Edit: Mị Mê Mều
"Cậu nói xem, chuyện gì thế này?" Bây giờ hỏi mấy đứa nhỏ cũng không hỏi được nguyên nhân, đạo diễn An nhìn về phía thợ quay phim, anh ta đi theo quay phim bên cạnh bọn nhỏ suốt cả hành trình, chắc chắn biết rõ về những chuyện đã xảy ra nhất.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng nhìn tới của Trần Tử Nhàn, thợ quay phim không đổi biểu cảm dời mắt, chỉ nói mấy chữ qua loa: "Bé Điền Điềm dùng chổi đánh Sơ Nhất."
Trần Tử Nhàn cau mày: "Con đánh người ta à?"
Bị chất vấn, cả người Điền Điềm đều trở nên nóng nảy: "Do nó đánh con trước!" Dứt lời, ngón tay chỉ vào Thiển Thiển.
Thiển Thiển mếu máo, uất ức vô cùng: "Con không có..."
Khóe mắt Trần Tử Nhàn liếc nhìn xuống, ánh mắt cô ta ngạo mạn, dáng vẻ thượng đẳng rõ ràng là xem thường Thiển Thiển.
Trần Tử Nhàn thả Điền Điềm xuống, nói: "Đi xin lỗi đi."
"Con không, con không sai!" Điền Điềm dậm chân, "Con không để ý đến mẹ nữa!"
Dứt lời, cô nhóc che mặt chạy lên lầu.
Nhìn bóng lưng Điền Điềm rời đi, Trần Tử Nhàn cũng không đuổi theo, cô ta đi thẳng đến trước mặt Giang Đường: "Ngại quá, con gái của tôi bị tôi chiều hư, tôi thay nó xin lỗi các cô."
Lời nói này đúng là rộng lượng, nhưng trong giọng điệu lại không có chút ý muốn xin lỗi, trái lại như cố sức làm theo quy trình. Nói tóm lại là không chân thành.
Ánh mắt Giang Đường đảo qua mọi người, hiện giờ nhiều người nhìn vào như vậy, cô thẳng thừng từ chối lời xin lỗi cũng không tiện, nhưng nếu chấp nhận, cô cũng không thoải mái.
Giang Đường thu mắt lại, nói: "Người bị thương là Sơ Nhất, người đánh là Điền Điềm, cho dù tôi là mẹ chúng, cũng không có tư cách chấp nhận thay."
Trần Tử Nhàn thay đổi sắc mặt, sau khi nhìn chòng chọc Giang Đường vài lần, cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn A Vô: "Sơ Nhất, Điền Điềm còn nhỏ, con tha thứ cho con bé được không?"
Mí mắt A Vô nâng lên: "Dì không đánh con, không cần xin lỗi con."
Nụ cười Trần Tử Nhàn cứng đờ, rõ ràng không ngờ đứa nhỏ này sẽ khó chơi như vậy. Cậu nói lời này rõ ràng là muốn bắt Điền Điềm đến đây tự xin lỗi cậu, đến lúc đó cũng chưa chắc cậu sẽ đồng ý.
A Vô mặc kệ Trần Tử Nhàn, xoay người kéo Thiển Thiển đi: "Đi thôi, chúng ta đi tìm Lương Thâm."
Thiển Thiển gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau A Vô.
Giang Đường cười nhìn Trần Tử Nhàn im miệng không nói gì, bảo: "Ngại quá, tính tình Sơ Nhất bướng bỉnh, chị là người lớn đừng so đo với nó."
Câu này của Giang Đường có hiệu quả tuyệt diệu y như lời nói trước đó của cô ta. Trần Tử Nhàn siết chặt nắm tay, trên mặt mạnh mẽ nở một nụ cười rộng lượng, dịu dàng: "Đương nhiên không để bụng, Sơ Nhất rất hiểu chuyện."
"Vậy thì tốt." Cô gật đầu, xoay người rời đi.
Trở lại phòng, Thiển Thiển đang dỗ dành Lương Thâm còn đang không vui vẻ lắm. A Vô ngồi trong góc nhìn hai anh em, vẻ mặt im thin thít. Thấy Giang Đường đi vào, mí mắt A Vô nâng lên, lại nhanh chóng buông xuống.
Giang Đường mím môi, liếc nhìn thợ quay phim đi theo bên cạnh, "Tôi muốn thay đồ cho con gái, có thể phiền anh đi ra ngoài một chút được không?"
Thợ quay phim không nói hai lời lập tức đi ra cửa. Đợi người đi rồi, Giang Đường cài cửa lại, đi đến trước mặt ba anh em. Cô kéo A Vô qua, không màn sự phản kháng của A Vô mà vén áo trên người cậu lên. Nhìn thấy vùng vết thương bên trên, Giang Đường tức giận đét lên mông cậu, đổi lấy ánh mắt hung tợn của A Vô.
