Hứa Giai Ninh nghe Cố Tiêu nói xong thì ngẩn người. Vô thức lặp lại. "Do chúng ta đã ngủ với nhau ?"
"Đúng vậy. Còn nữa. Cho em xem cái này."
Nói xong Cố Tiêu cởi khuy áo sơ mi trước ngực, hơi kéo cổ áo ra để lộ vết bớt hình trăng khuyết màu bạc bên dưới xương quai xanh.
Hứa Giai Ninh chăm chú nhìn sau đó trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: "...Sao anh cũng có cái này ?"
Cô không nhịn được vươn tay tới vùng da thịt đó, đang định chạm vào thì bị Cố Tiêu nắm chặt tay.
"Đừng chạm vào. Nếu em muốn bản thân không mặc gì quay trở lại phòng."
Hứa Giai Ninh ngẩn ra, sau một hồi mới hiểu ý hắn "Nếu chạm vào vết bớt trên ngực anh cũng có thể ra vào không gian của em sao ?"
"Ừm. Anh đã thử nghiệm rồi, đúng là có thể ra vào được." Cố Tiêu gật đầu, chứng thực suy đoán của cô.
Hứa Giai Ninh nghe hắn xác nhận xong thì ngơ ngác ngồi im lặng.
Mãi lâu sau cô mới lên tiếng: "Không gian này là do "thứ đó" cho em. Trước khi em tới nơi này."
"Hắn không nói gì về việc này sao ?" Cố Tiêu nhíu mày thử hỏi.
"Không có nói gì hết." Hứa Giai Ninh lắc đầu. "Trước đây em đã thử đưa chị Tiểu Lam vào nhưng không gian không cho phép. Vốn tưởng chỉ có chủ nhân mới có quyền vào trong, thật không ngờ anh cũng có thể vào được..."
Nói xong Hứa Giai Ninh nghiêng đầu tiến sát về phía trước nhìn: "...Nhưng vì sao anh lại xuất hiện vết bớt giống hệt trên người nhỉ ?"
Cố Tiêu cảm giác nơi bị cô nhìn chằm chằm bắt đầu nóng lên, Hứa Giai Ninh hơi nghiêng người, chiếc chăn che chắn cơ thể vì động tác của cô hơi lỏng ra, từ trên nhìn xuống, Cố Tiêu có thể thấy rõ được đường cong và khe rãnh của đôi gò bồng đảo, hắn quay đầu đi, không dám nhìn nữa. "Không phải giống hệt. Là đối xứng nhau."
"Hở ?" Hứa Giai Ninh ngẩn người, nghe hắn nói xong vô thức nhích lại gần, bám tay lên vai hắn xem xét kĩ.
Cố Tiêu thuận tay đỡ cả người và chăn đang nhào tới người mình, cố định cô ngồi trên đùi. Hứa Giai Ninh chăm chú nhìn vết bớt của hắn, nên không để ý tình huống giữa hai người, cô xem một hồi rồi lại vạch chăn ra, tự nhìn vết bớt của mình so sánh.
Cảnh xuân tươi đẹp hiển lộ hết trước mặt Cố Tiêu, khiến hắn không thể rời mắt, cô gái nhỏ còn không hề tự biết vẫn hồn nhiên dựa sát người hắn xem xét vết bớt của hai người, nơi mềm mại dưới thân cô trực tiếp cọ lên lớp vải sợi dưới thân hắn, khiến chỗ nào đó lập tức nổi lên phản ứng, Cố Tiêu không nhịn được bóp chặt vòng eo trong tay mình, hầu kết nhấp nhô, một tay hắn nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn xuống.
Lúc sau Cố Tiêu mới buông đôi môi của Hứa Giai Ninh ra, như trừng phạt mà cắn nhẹ lên cánh môi mềm mọng, đôi mắt đỏ thẫm nhìn cô khàn giọng nói: "Không được câu dẫn anh. Hay là em muốn tiếp tục ?"
Hứa Giai Ninh bị hôn tới choáng váng, cố gắng hít thở không khí vào phổi, đôi mắt tràn đầy hơi nước mông lung nhìn hắn dường như không hiểu ý trong lời nói vừa rồi.
