Thấy Hồng Quang Trưởng lão im lặng, tiểu phượng hoàng sao có thể không hiểu ý hắn?
Hắn rất tức giận trừng Hồng Quang Trưởng lão một cái, cũng không có tâm tư nói cái khác, chuyên tâm nhìn chằm chằm Giang Ngư ở linh quang kính.
Tình cảnh của Giang Ngư thật ra căn bản không nguy hiểm như bọn họ lo lắng.
Điều duy nhất làm nàng cảm thấy khó xử là những năng lượng hạt đậu xanh nhỏ để ra cho nàng, thật sự là quá khó tiêu hóa.
Nàng không thể không dùng hết toàn lực luyện hóa.
Sau khoảng nửa canh giờ, đệ tử bảo vệ bên cạnh Giang Ngư ý thức được không thích hợp.
“Triệu sư huynh.” Một đệ tử nhìn về phía Triệu Gia, không xác định nói: “Sao ta cảm thấy hình như Ngư Trưởng lão đang... đột phá?”
Không chỉ một mình hắn ý thức được, các đệ tử canh giữ ở cạnh Giang Ngư từ đầu, cảm nhận cực kỳ rõ ràng.
Từ lúc bắt đầu Ngư Trưởng lão cắn nuốt sương xám đến bây giờ, khí thế trên người nàng rõ ràng đang liên tục tăng lên. Thật giống như nàng cắn nuốt không phải là sương xám mà là linh đan diệu dược gì đó.
Ánh mắt một đệ tử sáng ngời: “Hay là sương xám này còn có thể tăng tu vi?”
Hắn vừa nói xong thì lập tức bị đệ tử ở cạnh xem thường: “Tăng tu vi? Có thể, bây giờ ngươi vọt vào trong sương xám thử một lần xem?”
Đệ tử nói chuyện trầm giọng: “Sương xám này không rõ lai lịch, sau khi tiếp xúc sẽ biến thành dáng vẻ gì thì các ngươi nhìn phía đối diện là biết. Tu vi của Ngư Trưởng lão đột phá, không nói có liên quan đến chúng nó không. Cho dù có liên quan thì đó cũng là bản lĩnh của Ngư Trưởng lão.”
Hắn cảnh cáo nhìn các đệ tử ngo ngoe rục rịch vì lời nói vừa rồi: “Hiện tại mất đi thần trí, thiên phú tu vi của người ra tay với các ngươi không kém gì các ngươi đâu.”
Lời này vừa ra, không ít người lập tức tỉnh lại.
Đúng vậy, có thể trổ hết tài năng từ các đại tiên môn tham gia đại bỉ tiên môn, có ai là người thường? Người ta vẫn trúng chiêu như thường đấy thôi?
Hiện giờ năm vạn đệ tử bị giam ở bên trong bí cảnh cũng chỉ có một mình Ngư Trưởng lão có thể đối phó với sương xám.
Đệ tử trước đó nói chuyện ngượng ngùng nói: “Là ta nghĩ quá đơn giản.”
“Không.” Tình Miểu có tính tình an tĩnh nhàn nhạt mở miệng: “Là vấn đề sương xám.”
Nàng nhìn về phía sương xám đã phai nhạt không ít: “Trước đó ta từng quan sát, mặc dù không hít vào sương xám nhưng chỉ cần tới gần chúng nó, cảm xúc đều sẽ trở nên nóng nảy.”
Nàng đưa ánh mắt kính nể về phía Giang Ngư: “Ngư Trưởng lão có thể một mình đối kháng với nhiều sương xám như vậy, thật sự lợi hại.”
Nếu Giang Ngư đang chuyên tâm luyện hóa năng lượng nghe thấy câu khen ngợi này, sợ là sẽ đỏ mặt. Nàng thật sự không làm gì cả, lợi hại chính là hạt đậu xanh nhỏ.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Giang Ngư luyện hóa hết năng lượng trong cơ thể, thở phào một hơi. Nàng nhìn hạt đậu xanh nhỏ, ngạc nhiên phát hiện trên hạt đậu xanh nhỏ tròn xoe trơn bóng óng ánh, hình như toát ra một... cái mầm nhỏ?
“Ngươi nảy mầm!”
Hạt đậu xanh nhỏ nấc một cái.
Giọng nó lười nhác: “Hạt đậu xanh nhỏ ăn no... Hơi hơi buồn ngủ.”
Giang Ngư lập tức mở to mắt.
Trước đó nàng vẫn luôn luyện hóa năng lượng, không có tâm tư dư thừa chú ý bên ngoài, cũng không chú ý đến thay đổi của bản thân.
Vừa mở mắt, nàng phát hiện ngũ cảm của mình tăng mạnh lên nhiều, linh lực chảy xuôi ở bên trong thân thể cũng khổng lồ hơn nhiều.
“Chúc mừng Ngư Trưởng lão đột phá!” Bên cạnh truyền đến tiếng chúc mừng.
Giang Ngư thấy bên cạnh có rất nhiều người vây quanh mình, mà nơi xa sương xám vốn nồng đậm đã trở nên cực nhạt, chỉ còn lại có từng đợt sương mù mỏng manh cực nhạt.
