Hứa Giai Ninh nằm ngủ vùi trong lòng Cố Tiêu, vì cô chưa tỉnh dậy nên Vu Hiểu Lam mang theo bếp ga xuống dự định nấu mì.
Một anh lính nhìn thấy liền lại gần giúp Vu Hiểu Lam cầm chiếc bếp ga mang vào rồi nói: “Cô gái, đừng nấu nữa. Để bọn họ nấu rồi ăn chung luôn.”
Vu Hiểu Lam không vội đáp ứng mà quay sang nhìn Cố Tiêu.
Cố Tiêu gật đầu khách sáo cười với người lính: “Vậy làm phiền các anh rồi.”
“Không phiền. Đừng ngại nhé.” Nói xong anh ta chào ba người rồi ra ngoài.
Có vẻ những người này thực sự coi bốn người là ân nhân, cho nên họ đều cố gắng giành hết mọi công việc, cho dù là mở đường, đi trước thăm dò tình huống hay thậm chí là cả bữa ăn cũng muốn thay họ chuẩn bị.
“Tiêu ca. Hay anh đặt Tiểu Ninh xuống giường đi. Cứ bế như vậy sẽ rất mỏi đấy.” Vu Hiểu Lam để ý, từ lúc vào phòng Cố Tiêu vẫn luôn ôm Hứa Giai Ninh như vậy.
“Anh không sao. Cô nhóc ngại bẩn, đi đâu cũng muốn lấy ga giường của mình ra mới chịu nằm, để anh bế cô ấy cũng được.” Hơn nữa hắn cũng rất thích ôm cô như thế này.
Đến lúc nấu xong, Vương Hạo Nhiên đích thân qua mời ba người tới dùng bữa.
Cố Tiêu và hai anh em nhà họ Vu vốn tưởng rằng bọn họ cùng lắm là nấu mì gói hoặc cháo lại không ngờ thịt thà rau dưa đều đầy đủ không thiếu thứ gì, rất có hương vị bữa ăn gia đình.
Nhận ra sự kinh ngạc trên mặt ba người, Trình Tranh cũng không giấu giếm nói: “Trương Hách, chính là cậu ngồi góc kia.” Trình Tranh chỉ một người, người kia cười ngoác miệng giơ tay lên vẫy vẫy. “Cậu ấy thức tỉnh không gian hệ. Cho nên chúng tôi trữ được một ít rau dưa và thịt ướp.”
Vu Lâm nghe vậy hứng thú hỏi: “Không gian của cậu có lớn không ?”
Trương Hách cười tươi, lúm đồng tiền ẩn hiện trên gương mặt thật thà, chân thành nói: “Tôi mới tấn giai lên cấp 2. Hiện tại diện tích không gian rộng khoảng 25m.”
“Ồ.” Vu Lâm gật đầu. Cô nhóc nhà y còn có thể nhét vừa cả chiếc ô tô, mấy cái giường,...tuy cô chưa bao giờ nói không gian của mình bao lớn, nhưng chắc chắn không thể tính bằng đơn vị mét như thế này.
Hiển nhiên Cố Tiêu cũng nghĩ như vậy. Dù sao hắn cũng biết không gian của cô không giống với những dị năng giả khác.
Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, nhóm quân nhân cũng tự giới thiệu về bản thân mình, càng tiếp xúc họ càng cảm thấy đối phương rất đáng để kết giao, bởi vậy chỉ trong một bữa cơm mà khoảng cách giữa mọi người đều được kéo gần lại.
“Vì sao các anh không tới thủ đô ? Nghe nói khu căn cứ ở đó được thành lập sớm nhất, vật tư, vũ khí đạn dược…đều rất đầy đủ, có thể chăm lo tốt cho dân chúng.” Cố Tiêu nhìn Trình Tranh nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Đã ở trong mạt thế nơi nào cũng giống nhau thôi, hơn nữa cậu cũng biết tuy chúng tôi thuộc quân bộ nhưng lại là đội trinh sát riêng, chúng tôi nhận các nhiệm vụ mật, đã quen sinh hoạt tùy ý, không thích trói buộc. Nếu trở lại thủ đô, khó tránh khỏi bất đồng về quan điểm với các lực lượng quân đội khác. Nếu vậy chẳng thà ở nơi này tự do tự tại, hơn chục năm qua, chúng tôi đều bí mật chiến đấu, hi sinh rất nhiều thứ. Tôi muốn cho các chiến hữu của mình có được sự tự do. Không muốn họ phải chiến đấu vì bất kỳ lợi ích của ai nữa.”
