Đến giờ cơm tối, Phương Tân vừa về nhà đã nghe thấy tiếng cười xé bạt xé màng nhĩ người nghe của em gái văng vẳng khắp căn biệt thự.
Cũng may y biết đây là nhà mình chứ không thì chắc y khóc tiếng choá vì tiếng cười lanh lảnh của Phương Thiên.
Cái này là chưa kể nửa đêm nửa hôm, Phương Thiên lại dùng tư thế phiêu phiêu như hiệu ứng slow motion rồi bay bay bay từ tầng ba xuống tầng trệt tìm đồ ăn đêm nữa kìa.
Rõ ràng có cái không gian kia có thể chứa đồ, tại sao không chứa thức ăn trỏng luôn đi, mắc mớ gì nửa đem nửa hôm chơi cái trò nhát ma người khác?
Vuốt phẳng da gà da vịt đang nổi lên rần rần, Phương Tân tự tin bước vào nhà.
Công nhận, từ cái ngày Phương Thiên bỗng nhiên có được cái không gian lạ kia, hầu như mâm cơm hôm nào cũng không thiếu những món ăn lạ lùng.
Đó là chưa kể Phương Thiên còn dán đủ thứ bùa chú quanh nhà.
Nếu không phải ngại thái độ của y thì có khi cả căn biệt thự trở thành căn biệt thự bùa cũng nên.
Đột nhiên âm thanh lanh lảnh đột ngột im bặt, tiếp đó là hàng loạt những câu hỏi thăm mười tám đời gia phả nhà ai đó.
Sau đó, Phương Thiên phóng ra như một cơn bão, lúc chuẩn bị lái xe rời đi mới nhớ trong nhà kho có một cái truyền tống trận, thế là cô lượn đến nhà kho, không nhắn nhủ gì thêm, cứ thế đi giải quyết chuyện cá nhân.
Với việc Phương Thiên thường xuyên chạy đi giải quyết mấy chuyện đồng môn với không đồng môn, Phương Tân đã nhìn thành quen.
Y bình tĩnh ăn xong thì bước lên phòng làm việc.
Lúc đi ngang phòng Phương Thiên chợt thấy cửa phòng không khoá, y liền thuận tay khép lại, không ngờ đập vào mắt là hình bó hoa quen mắt cùng tấm thiệp có nét chữ cũng quen không kém trên màn hình máy tính.
Tò mò nên y bước vào, nhìn loạt bình luận phía dưới, y cảm giác bản thân đã thấu hiểu sâu sắc nguyên nhân sâu xa của tiếng cười phát rồ phát dại lúc nãy bản thân nghe được.
Lặng lẽ ra ngoài, đóng lại cửa phòng, Phương Tân cảm thấy bản thân vẫn nên tham khảo ý kiến người khác thì hơn.
…
Phạm Gia Huân nhìn Bạch Nhược Liên bằng ánh mắt không thể lương thiện hơn.
Nữ chính rất mẫn cảm với tầm nhìn lập tức nhận ra tình hình không ổn, lập tức bật dậy tránh thoát cái gối đang rơi tự do xuống đầu mình.
Sau đó, không nói nhiều, cô liền lăn vào không gian tránh kiếp nạn đang đổ bộ lên đầu mình.
Chưa gì thì hàng xóm xấu tính lại bắt đầu chửi ầm lên, cũng chẳng biết đang chửi ai, trên cơn bản người trong xóm cũng coi như chuyện thường ngày nên chẳng ai thèm để ý.
Nhưng lần này vị hàng xóm chửi anh em Bạch Khởi, Bạch Nhược Liên.
Hoá ra là hôm nay bà ta thấy có trai đẹp đi xe sang ôm hoa đặt ở trước nhà hắn, đứa con gái đang tuổi mộng mơ của bà tan vỡ giấc mộng hoang đường trong một giây.
Vì vậy bà dẩu mỏ qua đây chửi cả hai anh em.
Phạm Gia Huân không nói nhiều, giăng một tia sét đánh sang nhà hàng xóm.
Đánh rồi một cái rồi lại thấy không đủ, thế là giăng một loạt; nữ phụ Phương Thiên mà thấy cảnh này chắc còn phải nhầm tưởng có vị đạo hữu nào đang độ kiếp cũng nên.
