Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Thư Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chỗ tốt của việc có một tông môn đáng tin cậy làm chỗ dựa là phần lớn người bên ngoài đến dò xét đều bị tông môn chắn hết.

Một vài trường hợp phiền toái mà Giang Ngư vốn lo lắng cũng không xuất hiện.

Mấy ngày tiếp đó, Giang Ngư tiếp đãi không ít khách đến bái phỏng.

Ngoài đám người quen trong bí cảnh như Nhan Xán, Triệu Gia, làm Giang Ngư bất ngờ nhất là Cơ Linh Tuyết và Minh Đại cũng đến một chuyến.

Cơ Linh Tuyết vẫn là dáng vẻ lạnh lùng kia, cho dù đến cảm ơn đều mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Minh Đại lại khác. Nàng ta chính thức mang theo lễ vật, đến đây nói lời cảm ơn và xin lỗi với Giang Ngư.

“Xin lỗi! Ngư Trưởng lão, trước kia ta hiểu lầm ngươi.” Sắc mặt cô nương này đỏ bừng vì hổ thẹn, nhưng ánh mắt rất trong trẻo: “Ta xin lỗi ngươi.”

Giang Ngư khó hiểu: “Xin lỗi cái gì?”

Nàng nhớ rõ lần trước gặp mặt, người này còn bày ra sắc mặt xấu với mình.

Minh Đại hơi ngây người, hiểu ra Giang Ngư còn không biết, ngượng ngùng nói: “Trưởng lão nói ta biết, lúc ấy tỷ thí tông môn, ngươi bị Yểm khống chế, mới có thể mất khống chế ám toán Linh Tuyết.”

Cái nhìn của Giang Ngư với nàng ta không quá tốt, nhưng cũng không xấu.

Ngay từ đầu Minh Đại nhằm vào nàng vì chuyện Cơ Linh Tuyết, sau đó dù biết nàng biến thành “Ngư Trưởng lão” tiền đồ vô lượng của tông môn, cũng không thay đổi thái độ. Nghĩ về cái này, Giang Ngư cũng có thể khen nàng ta một câu tính cách ngay thẳng.

Nàng ta đến nói cảm ơn, là cảm ơn Giang Ngư cứu mình và Cơ Linh Tuyết.

Mà xin lỗi, lại là bởi vì phát hiện mình sai, xin lỗi vì thái độ với Giang Ngư lúc trước.

Giang Ngư nhận lễ vật, chuyện này coi như dừng ở đây.

Nàng rất khó nhanh chóng trở nên quen thuộc với hai người, hai người hiển nhiên cũng có cảm giác như vậy. Cho nên chưa nói mấy câu, hai người đưa ra lời cáo từ.

Hàm Nhu cũng tới một chuyến.

Tiểu cô nương vẫn dáng vẻ yêu kiều mềm mại, câu nào cũng gọi Tiểu Ngư tỷ tỷ cực kỳ thân thiết.

Không nói Giang Ngư chính mắt thấy dáng vẻ nàng lạnh lùng săn giết yêu thú ở bí cảnh, mặc dù không nhìn thấy, chỉ nói lần kia Hàm Nhu xuống tay với nàng, nàng cũng không có cách nào coi đối phương như bạn bè.

Đối mặt với sự lạnh nhạt của Giang Ngư, Hàm Nhu rất tủi thân: “Lần trước muội cũng không có ý hại tỷ, chỉ tò mò muốn biết một ít tin tức mà thôi.”

Giang Ngư bình tĩnh nói: “Ta cho rằng hành vi bình thường là trực tiếp hỏi, mà không phải có ý đồ khống chế ta.”

Vừa hay trước đó không lâu Cơ Linh Tuyết đã tới, Giang Ngư nói luôn: “Nói vậy ngươi cũng đã tra về quá khứ của ta, ngươi hẳn đã biết ta căm thù đến tận xương tuỷ loại mê hoặc nhân tâm thậm chí khống chế lời nói hành động của người khác này.”