Triệu Gia thấy nàng không nói chuyện, lo lắng nói: “Ngư Trưởng lão, thân thể ngươi có gì không khoẻ không?”
Giang Ngư cảm nhận một chút rồi lắc đầu.
Đâu chỉ không có không khoẻ, hiện tại nàng cảm thấy cực khỏe!
Giang Ngư phỏng đoán nàng nuốt năng lượng mà hạt đậu xanh nhỏ cho nàng, trước mắt tu vi trực tiếp tăng tới Kim Đan trung kỳ.
Phải biết rằng nàng luyện hóa chỉ là một ít năng lượng hạt đậu xanh nhỏ để lọt ra, sợ là chỉ tương đương với một phần ngàn mà hạt đậu xanh nhỏ ăn vào, thậm chí còn ít hơn nữa.
Nàng căng thẳng hỏi: “Ngươi thật sự không sao chứ?”
Hạt đậu xanh nhỏ lại nấc thêm cái nữa: “Hơi no một tí, có lẽ cần tiêu hóa một chút, mới có thể tiếp tục ăn.”
Giang Ngư: “...” Xem ra không cần lo lắng.
Nàng đưa thần thức ra, nhìn về bốn phía.
Cách đó không xa còn đang đánh nhau, nhưng người đối diện không nhiều lắm, bên ta chiếm ưu thế.
Bên kia, trên mặt đất rậm rạp trói một tảng lớn người.
Triệu Gia thấy nàng đang quan sát chung quanh, trong lòng biết sợ là vừa rồi Ngư Trưởng lão không rảnh quan sát tình hình ngoại giới, bèn chủ động kể chuyện xảy ra cho nàng nghe.
Thế Giang Ngư mới biết, thời gian đã qua ba ngày ba đêm.
Theo lời Triệu Gia, sau khi biết nàng có thể hấp thu sương xám, người sau lưng như điên rồi khống chế tu sĩ lại đây vây công.
Triệu Gia nhắc đến cảnh kia mà lòng còn sợ hãi: “Cũng may lúc chúng ta vào đều mang theo không ít linh khí và linh đan cấp cao.”
Đặc biệt là linh khí, lúc ấy các đại tiên môn đặt hy vọng ở mười ba người bọn họ nên nhét không biết bao nhiêu thứ tốt.
Chỗ linh khí phòng ngự này đã thay bọn họ chặn lại ít nhất một nửa áp lực.
Tiếp nữa là linh đan cũng đủ nhiều là nguyên nhân quan trọng để cho bọn họ kiên trì lâu như vậy.
Trên mặt đất đều là tu sĩ bị bắt sống, sau khi những sương xám đó bị rút đi, bọn họ từ nằm trên mặt đất gào rống, trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Chỉ là có người gọi bọn họ, phát hiện bọn họ vẫn không quá tỉnh táo.
Giang Ngư đi qua nhìn, phát hiện trong cơ thể bọn họ còn còn sót lại không ít sương xám.
Số lượng ít thế này thật ra không cần làm phiền đến hạt đậu xanh nhỏ, linh lực của nàng cũng có thể diệt sương xám. Nhưng mà so sánh với tốc độ gió bão của hạt đậu xanh nhỏ, hiệu suất chậm hơn không ít.
Chẳng qua thanh trừ sương xám cần vận dụng linh lực, mà linh lực trong cơ thể Giang Ngư có hạn.
Nàng bận bịu mấy canh giờ, gần như dùng hết linh lực mới trừ hết sương xám trên người họ.
Công việc giải quyết tốt hậu quả còn lại tất nhiên có những người khác đi làm. Người nằm trên mặt đất cơ bản đều bị thương, lấy trình độ bọn họ bị khống chế, nếu không bị thương đến mất đi năng lực phản kháng thì cũng sẽ không dễ dàng bị trói lại.
Những người này, cũng phải dàn xếp chữa thương cho tốt.
“Cho ngươi.” Trước mắt bỗng nhiên có một thứ đưa qua. Là một cái bình ngọc, trong bình linh khí mịt mờ không cần nhìn cũng biết bên trong là thứ tốt.
Giang Ngư ngửa đầu nhìn, là Đông Sư Vân.
Nàng lắc đầu từ chối: “Mới vừa rồi Tình Miểu sư tỷ còn nói với ta, người bị thương quá nhiều, lo lắng linh dược không đủ dùng. Ta lại không bị thương, đả tọa một lát là được.”
Đông Sư Vân không thu về, mà nhét bình ngọc vào trong tay nàng, hắn cũng thuận thế ngồi xuống.
“Đây không phải là ý của mình ta.” Hắn cười nói: “Ngư Trưởng lão là đại công thần của chúng ta, trăm triệu lần không thể có sơ sẩy.”
Có tu sĩ chậm rãi tỉnh táo cố lại đây nói cảm ơn Giang Ngư.
Lúc đầu Giang Ngư còn đáp lại, thấy người càng ngày càng nhiều, mà đều là người bệnh, đi đường đều không xong, nàng dứt khoát ném hết bọn họ vào trong Bạch Ngọc tiên cung.
“Dưỡng thương cho tốt trước đã. Khỏi rồi lại nói!”