Hứa Giai Ninh đi cùng anh ra tới xe, Phương Nhan vốn còn muốn tự đưa cô đến dinh thự của “Tô Thế Dự” nhưng bị Hướng Trung giục giã lên đường: “Anh Phương. Tô đại tướng còn đứng bên kia kìa. Tôi sẽ phụ trách đưa Hứa Tiểu thư đi. Anh mau lên đường, đừng để chậm trễ, cả đoàn đều đang chờ anh đó.”
Nghe gã nói xong, Phương Nhan và Hứa Giai Ninh đều nhìn sang, “Tô Thế Dự lúc này đang đứng phía xa, nói chuyện gì đó với hai viên cảnh vệ.
Hứa Giai Ninh vỗ lên vai Phương Nhan khuyên nhủ: “Anh đi đi, Em đi cùng anh ta. Đừng lo. Em sẽ bảo vệ tốt bản thân.”
Phương Nhan nặng nề gật đầu, cố gắng bỏ đi cảm giác quái lạ, bất an trong lòng, bước lên xe. Gã cảnh vệ ngồi ghế lái kín đáo liếc Hướng Trung một cái, Hướng Trung không dấu vết gật đầu.
Chiếc xe nổ máy chạy thẳng về phía cổng căn cứ.
Phương Nhan vừa đi, Hướng Trung cũng tiến tới giơ tay làm tư thế mời: “Hứa Tiểu thư. Mời cô đi theo tôi, Tô đại tướng đã chọn một nơi an toàn cho cô tạm thời ở lại. Tôi đưa cô đi trước, ngài ấy lát nữa sẽ qua chào cô.”
Hứa Giai Ninh nhíu mày, nhìn về phía “Tô Thế Dự” đứng đằng xa, cảm nhận được ánh mắt của cô, “Tô Thế Dự” quay sang nhìn rồi gật đầu với Hứa Giai Ninh. Cô gật đầu lại với gã rồi đi theo Hướng Trung đang dẫn đường phía trước.
Hứa Giai Ninh vừa đi, “Tô Thế Dự” à không. Phải nói là Cố Thành lúc này đang mang khuôn mặt của Tô Thế Dự nhếch mép, nở một nụ cười nham hiểm. Gã nhìn về phía chân trời khẽ thì thầm: “Cố Tiêu. Để xem lần này, mày có kịp quay về cứu con đàn bà của mày hay không?”
Gã hất cằm với hai tên lính cảnh vệ gằn một tiếng ra lệnh “Đi” rồi quay về phương hướng Hứa Giai Ninh vừa rời khỏi.
Hứa Giai Ninh được đưa tới một căn biệt thự ở khá xa, phải mất tới 15 phút đi bộ mới tới. Bên ngoài cổng căn biệt thự có 2 gã cảnh vệ đứng trông coi. Thấy cô đến cũng không nói năng gì. Chỉ nghiêm túc đứng nghiêm.
Hứa Giai Ninh hơi an tâm hơn một chút, đi theo Hướng Trung vào trong phòng khách. Gã mời cô ngồi xuống ghế, sau đó một người giúp việc đi tới đặt một tách trà nóng trước mặt Hứa Giai Ninh.
“Hứa Tiểu thư. Mời dùng trà. Cô ngồi đây chờ một chút. Chúng tôi sẽ tìm vài cuốn tiểu thuyết cho cô đọc giết thời gian. Lát nữa buổi tối bà ấy sẽ phục vụ cơm tối cho cô. Có lẽ Tô Đại tướng phải một lúc nữa mới tới. Cô cứ tự nhiên nhé. Cần gì thì cứ báo cho bác giúp việc một tiếng.”
Hứa Giai Ninh nghiêm túc nghe Hướng Trung nói xong rồi gật đầu cảm ơn.
“Hứa Tiểu thư. Mời dùng trà đi.” Không thấy Hứa Giai Ninh uống trà. Hướng Trung vội vàng thúc giục.
Hứa Giai Ninh ngẩng đầu nhìn gã, thấy gã biểu hiện như thường, cũng không nghĩ nhiều bưng tách trà lên uống một ngụm rồi đặt xuống.
Thấy cô uống trà, Hướng Trung không dấu vết mà thở phào trong lòng. Gã chào Hứa Giai Ninh rồi rời đi. trước khi đi còn lặng lẽ trao đổi ánh mắt với người giúp việc.