Hàm Nhu vô cùng đáng thương nhìn nàng: “Muội phải làm thế nào Tiểu Ngư tỷ tỷ mới có thể tha thứ cho muội?”

Giang Ngư hơi muốn cười: “Như ngươi nói, ngươi không làm ta bị thương, ta cũng không trách ngươi. Thật sự không cần nói chuyện tha thứ.”

Hàm Nhu nghiêm túc nói: “Tỷ biết muội có ý gì, muội muốn làm bạn với tỷ.”

Giang Ngư cũng đáp thật sự nghiêm túc: “Bạn bè thì không cần, chúng ta không có duyên phận.”

Hàm Nhu cúi đầu, dáng vẻ dường như rất đau lòng.

Thật lâu sau, nàng nói với Giang Ngư: “Muội thừa nhận lúc ấy muội có chút tâm tư khác, nhưng muội không nói dối tỷ. Muội nói muội rất thích tỷ, muốn làm bạn tốt với tỷ, là nghiêm túc.”

Giang Ngư chỉ cảm thấy không thú vị, có lệ nói: “Ừm ừm ta tin.” Chỉ là hành động và lời nói của ngươi hoàn toàn khác nhau thôi.

Thấy thái độ của nàng kiên quyết, Hàm Nhu không nói thêm cái gì nữa, cảm xúc suy sụp rời đi.

Lúc Giang Ngư xuất hiện trước mặt người khác lần nữa, tuy rằng ánh mắt không ít người nhìn về phía nàng vẫn rất nóng bỏng nhưng đa số chỉ là gật đầu chào hỏi nàng, mà không phải vọt tới trước mặt nàng hỏi một loạt vấn đề.

Giang Ngư không kiềm được cảm khái với Cơ Trường Linh: “Có một tông môn cường đại làm chỗ dựa, thật tốt quá.”

Nàng rất rõ ràng, nếu người lộ ra bản lĩnh giống vậy ở bí cảnh là đại năng Độ Kiếp Kỳ như Tuế Văn Trưởng lão hoặc lui một bước là sư huynh. Ngày ấy, sẽ không có nhiều người trực tiếp đi đến hỏi thẳng mặt như vậy.

Đơn giản là thấy nàng còn nhỏ tuổi tu vi thấp, muốn thử cạy đi một ít đồ từ chỗ nàng mà thôi.

Nói to tác là khinh nàng nhỏ yếu. Nói nhẹ cũng là không coi nàng ra gì.

Nhưng xem trạng thái trước mắt, mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi, tông môn hẳn đã giải quyết phiền toái này thay nàng rồi.

Giang Ngư quyết định chờ sau khi về sẽ tiếp tục mở rộng diện tích linh điền, cố gắng trồng nhiều linh thảo nộp vào quỹ tông môn.

Nàng đi tìm tiểu phượng hoàng, cảm ơn hắn cố ý đưa Tiểu Hắc về cho mình.

Tiểu phượng hoàng có tính cách rất kiêu ngạo, không được tự nhiên nói: “Ta lại không phải đặc biệt đến đưa mèo cho ngươi, ta đến đại bỉ tiên môn là có chính sự! Trả mèo cho ngươi, là trùng hợp thôi!”

Khóe miệng Giang Ngư ngậm ý cười, rất phối hợp hắn: “Ừ, ừ! Ta đã biết là trùng hợp.”

Nàng nhìn tiểu phượng hoàng như hoa như ngọc, không kiềm được hỏi: “Ta vừa thấy ngươi, vẫn luôn cảm thấy rất thân thiết giống như trước kia chúng ta từng quen nhau. Tiểu điện hạ, ngươi biết ta mất đi rất nhiều ký ức quá khứ, trước kia chúng ta có quen biết à?”

Nàng nghe Cơ Trường Linh và Đan Lân nói, lúc mình ở bí cảnh, vị tiểu điện hạ tộc phượng hoàng nhất này cực kỳ lo lắng, còn vì thế vấn tội Hồng Quang Trưởng lão.