Trình Tranh nói xong, gương mắt nhìn ra ngoài trời, giọng nói mang theo tia giải thoát.
Mà những người đồng đội nghe thấy lời anh nói cũng ngậm ngùi im lặng không lên tiếng. Đội bọn họ vốn có 20 người. Thế nhưng giờ chỉ còn lại 15 người mà thôi. Họ muốn sống vì bản thân, không muốn bán mạng cho ai nữa.
Cố Tiêu và Vu Lâm cũng hiểu được, đều trầm mặc không nói.
“Cậu có cần sắp xếp cho cô ấy không ?” Trình Tranh nhìn Hứa Giai Ninh ngủ vùi trong lồng ngực Cố Tiêu hỏi hắn.
“Không sao. Cứ để như vậy đi.” Cố Tiêu liếc nhìn gương mặt ngủ say ngọt ngào của cô gái nhỏ, ôn nhu mỉm cười.
Trình Tranh quan sát ánh mắt dịu dàng của hắn, dường như cũng đoán ra, nhẹ nhàng cười nói: “Được. Vậy chúng ta cũng ăn cơm đi. Tiểu Khiêm nấu đồ ăn ngon lắm.”
“Đúng nha. Các anh và em gái thử thưởng thức tài nghệ của tôi rồi cho ý kiến nhé.” Tưởng Chi Khiêm cười hì hì với Cố Tiêu hai anh em nhà họ Vu.”
Đến giờ đi ngủ, Trình Tranh nói với Cố Tiêu rằng bốn người cứ yên tâm ngủ, họ sẽ thay người luân phiên canh gác đề phòng tình huống xấu sảy ra, Vu Lâm vốn muốn cùng tham gia nhưng bị Trình Tranh từ chối, nói đây là thói quen của quân nhân bọn họ.
Đêm nay Cố Tiêu cũng không tu luyện, chỉ đi vào phòng ngồi dựa lưng lên tường ôm thiên hạ ngủ say trong lồng ngực mình nhắm mắt, cằm khẽ tựa trên trán cô.
Đến nửa đêm Hứa Giai Ninh mơ màng tỉnh dậy, cô vừa khẽ cử động, Cố Tiêu đã mở choàng mắt cúi đầu nhìn cô thấp giọng hỏi: “Em tỉnh rồi sao ?”
“Đây…là đâu vậy ?” Hưa Giai Ninh nhấc đầu dậy nhìn xung quanh căn phòng. “Chị Tiểu Lam và anh Vu Lâm đâu ?”
“Ngủ ở phòng khác rồi ?” Cố Tiêu khẽ vuốt mái tóc hơi rối vì cọ phải cánh tay hắn của cô trả lời.
Hứa Giai Ninh gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước vội hỏi: “Trình Tranh…anh ta sao rồi ?”
“Tất nhiên là được em cứu sống” Cố Tiêu nhướn mày nhìn cô. “Anh còn chưa nói gì em còn dám nhắc tới chuyện này ?”
Hứa Giai Ninh chột dạ nhìn hắn. Ánh mắt Cố Tiêu lúc này nheo lại, không bằng lòng mà nhìn cô.
“Cố Tiêu, Trình Tranh là người tốt, cả những người cấp dưới trong đội của anh ta cũng vậy.”
Cố Tiêu nhìn cô nhíu mày: “Vì anh ta tốt nên em mới cứu anh ta ?”
“Cũng không phải.” Hứa Giai Ninh ngước mắt nhìn hắn, cắn môi do dự, rồi thở dài hỏi hắn: “Cố Tiêu. Anh có nghĩ đến việc tự xây dựng một khu căn cứ không ?”
Cố Tiêu không ngờ cô đột nhiên hỏi vậy, hơi mở to mắt nhìn cô, không lập tức trả lời mà nghiêm túc suy nghĩ.
Hắn có muốn không ? Đương nhiên muốn. So với việc phải nghe theo quyết định của kẻ khác, sống dưới con mắt giám sát của người khác thì chẳng thà hắn tự mình đứng lên làm chủ một phương. Như vậy hắn sẽ không phải nghe lệnh của bất cứ kẻ nào. Hơn nữa nếu hắn có lực lượng trong tay…
Cố Tiêu cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay hắn.
Nếu hắn có đủ sức mạnh cùng thế lực riêng của mình, hắn có thể bảo vệ cô tốt hơn, cũng đảm bảo có thể ngăn cản cô rời khỏi hắn.