Cố Tiêu yêu chết bộ dáng ngây ngốc của cô lúc này, không nhịn nổi đè người xuống giường yêu thương xoa nắn.
Cho đến khi xong việc, đã là chuyện của mấy tiếng sau.
Hứa Giai Ninh mệt tới không muốn động đậy, nằm im trên ngực hắn.
Người nào đó vô sỉ không ngừng đòi hỏi cô, còn bắt nạt cô phải liên tục gọi hắn bằng xưng hô xấu hổ, sau đó bản thân hắn càng thêm hưng phấn mà rong ruổi trên người cô, mãi cho tới khi Hứa Giai Ninh không chịu nổi, nức nở khóc lên, Cố Tiêu mới cúi đầu hôn xuống, nuốt hết tiếng rên rỉ của cô vào cổ họng rồi kết thúc cuộc hoan ái.
Xong việc, Cố Tiêu ôm cô đi tắm rửa, lần này Hứa Giai Ninh không dám làm càn, lập tức đòi mặc quần áo, sau đó kéo hắn ra khỏi gian trúc xá, đi dạo xung quanh.
Nếu còn ngồi trên giường nói chuyện, còn không biết cái tên xử nam 26 tuổi lần đầu khai trai này muốn dày vò cô bao nhiêu lần nữa đâu.
Hai người nắm tay đi dạo loanh quanh không gian, Hứa Giai Ninh vừa đi vừa giới thiệu cho hắn, không quên dạy Cố Tiêu cách dùng tinh thần lực điều khiển mọi thứ bên trong không gian theo ý mình.
Một lát sau cả hai trở lại trước cổng ra vào của căn trúc xá, Hứa Giai Ninh vừa đi qua lại thoáng liếc thấy thứ gì đó lập tức dừng bước, đi tới xem xét.
Là tấm bảng tên in trên cổng.
Trước kia nó ghi: Chủ nhân không gian: Hứa Giai Ninh.
Nhưng bây giờ bên cạnh tên cô còn xuất hiện thêm một cái tên nữa: Cố Tiêu.
"Nghĩa là không gian bắt đầu công nhận anh là chủ nhân thứ 2 sao ?" Cố Tiêu không chắc chắn mà thử phỏng đoán.
Hắn chạm vào tấm bảng tên, giống như một loại chứng nhận quan hệ giữa hai người. Nghĩ tới cái gì đó Cố Tiêu bật cười: "Vợ à. Xem ra em không thể vứt bỏ anh được rồi."
Hứa Giai Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này tâm trạng Cố Tiêu có vẻ rất tốt, hắn vui vẻ vuốt ve hàng chữ khắc nổi trên tấm bảng, đuôi mắt cũng nhiễm ý cười hiếm thấy.
Hứa Giai Ninh vẫn chưa quên người này còn chưa kiểm soát được hoàn toàn ám hệ dị năng, rất dễ rơi vào trạng thái mất khống chế cảm xúc, quả thực là đánh bậy đánh bạ lại vô tình giúp cô giải quyết được một cái phiền toái lớn.
Nghĩ vậy Hứa Giai Ninh còn cảm thấy biết ơn không gian này, nó công nhận Cố Tiêu, cũng để cho hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được cô, như vậy, khúc mắc trong lòng hắn hẳn là có thể giải quyết được đôi chút.
"Đúng vậy. Từ giờ chúng ta buộc chung một chỗ rồi. Em chỉ có thể ở bên cạnh anh mãi mãi thôi" Hứa Giai Ninh mỉm cười, ôm lấy cánh tay hắn dụi dụi đầu.
"Như vậy, cho dù chúng ta ở hai nơi, nhưng thông qua không gian vẫn có thể gặp nhau phải không ?" Cố Tiêu nghĩ đến điều này, tâm trạng lập tức hưng phấn.
"Hẳn là có thể đi. Nhưng không biết lúc ra ngoài có thể ra cùng một nơi không." Hứa Giai Ninh cũng không chắc chắn lắm mà nói.
"Lúc nào lại tìm cơ hội thử nghiệm một chút." Cố Tiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định. "Ra ngoài thôi, đã ở bên trong cả ngày rồi."