Hướng Trung ra ngoài vừa lúc chạm mặt với Cố Thành đứng đợi ngoài cổng, gã hỏi: “Cô ả uống trà chưa?”
“Đã uống ạ.” Hứa Trung cẩn thận đáp lời.
“Pha đúng liều lượng thuốc chứ?”
“Đúng như ngài dặn dò ạ.”
Cố Thành nheo mắt cười “Tốt. Trở về gọi Trương tiểu thư đến đây.”
Mà lúc này bên trong căn phòng chỉ còn lại một mình Hứa Giai Ninh, bà giúp việc sau khi đặt mấy cuốn sách xuống bàn thì rời khỏi.
Cô suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra tuy không thể vào không gian lúc này nhưng có thể để lại giấy nhắn, nếu Cố Tiêu đi vào, thấy được giấy cô để lại sẽ đọc được.
Nghĩ vậy Hứa Giai Ninh kín đáo lấy giấy bút ra thuật lại vắn tắt mọi chuyện rồi ném tờ giấy treo lơ lửng trong không gian.
Lúc này tại xưởng sản xuất ga, Cố Tiêu và Tô Thế Dự đang bận rộn đánh nhau với một con tang thi cấp 7. Chỉ cần hơn một cấp, đã có thể dễ dàng nhận thấy được sự khác biệt, chênh lệch về sức mạnh đến mức nào. Hơn nữa không biết có phải do rò rỉ khí ga không mà thoạt nhìn con tang thi phía trước giống hệt như một con quái vật vậy. Nó không thể gọi là con người nữa.
Đây là một sinh vật to lớn, cao khoảng hơn 2m, toàn thân là những bắp thịt to lớn, phồng lên như muốn nứt vỡ, nổ tung ra, khuôn mặt gớm ghiếc của nó nổi đầy gân lồi lõm. Răng nanh mọc dài quá khổ, chạm tới cằm, đôi mắt nó lồi to, không thấy lòng trắng, đen kịt giống như đầm nước.
Thậm chí khắp người con quái vật còn mọc ra vô số cầu gai tua tủa, trông cực kì dị dạng.
Con quái vật đứng trước căn nhà kho lớn, hung tợn nhìn chằm chằm đám người nhỏ bé hơn nó đang dàn hàng phía trước.
Bỗng chốc, nó ngửa mặt lên trời rú lên một tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền bất chấp mà lao tới.
Cố Tiêu nhanh nhẹn nhảy ra tránh né, Hỏa long khổng lồ từ tay hắn hiện ra lao tới phi thẳng về con quái vật. Những đốm đen như thoắt ẩn thoắt hiện trong ngọn lửa khẩn cấp bám dính vào da thịt nó, từ từ ăn mòn từng tấc từng tấc trên người, con quái vật bị đau, lập tức gào thét thê lương.
Tô Thế Dự đứng bên cạnh cố gắng dùng dị năng quấy nhiễu tinh thần nó, tuy cấp bậc của y thua xa nó, nhưng con quái vật đang mải giao chiến với Cố Tiêu, không rảnh phân tâm mà chú ý tới y, việc này khiến Tô Thế Dự có thể đứng một bên dùng tinh thần lực đánh thẳng vào não nó, hình thành lên những mũi kim châm vô hình đâm vào đầu con quái vật.
Đầu nó rung lên, đau đớn từ thân thể và não bộ khiến con quái vật ngã lộn nhào xuống đất, không ngừng giãy giụa, Cố Tiêu ném cho đám người phía sau một ánh mắt, lập tức một đám dây leo từ dưới lòng đất vươn lên, trói con quái vật thành một cái kén lớn. Cố Tiêu theo sau tung một cầu lửa cực đại vào cái kén đang chuyển động không ngừng đốt cháy nó.
Ám hệ dị năng di chuyển áp sát không rời, bọc con quái vật trong một không gian đen kín. Tính ăn mòn của hệ ám không cần phải nói, chỉ trong nháy mắt đã cái kén thu nhỏ dần, nhỏ dần, một hồi lâu ngọn lửa tản ra, trên mặt đất lúc này chỉ còn một đống tro bụi đen đúa.
Tô Thế Dự ra lệnh cho nhóm quân nhân xử lý đám tang thi xung quanh khu xưởng, còn y ngồi xuống bên cạnh Cố Tiêu.