Lúc trước đi bái phỏng Hồng Quang Trưởng lão, Trưởng lão cũng dò hỏi quan hệ của nàng và tiểu phượng hoàng.

Tiểu phượng hoàng nghe được lời này, hừ lạnh một tiếng: “Không quen biết.”

Giang Ngư cũng không giận, cười nói: “Vậy ngươi tên là gì? Chúng ta biết lâu như vậy, ta không thể cứ gọi ngươi là tiểu điện hạ mãi được, quá xa lạ rồi.”

Thật ra tính nàng cũng không phải tự quen thuộc như này, chẳng qua đối mặt với tiểu phượng hoàng xinh đẹp vẫn luôn cảm thấy thân thiết. Hơn nữa, trong lòng không hiểu sao lại chắc chắn đối phương sẽ không tức giận.

Tiểu phượng hoàng liếc nàng một cái, hừ nhẹ: “Từ trước đến nay, tên của phượng hoàng đều không dễ dàng nói cho người khác.”

Bọn họ là vương tộc linh thú được đất trời săn sóc, bên trong tên chứa lực pháp tắc, mặc dù ở ngoài vạn dặm, gọi tên của bọn họ cũng có thể có điều cảm ứng.

Nhưng mà còn không đợi Giang Ngư đáp lại, tiểu phượng hoàng này đã tự mình nói ra hết: “Nhưng mà ta còn chưa thành niên, còn chưa lấy tên chính thức, nói cho ngươi cũng không sao.”

Hắn nghiêm mặt nói: “Ta có nhũ danh là Hạo Đồng.”

Giang Ngư hỏi: “Là hai chữ nào?”

Nàng vốn định bảo tiểu phượng hoàng nói cho chính mình nghe, ai ngờ đối phương càng không cảm thấy khách khí hơn nàng, trực tiếp kéo tay nàng sang dùng ngón tay vẽ loạn ở lòng bàn tay nàng một lần.

Giang Ngư không kiềm được hỏi: “Có phải phượng hoàng các ngươi vừa sinh ra đã hiểu biết, có ký ức huyết mạch truyền thừa không?”

Tiểu Hạo Đồng rụt rè gật đầu: “Tất nhiên, linh thú cấp cao đều có truyền thừa.”

Hắn tò mò hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Trong lòng Giang Ngư đọc nhũ danh của hắn, thật lòng nói: “Ta cảm thấy nếu không phải vừa sinh ra đã hiểu biết có được truyền thừa thì khi còn nhỏ, ngươi học viết tên của mình đều phải viết đến khóc nhỉ.”

Tiểu phượng hoàng: “...”

Bên tai hắn mơ hồ truyền đến tiếng cười: “Bạn nhỏ nhân loại này của con rất thú vị đấy.”

Tu sĩ nhân loại hơn một trăm tuổi, ở trong mắt Thanh Loan sinh mệnh dài dằng dặc, đúng là bạn nhỏ.

Tiểu phượng hoàng vốn hơi bực, nghe được Thanh Loan nói, theo bản năng nhếch khóe miệng: “Nàng không giống với những nhân loại khác.”

Thanh Loan lại cười rộ lên: “Đúng vậy! Người bình thường cũng không dám coi Tiểu Hạo Đồng nhà chúng ta thành con trai mà nuôi.”

Tiểu phượng hoàng cãi lại: “Nàng coi con mèo ngốc kia là con trai để nuôi chứ không phải con.”

Vừa hay Giang Ngư đang hỏi hắn: “Hạo Đồng, ta có thể gọi ngươi như vậy chứ?”

Tiểu phượng hoàng gật gật đầu theo bản năng.

“Ta muốn biết lúc ngươi nhìn thấy Tiểu Hắc, nó như thế nào?” Giang Ngư nhớ tới nhóc con còn ngủ ở túi linh thú, mặt mày hiện lên chút sầu lo: “Tiểu Hắc là con mèo đen mà ngươi nhặt được đấy.”