Dù sao mấy tia sét này cũng không tỉa những sự vật có khả năng di chuyển nên hắn không hề lo lắng.
Cứ vậy, Phạm Gia Huân đã giúp vị hàng xóm thiết kế một mớ giếng trời giá hạt dẻ, chính hắn còn tự khen bản thân: lòng tốt là sự cho đi trong âm thầm không để lại danh tính vì không cần nhận lại.
Nhìn xem, vị hàng xóm vừa rồi còn chửi rất hăng, bây giờ đã nín chửi vì mắt đã rưng rưng những giọt nước mắt cảm động.
Về sau, Phạm Gia Huân cùng nữ chính cũng không có nghe thấy vị hàng xóm này chửi mình nữa bởi người ta đã chuyển nhà ngay sau khi được hắn hỗ trợ thiết kế giếng trời bằng phương pháp thuần tự nhiên.
Không chỉ riêng vị hàng xóm vừa chuyển đi mà nguyên cả cái xóm này không còn ai văng lên một câu nói tục chửi thề nữa.
Quả nhiên lòng tốt sẽ được đền đáp bằng những hành động tốt đời đẹp đạo.
Nhìn xem, làm gì có nơi nào lịch sự hơn xóm của hắn không?
Hệ thống Mười Năm Thất Bát mà có mặt ở đây chắc cũng phải thán phục khả năng biến cả xóm yang hồ thành một xóm văn minh chỉ sau một đêm của hắn.
Phải, cái xóm này không có ai vừa.
Rõ ràng có tên, có địa chỉ đàng hoàng nhưng ai nghe đến tên cũng sẽ nép qua một bên không dám gây sự.
Cũng không phải mọi người hung hăng, nếu người ta không kiếm chuyện thì họ cũng chẳng hơi đâu đi chuốc lấy phiền phức làm gì, chẳng qua là phương pháp xử lý bằng lời nói hay hành vi của họ cũng tương đối nặng nề.
Cũng không phải cứ vào không gian là trở nên hoàn toàn biệt lập, nếu cần thì bản thân Bạch Nhược Liên cũng có thể thông qua dị năng không gian nhìn ra toàn cảnh bên ngoài.
Quả nhiên anh nàng vẫn ngầu nhất, bấm like mạnh.
Bạch Nhược Liên lôi điện thoại ra, đăng tiếp một dòng trạng thái ngay trong cái nhóm kín bản thân vừa đăng bài: "Mọi người cho yêm xin tip tuyển mối nhân duyên cho anh trai với ạ!"
Không hề trưng ra một tấm ảnh nào, tài khoản khi tham gia nhóm kín của Bạch Nhược Liên vốn là tài khoản phụ nên cũng không có đăng bất cứ một bài viết hay tấm ảnh khác.
Cho nên mọi người không thể biết anh nàng là ai, cũng không thể moi ra được anh trai cưng của nàng có dáng vẻ gì, họ chỉ có tò mò cùng sôi nổi đưa ra quan điểm và cách đánh giá một người thông qua hành vi thường ngày.
Bên này, Phương Tân suy đi tính lại nghĩ ngợi một hồi, y cảm thấy bạn thân mình vẫn là đối tượng tham khảo ý kiến tương đối uy tín.
Vậy nên y đã có ý định xin cao kiến của con người được bao nhiêu fan hú hét rằng có đến N mũ N cách tạo ấn tượng với crush.
Có điều bản mặt thật của Giang Giai Hà rất nhây lại còn thích chọc cho người khác phát ngượng, cho nên Phương Tân quyết định đi vào phòng làm việc, lục lại một loạt những tiểu thuyết của Giang Giai Hà đã được tống vào một góc rồi ngồi đọc.
Dẫu sao Giang Giai Hà nghĩ được bao nhiêu chiêu trò thì đều đem nhét vào tiểu thuyết rồi.
Phương Tân vẫn quên điều: Giang Giai Hà là tác giả nổi tiếng, những pha xử lý đi vào lòng người ấy đều có sự kết hợp của thiên thời địa lợi nhân hoà và hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta; còn chuyện ứng dụng những điều này vào thực tế có trở thành đi vào lòng đất hay không lại là một câu chuyện hoàn toàn khác..