Vì thế Cố Tiêu nghiêm túc nhìn cô chậm chãi cất giọng: “Tôi muốn có thế lực riêng của mình.”
Hứa Giai Ninh dường như đã biết trước đáp án, không hề tỏ ra ngạc nhiên, cô mỉm cười với hắn: “Cố Tiêu. Kiếp trước Trình Tranh đã từng cứu anh, cũng từng được anh cứu giúp lại, sau đó anh ta quy thuận anh. Chính Trình Tranh cùng với các chiến hữu của mình đã giúp đỡ anh xây dựng thế lực…”
Cố Tiêu nâng mắt nhìn cô. “Vì lý do này nên em mới cứu anh ta ? Chỉ bởi anh ta là thuộc hạ của anh ?”
“Đúng vậy. Cố Tiêu. Những thứ thuộc về anh, tôi giúp anh giữ lại.”
Hứa Giai Ninh mỉm cười với hắn, đôi mắt nhạt màu sáng rỡ trong đêm tối giống như chất chứa những vì sao nhỏ bên trong, khiến lồng ngực Cố Tiêu rung động. Hắn không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì… Nhưng hắn muốn ôm chặt cô, hôn cô, nói cho cô biết hắn yêu thích cô đến nhường nào.
“Bảo bối. Hôn em một cái được không ?” Cố Tiêu kéo cô vào lòng mình, đôi mắt nóng bỏng, chăm chú nhìn cánh môi nhỏ xinh của cô khàn giọng hỏi.
Hứa Giai Ninh ngẩn người nhìn hắn, cái người này, đang nói chuyện nghiêm túc cơ mà.
“Không cho hôn.” Cố phụng phịu lườm hắn.
“Nhưng mà anh không nhịn nổi.” Cố Tiêu tiến lại gần nhưng không chạm lên môi cô, hơi thở hắn vờn quanh mỗi tấc da thịt trên gương mặt Hứa Giai Ninh như trêu trọc, như câu dẫn, giọng nói cất lên mang theo sự quyến luyến nồng đậm khiến cô không khỏi run rẩy: “Không nhịn được… không kiềm chế nổi lòng mình… chỉ muốn lại gần em… muốn nói cho em biết…” Cố Tiêu hơi dừng lại, hôn nhẹ lên vành tai cô thì thầm: “Ninh Ninh à…Anh thích em lắm..”
Mỗi một câu Cố Tiêu thổ lộ đều đánh thẳng vào lòng Hứa Giai Ninh khiến cô bối rối không dám nhìn hắn. Cô cắn môi xấu hổ khẽ quay mặt đi.
Cố Tiêu nâng cằm Hứa Giai Ninh lên, để cô đối diện với ánh mắt nóng bỏng của mình, hắn tiến đến gần đến mức chỉ cần mở miệng là đã có thể chạm vào mặt cô.
“Bạn gái à, cho anh hôn em được không ?”
Tim của Hứa Giai Ninh đập rộn lên trong lồng ngực, cô luống cuống không biết nên đặt tay vào đâu, chỉ đành gương mắt nhìn hắn, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ ửng.
Cố Tiêu cúi đầu chạm nhẹ lên cánh môi cô thăm dò, không thấy cô phản đối, liền lớn mật liếm nhẹ môi dưới, khẽ khàng ngậm mút, Hứa Giai Ninh hơi hoảng hốt, vô thức hé miệng.
Như nhận được tín hiệu cho phép, Cố Tiêu lập tức đè tay lên gáy cô, làm nụ hôn trở nên sâu hơn. Cho tới khi hắn rời khỏi, ánh mắt cô gái nhỏ đã tan rã, hơi thở loạn nhịp, cánh môi mềm mại, ướt át hơi hé mở tràn ngập dáng vẻ trêu chọc nhân tâm.
Cố Tiêu kiềm chế xao động trong lòng, ôm cô thật chặt, Hứa Giai Ninh nằm trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập hối hả không biết của ai trong hai người bất giác mỉm cười ngọt ngào.
Nhưng ngay lúc này một trận âm thanh huyên náo vang lên lập tức phá hỏng không khí kiều diễm trong phòng.
Tiếp theo đó là tiếng la hét đau đớn cùng tiếng quát tháo đồng loạt vang lên.
Cố Tiêu ngồi thẳng dậy, chỉnh trang lại quần áo ngay ngắn cho cô, rồi nắm tay Hứa Giai Ninh đi ra bên ngoài xem xét tình huống.