Nàng nói cho tiểu phượng hoàng, tính cách Tiểu Hắc thay đổi cực lớn, hiện tại nhát gan lại sợ người lạ, hơn nữa cũng không nhận ra ai.

“Quả thực giống như linh hồn thay bằng con mèo khác.” Giang Ngư thuận miệng oán giận.

Thật ra nàng không nghĩ về hướng này, bởi vì mặc cho ai muốn đoạt xá, cũng không đến mức chọn một con linh thú cấp thấp.

Tiểu Hắc không lập tức trả lời, mà là hỏi: “Mèo nhà ngươi, trước kia có dáng vẻ gì?”

Hắn đột nhiên rất muốn biết, trước kia mình có dáng vẻ thế nào ở trong lòng Giang Ngư.

“Trước kia?”

Khoe ra nhóc con nhà mình, Giang Ngư rất chuyên nghiệp.

Nàng gần như không cần tự hỏi, các loại tư thái của Tiểu Hắc lập tức xuất hiện ở trước mắt nàng.

Giọng nói của nàng mang theo ý cười: “Tiểu Hắc rất hoạt bát, tuy rằng thoạt nhìn rất cao ngạo lạnh lùng không cho ôm không cho sờ, nhưng mỗi lần ta muốn ôm ôm nó, nó đều sẽ thu móng vuốt ngoan ngoãn để ta ôm, là con mèo nói một đằng làm một nẻo nhất trên đời này. Nó cũng không kén ăn, rất dễ nuôi, ta làm cái gì nó đều thích ăn. Nó còn cực kỳ thông minh, thông minh đến độ không giống một con linh thú cấp thấp. Nó cũng rất đáng yêu...”

Nàng nói một hơi rất nhiều chuyện, chờ đến khi phản ứng lại thì hơi ngượng ngùng, nhưng sắc mặt vẫn mang theo ý cười: “Xin lỗi, ta vừa nói là không dừng được. Nhưng Tiểu Hắc thật sự đáng yêu như thế đó.”

Nàng kinh ngạc phát hiện, khóe miệng tiểu phượng hoàng cũng nhếch lên.

“Ngươi nói nhiều như vậy, nhất định rất thích nó nhỉ?”

Giang Ngư không cần nghĩ ngợi: “Đó là đương nhiên. Tiểu Hắc là nhóc con mà ta thích nhất!”

Tiểu phượng hoàng thình lình hỏi: “Thế so với con hạc trắng đáng ghét kia thì sao?”

Giang Ngư sửng sốt.

Nàng dùng một loại ánh mắt rất nghi hoặc đánh giá tiểu phượng hoàng, sắc mặt phức tạp.

Trong lòng tiểu phượng hoàng giật mình, mới rồi nghe đến cao hứng, theo bản năng đã hỏi ra vấn đề này.

Hắn hơi thấp thỏm, sẽ không bị nhận ra chứ?

Lại nghe Giang Ngư bỗng thở dài: “Ôi, vấn đề này của ngươi, làm ta nhớ tới trước kia khi Tiểu Hắc không xảy ra việc gì.”

“Đan Lân và Tiểu Hắc luôn không hợp nhau, vừa thấy mặt là phải đánh nhau. Đan Lân thích hỏi ta vấn đề này. Ta nghĩ nếu Tiểu Hắc có thể nói thì hẳn là cũng sẽ hỏi, hận không thể tranh cao thấp với Đan Lân...”

Nàng càng nói càng thêm cảm thấy quen thuộc, hoài nghi nhìn về phía tiểu phượng hoàng.

Cao ngạo lạnh lùng, vừa thấy mặt Đan Lân là muốn đánh nhau, còn muốn hỏi mình “thích Đan Lân hay Tiểu Hắc”, sao lại quen đến vậy chứ?
Nhấn Mở Bình Luận