Giang Ngư nhận lấy ngọc giản, dựa theo lời chỉ của Chử Linh Hương, đem thần thức bao trùm ngọc giản, khi nhìn thấy mục lục rậm rạp bên trong nàng đã hiểu: Sách điện tử phiên bản thời tu chân.
Qua ba ngày, sau khi ăn không ít đan dược thì cuối cùng Giang Ngư đã có thể đứng dậy hoạt động, lệnh xử phạt của tông môn cũng đưa xuống.
Giang Ngư thương tổn đồng môn, niệm tình chưa phạm thành lỗi lớn, phải chịu nghiêm phạt, nay tước đi thân phận đệ tử nội môn, sung quân vào Linh Thảo Viên.
Giang Ngư cảm thấy có hơi quen tai, trong lòng cũng hiểu được, cách xử trí này chắc là giống như nguyên tác.
Biểu cảm của Chử Linh Hương như trời sập xuống, nhưng cũng không dám chất vấn xử phạt của tông môn: Lấy môn quy Thái Thanh Tiên Tông, Giang Ngư có thể tiếp tục lưu lại tông môn, đã là tha một con đường rồi.
Nàng ấy chỉ có thể rưng rưng hai mắt, lôi kéo tay nàng lải nhải dặn dò: “Sư tỷ, tỷ không cần nản lòng, ta cùng bọn Trương sư huynh nhất định sẽ tận lực tìm kiếm linh dược chữa trị Kim Đan cho tỷ.
”Giang Ngư không phải loại người gặp khó khăn thì nản lòng tuyệt vọng, nàng sờ đầu tóc xinh đẹp của tiểu sư muội, hỏi nàng ấy: “Sư muội, ta không nản lòng.
Trước tiên muội nói cho ta nghe Linh Thảo Viên là ở chỗ nào đi?”Lúc này Chử Linh Hương mới nhớ tới sư tỷ của mình đã quên hết mọi chuyện, sợ là còn chưa ý thức được Linh Thảo Viên này là địa phương nào.
Nàng ấy thở dài, lần đầu tiên cảm thấy tình cảnh hiện tại của sư tỷ quên cũng tốt lắm.
Tiếp đó, Chử Linh Hương dùng thái độ vô cùng uyển chuyển miêu tả cho Giang Ngư nghe một chút về Linh Thảo Viên.
Giang Ngư tổng kết lại:Đầu tiên, Linh Thảo Viên trên danh nghĩa thuộc sự quản lý của Dược Phong Tông, nhưng trên thực tế, đệ tử Dược Phong đều có dược điền của chính mình, căn bản là không thèm quan tâm, coi nó là bộ môn nuôi thả.
Thứ hai, thông thường người làm việc ở Linh Thảo Viên đều là những đệ tử tạp dịch ít tu vi đang trong kỳ Luyện Khí hoặc là đệ tử ngoại môn.
Cho dù là đệ tử ngoại môn thì ở chỗ này tích cóp một ít điểm cống hiến, sau khi tìm được công thức cũng sẽ gấp không chờ nổi mà rời đi.
Chuyện này đương nhiên là vì Linh Thảo Viên không có tiền đồ gì đáng để ở lại.
Cuối cùng, cũng là nguyên nhân quan trọng mà các đệ tử tránh còn không kịp, chưởng quản không dễ ở chung.
Chưởng quản Linh Thảo Viên, nghe nói tính tình cực kỳ xấu, các đệ tử ở Linh Thảo Viên đều không được phép cười đùa hay ồn ào lớn tiếng.
.