Cố Tiêu lấy ra hai chai nước, đưa cho Tô Thế Dự một chai. Còn mình thì vặn nắp ra tu một hơi hết sạch.
Tô Thế Dự nhận lấy, thấp giọng cảm ơn. Sau khi Cố Tiêu thu lại toàn bộ số dầu khí được chia vào không gian, Tô Thế Dự mới biết người này thế mà còn là dị năng giả không gian nữa. Lúc ấy Tô Thế Dự cũng giật mình một lúc lâu vì chưa từng thấy một tam hệ dị năng nào. Cố Tiêu là người đầu tiên.
Giật mình qua đi thì lại thấy bình thường, cái này chỉ có thể giải thích do số phận ưu ái hắn, có ghen tỵ thế nào cũng đâu thể làm gì được. Tất nhiên với tiền đề y không hề hay biết cô gái nhỏ bên cạnh Cố Tiêu có thể kích phát dị năng.
Cố Tiêu ngồi một chỗ nghỉ ngơi, nhưng ngay sau đó bất chợt hắn giật mình đứng bật dậy. Cố Tiêu phẩy tay, một tờ giấy bất thình lình xuất hiện trên tay hắn. Cố Tiêu vội vàng mở ra, lướt nhìn nội dung trên giấy lập tức trừng mắt sợ hãi.
Đây là lần thứ hai Tô Thế Dự nhìn thấy biểu cảm kinh hãi tột cùng trên mặt hắn, trước kia khi người đàn ông tới báo tin Hứa Giai Ninh sảy ra chuyện, Cố Tiêu cũng lộ ra vẻ mặt này, nhưng có vẻ lần này còn nghiêm trọng hơn. Cố Tiêu bỗng chốc hoảng sợ tới tái nhợt khuôn mặt, mồ hôi lạnh nhanh chóng túa ra khắp người, bàn tay cầm giấy còn phát run nhè nhẹ. Sau đó hắn cuống quýt đi tới xe muốn trèo lên.
Tô Thế Dự nhận ra tinh thần hắn bất ổn, vội giữ chặt tay Cố Tiêu lo lắng hỏi: “Cố Thủ lĩnh. Có chuyện gì sảy ra? Bình tĩnh lại? Anh định đi đâu?”
Cố Tiêu bắt đầu rơi vào trạng thái mất khống chế cảm xúc, sợ làm hỏng việc, một con dao sắc bén bất thình lình xuất hiện trong tay hắn, Cố Tiêu cắn răng tàn nhẫn tự đâm một nhát lên cánh tay mình, ép bản thân phải tỉnh táo, bình tĩnh lại.
Tô Thế Dự sững sờ nhìn động tác có phần cực đoan của hắn, vội nói một tiếng thất lễ rồi vươn tay giật tờ giấy trên tay Cố Tiêu đọc nhanh nội dung.
Sau đó y cũng trợn mắt kinh hãi.
Tờ giấy viết cái gì thế này? Tô Thế Dự trở về, mang theo lời nhắn của Cố tiêu ra lệnh cho Phương Nhan đi tiếp ứng đoàn rồi đưa Hứa Giai Ninh đi.
Nhưng rõ ràng Tô Thế Dự Y còn đang đứng sờ sờ ở đây cơ mà. “Này…Này…chuyện này rốt cuộc là sao?” Tô Thế Dự mím môi, nhíu mày nhìn Cố Tiêu hỏi.
“Là Cố Thành. Chắc chắn là gã.” Cố Tiêu lạnh lẽo nheo mắt, máu từ miệng vết thương nhanh chóng chảy xuống. Đau đớn trên tay làm hắn lấy lại được lý trí, tỉnh táo suy đoán, Hắn băng bó qua loa rồi trèo lên xe. “Tôi phải trở về. Ninh Ninh đang gặp nguy hiểm.”
Tô Thế Dự túm lấy tay Cố Tiêu, đè nén kinh hãi trong lòng vội nói: “Chờ chút. Tôi đi cùng anh. Nếu không lính gác cổng sẽ không để anh cứ thế đi vào đâu.”
Nói xong y vội gọi một người lính dặn dò họ tự làm nốt mọi việc rồi nhanh chóng lên xe của Cố Tiêu.
Cố Tiêu nổ máy, chiếc xe xé gió, bằng tốc độ cực đại lao vun vút lao về hướng căn cứ.