"Con lợi hại như vậy, sao đến một bé gái cũng đánh không lại thế hả?" Dứt lời, Giang Đường lấy hộp thuốc bôi thuốc cho cậu.
A Vô hừ một tiếng, nghiêng đầu đi không trả lời.
Lúc này, Lương Thâm cũng tiến tới, nhìn lưng A Vô một cái, lại nhìn chân của mình một cái. Phát hiện thương tích của A Vô nghiệm trọng hơn so với cậu nhiều, bỗng chốc, trong lòng A Vô cân bằng một cách kỳ lạ.
A Vô lợi hại như vậy cũng không đánh lại Điền Điềm, cậu bị đẩy một cái cũng không xem là quá mất mặt.
Bôi thuốc xong, Giang Đường thừa dịp A Vô không chuẩn bị hôn lên mặt cậu.
A Vô bị "tập kích" bất ngờ trợn mắt lên, bụm mặt lùi về sau hai bước, hô lên: "Bà làm gì thế?"
Giang Đường cười hiền lại, "Nhóc con, mẹ rất vui mừng."
"..."
Giang Đường: "Có điều, sau này đừng nên thể hiện như vậy. Con có người chống lưng, không cần đơn thân độc đấu."
"..."
Lời này, hình như nghe hơi quen quen thì phải???
*Truyện được đăng trên s2.truyenhd.com của kittenctump*
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi qua đi, chương trình bắt đầu quay tiếp. Dường như Trần Tử Nhàn đã nói gì với Điền Điềm, trong ngày quay phim cuối cùng, từ đầu đến cuối cô nhóc không tiếp xúc với bọn Sơ Nhất. Đương nhiên, những bạn nhỏ khác cũng chẳng để ý đến cô nhóc, xa lánh rất rõ ràng.
Đêm cuối cùng ở núi Long Tích, ê-kíp chương trình tổ chức đêm lửa trại liên hoan trong sân.
Các bạn nhỏ nắm tay nhau nhảy múa quanh đống lửa, Trần Chí Phàm và Hạ Hoài Nhuận thì uống ít rượu và tán gẫu, tình cảnh rất ấm áp. Chỉ có một nhóm người từ đầu đến cuối không hòa vào đó. Trần Tử Nhàn dẫn theo Điền Điền ngồi trong góc, lặng lẽ làm một tấm phông nền.
Sơ Nhất có thể cảm nhận được sự ước ao và mong đợi trong mắt Điền Điềm, có thể thấy được cô nhóc rất muốn vui chơi, đùa giỡn với các đồng bọn nhí.
Chỉ là...
Không ai thích tiểu công chúa kiêu căng cả.
"Mẹ, hình như chị ấy hơi đáng thương..." Nhìn Điền Điềm bơ vơ lẻ loi cách đó không xa, Thiển Thiển bất giác nảy sinh sự cảm thán đồng tình.
So với Điền Điềm cũng được nuông chiều từ bé, tính tình của Thiển Thiển cũng không khá hơn chút nào, nhưng cô bé thiên tính lương thiện, rất khó chân chính chán ghét một người.
Giang Đường híp mắt, khẽ nhấp một ngụm rượu nóng, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao con cảm thấy chị ấy đáng thương?"
Thiển Thiển nhỏ giọng đáp: "Một mình chị ấy, không ai chơi cùng với chị, thật đáng thương..."
Tuy cô nhóc khóc rất lớn tiếng, đánh người khác cũng rất đau, nhưng không có đồng bọn chơi chung với cô nhóc, đúng là quá thảm.
Giang Đường đặt ly rượu xuống, lòng bàn tay mảnh mai, mềm mại nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt tròn nhỏ của cô bé, "Thiển Thiển, con cảm thấy một mình chị ấy đáng thương, nhưng chưa chắc chị ấy muốn chơi cùng các con. Hiền lành là chuyện tốt, nhưng quá hiền lành sẽ làm hại chính mình."
Giang Đường hiểu rất rõ tính nết của hai mẹ con Trần Tử Nhàn. Nếu Thiển Thiển chủ động đi đến tìm Điền Điềm, Trần Tử Nhàn là người lớn sẽ cảm thấy bị khiêu khích, cho là Giang Đường cố ý xúi con làm cho người khác xem. Mà Điền Điềm là trẻ con sẽ cảm thấy Thiển Thiển dễ bắt nạt, nếu như về sau có gặp mặt, cô nhóc sẽ càng không biết hạn chế. Cho dù lần này Điền Điềm và Thiển Thiển chơi cùng nhau, nhưng cô nhóc cũng chỉ xem Thiển Thiển là tùy tùng, sẽ không thật sự xem con bé là bạn bè.