Nói xong hai người ra khỏi không gian, lúc này trời đã tối, trong không gian không có ban đêm nên Hứa Giai Ninh và Cố Tiêu không phát hiện ra, cả hai bước ra khỏi phòng, trên bàn ăn trong bếp có bày sẵn thức ăn bên trong lồng bàn. Hẳn là Vu Lâm và Vu Hiểu Lam phần lại cho hai người.
Cố Tiêu tiện tay chạm vào, dùng dị năng hâm nóng lại, cả hai nhanh chóng giải quyết bữa tối thành bữa ăn khuya.
Trời mưa tới ba ngày sau mới tạnh ráo hẳn, trong ba ngày này căn cứ rất yên ắng, không phát sinh chuyện gì.
Tới ngày thứ 4, Cố Tiêu và Trình Tranh bắt đầu thu xếp cho chuyến đi thanh lý đám tang thi chó trên dọc đường lớn.
Cả đoàn bao gồm 26 người do Cố Tiêu và Trình Tranh trực tiếp dẫn đầu, những người được chọn đi đều là những dị năng giả cấp 3 trở lên, hơn nữa thân thủ thuộc loại nhạy bén, nhanh nhẹn và có sức chống trả tốt.
Sau cơn mưa lớn, khí hậu vẫn không có nhiều thay đổi lắm, trên đường ngoại trừ gặp mấy gốc thực vật biến dị và đàn tang thi chuột vây quanh, lại bị Tiểu Hắc - con mèo đen mắt xanh được Hứa Giai Ninh thu nhận lao lên giết chết hết, đoàn xe vượt qua con đường ra khỏi chấn Song Thành rất an toàn.
Hai tiếng sau đoàn xe bắt đầu tiền vào địa phận được cảnh báo.
Người trên xe cảnh giác dò xét hai bên đường, đề phòng tang thi chó đột ngột đánh lén.
Không ngoài dự đoán, chiếc xe dẫn đầu của Trình Tranh đang chầm chậm di chuyển bất chợt khựng lại. Hắn bóp còi ra hiệu, chỉ mấy phút sau phía trước con đường xuất hiện một đàn tang thi chó cỡ hơn 20 con.
Đàn tang thi chó đều rất hung bạo, chúng gầm gừ, tru éo lên, đôi mắt đục ngầu giữ tợn nhìn chằm chằm đoàn xe, hàm răng sắc nhọn nhe ra, móng vuốt triển lộ ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng thừa cơ xông tới.
Trình Tranh dùng bộ đàm liên lạc với Cố Tiêu lên phương án giải quyết. Sau đó trừ Hứa Giai Ninh và Bối Linh ngồi lại trên xe. Các dị năng giả khác bắt đầu bước xuống xe dàn trận chuẩn bị đối phó với bọn chúng.
Cố Tiêu bắt đầu triển khai lĩnh vực của Ám hệ, thôn tính.
Bóng tối từ lòng bàn tay hắn rót xuống đất như một mũi tên lao vứt tới mặt đất nơi đám tang thi chó đang đứng, lặng lẽ vây kín chúng bên trong.
Trong lĩnh vực của ám hệ tất cả mọi thứ đều dễ dàng bị ăn mòn.
Đám tang thi chó ban đầu không nhận ra, nhưng khi bị bóng tối bao phủ, không thể động đậy, như cá nằm trên thớt, chúng bắt đầu nhao nhao muốn chạy, nhưng lúc này bóng tối đã thiết lập nên một không gian kín như bưng vây nhốt, ngăn chặn mọi đường ra của chúng, bắt đầu tiến hành công kích ăn mòn.
Đau đớn khiến đám tang thi chó tru lên từng đợt âm thanh ghê rợn, mấy phút sau từ bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều những con tang thi chó khác, chúng bao vây chặt chẽ đoàn xe, số lượng rất đông, dường như tất cả đều bị tiếng tru của đàn tang thi chó lúc trước gọi tới.
"Xem ra phải đánh một trận ra trò rồi." Cố Tiêu liếc mắt quan sát xung quanh, thu lại ám hệ, chuẩn bị tư thế tấn công, nói với Trình Tranh đang nghiêm mặt đứng kế bên.