lông mi dài run run.
Dưới ánh đèn ấm áp, Lương Thâm ngủ say lại có mấy phần bóng dáng của Lâm Tùy Châu, nghĩ đến sau này cậu sẽ trở thành người đàn ông tuấn tú giống anh, nhưng tính cách ngu ngốc này, không biết về sau con gái nhà ai sẽ gả cho cậu...
"Nó ngủ rồi à?"
"Ừm."
Anh nghiêng người nằm ở một bên khác, một tay chống đầu, cụp mắt nhìn đứa con trai nhỏ, thấy vẻ mặt ngủ yên của cậu, anh bất giác cười nói: "Không ầm ĩ đúng là rất đáng yêu."
Giang Đường lại nói: "Ầm ĩ cũng rất đáng yêu."
Lâm Tùy Châu ngước mắt: "Anh cũng rất đáng yêu."
Cô đáp: "Anh rất đáng yêu."
Những gì anh nói vốn chỉ là trêu đùa, không ngờ lại được Giang Đường nghiêm túc đáp lại, điều này khiến Lâm Tùy Châu trở nên xấu hổ, vành tai đỏ ửng cụp mắt xuống.
"Miệng của Thâm Thâm rất giống anh."
Giang Đường nhỏ giọng nói, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng phác họa hình môi của đứa con nhỏ.
Lâm Tùy Châu cười nhẹ lẩm bẩm: "Giống bà nội của nó." Anh khựng lại, "Mẹ ruột của anh."
Cô sững sờ, bất giác nhìn lại.
Trong đêm yên tĩnh, mặt mày lạnh lùng của anh toát lên nét dịu dàng, lông mi vừa dày vừa dài rung động. Anh như nhớ đến gì đó, thần sắc ở đáy mắt có chút trống trải, lại có chút sầu bi.
Trong lòng Giang Đường hơi rung động, mím môi cũng không biết nói gì mới tốt.
Đột nhiên anh ngước mắt, đưa tay quơ quơ trước mặt cô: "Nghĩ gì thế?"
"Không nghĩ gì cả..." Giang Đường phản ứng lại, "Mau ngủ đi."
Cô tắt đèn, nhắm mắt ôm Lương Thâm đang nằm bên cạnh.
Hết chương 86.