Có lẽ Điền Điềm bị xa lánh thật sự rất đáng thương, rất tủi thân, nhưng tất cả những chuyện này đều do cô nhóc gieo gió gặt bão. Nếu người lớn không dạy dỗ lại, những thứ cô nhóc đối mặt sau này không phải chỉ là bị xa lánh đơn giản như vậy thôi đâu.
Thiển Thiển không hiểu sự sâu xa trong lời nói của Giang Đường. Cô bé nâng mí mắt lên, sau khi đôi diện với tầm mắt Điền Điềm nhìn sang, Thiển Thiển hơi sửng sốt lập tức xoay đầu đi nơi khác một cách kiêu ngạo.
Cô bé là một bé ngoan, mẹ không cho cô bé chơi chung với chị ấy, vậy cô bé sẽ không chơi.
Nhìn dáng dấp nhỏ nhắn đáng yêu của Thiển Thiển, Giang Đường không kiềm được ôm cô bé vào lòng, cúi đầu hôn môi nhỏ hồng hồng của Thiển Thiển.
"Mẹ không được hôn Thiển Thiển." Ai ngờ cô bé lập tức che miệng lại, giọng nói hơi mập mờ không rõ.
Giang Đường đòi hôn bị từ chối thì ngẩn ra: "Con ghét bỏ mẹ à?"
Thiển Thiển tiếp tục che miệng, ánh mắt nghiêm túc: "Bố sẽ giận đó."
Giang Đường cũng ấm ức: "Chỉ có bố mới có thể hôn con thôi đúng không?"
Thiển Thiển lắc đầu, đàng hoàng trịnh trọng: "Chỉ có bố mới có thể hôn mẹ."
Giang Đường im lặng không nói gì, cả buổi không trả lời.
Giọng hai mẹ con nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn bị Trần Chí Phàm bên cạnh nghe được. Trần Chí Phàm tửu lượng kém, hai ly vào bụng thì mặt đã đỏ, anh mở to hai mắt nhìn Giang Đường, đột ngột hỏi: "Đường, chồng em làm nghề gì thế?"
Anh vừa hỏi như vậy, Lịch Trường Phong và Trần Tử Nhàn cũng hiếu kỳ nhìn tới.
Tướng mạo Giang Đường xinh đẹp, ba đứa nhỏ đều xinh xắn quá mức, lại có thể tham gia loại chương trình này, thiết nghĩ gia cảnh không quá kém. Nhưng trước giờ, cô không hề nhắc tới chồng mình, ê-kíp chương trình cũng không để lộ.
Đối diện với ống kính và tầm mắt của những người khác, Giang Đường thuận miệng nói: "Công nhân viên chức bình thường, không đáng nhắc tới."
Trần Chí Phàm bật cười, đưa tay nhéo khuôn mặt Sơ Nhất: "Có thể sinh ra đứa nhỏ đẹp trai như vậy, chắc hẳn chồng em trông cũng không tệ."
Trong đầu Giang Đường chợt hiện lên khuôn mặt anh tuấn mà vô cảm của Lâm Tùy Châu, cô nhàn nhạt lên tiếng: "Dáng vẻ... anh ấy nhìn xấu lắm, không nhắc tới cũng được."
Đạo diễn An biết được tất cả yên lặng ngước mắt lên, lai nhanh chóng cụp xuống. Nếu trước đây ông còn hâm mộ giám đốc Lâm, thì bây giờ hoàn toàn không hâm mộ nữa!
Anh trâu bò hơn nữa, có tiền hơn nữa, trông đẹp trai hơn nữa, nhiều tóc hơn nữa thì thế nào?! Không phải trong mắt vợ cũng chỉ là một Lâm Tùy Châu công nhân viên chức bình thường thôi à? Không nhắc tới cũng được, nhìn xấu lắm? Tính ra, đạo diễn An ông đây đầu trọc, bụng bia, đàn ông trung niên trông thô tục, nhưng mà... vợ ông ta thích ông ta! Vậy so ra, ông ta ưu việt hơn Lâm Tùy Châu nhiều.
Đêm lửa trại liên hoan vẫn đang tiếp tục, bởi vì có người chống lưng nên Hạ Hoài Nhuận không bị tịch thu điện thoại, đang lén lút dùng wechat liên lạc với Lâm Tùy Châu.
[Một con chó độc thân: Haizz.]
[Người đàn ông độc thân đáng thương: ??]
[Một con chó độc thân: Không có gì, chỉ là hơi đồng tình với anh.]
[Người đàn ông độc thân đáng thương: ?????]
Lâm Tùy Châu rất bối rối, người này bị điên à, nửa đêm nửa hôm nhắn một tin chẳng hiểu ra sao thế này?
Quả nhiên, độc thân trong thời gian dài sẽ khiến đầu óc con người không tỉnh táo. Vẫn may, anh không giống anh ta.
Hết chương 91