Ngoại trừ sáu tên người khiêu chiến tham gia nhiệm vụ【Mê cung tiên sinh X 】, còn có một số người khiêu chiến khác cũng đã hoàn thành tuyến nhiệm vụ chính. Đồ Hóa mở giao diện hệ thống ra, phát hiện đề bài của vòng sơ tuyển đã thay đổi một lần nữa, ban đầu là 【 y= x2 – 3x + 2 】, bây giờ biến y đã trở thành số 0.
Nói cách khác, đề bài vốn rất khó giải đã trở thành một phương trình bậc hai vô cùng đơn giản, đó là【x2 – 3x + 2 = 0 】
Đồ Hóa nhanh chóng lựa chọn phím trả lời, viết xuống hai nghiệm của phương trình, là 1 và 2.
【 keng —— 】
【 Người khiêu chiến Đồ Hóa, thông qua vòng sơ tuyển, chuẩn bị tiến vào vòng hàm số. 】
Âm thanh hệ thống qua đi, Đồ Hóa đột nhiên cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển, đến khi cậu ngẩng đầu lên thì toàn bộ người khiêu chiến trong sân trường đều đã biến mất, chỉ còn lại mình cậu.
Những khiêu chiến khác lần lượt xuất hiện bên cạnh cậu, Đồ Hóa phát hiện cách xuất hiện của những người này giống hệt cách những người khiêu chiến trước đó bị loại, đều chuyển đổi từ những hạt pixel. Chẳng mấy chốc, cơ thể Vương Bác Vũ cũng được tạo thành từ những hạt pixel, dần dần xuất hiện, giống như được chuyển tới từ một không gian khác.
Những người được truyền tới đây đều là những người khiêu chiến đã thông qua vòng sơ tuyển, bọn họ dường như vẫn còn ở trong ngôi trường kia, nhưng trên thực tế, hệ thống đã tách bọn họ và những người khiêu chiến chưa qua cửa vào hai không gian khác nhau.
Số người qua cửa trong hệ thống không ngừng tăng lên, rất nhanh con số đó đã nhảy vọt tới ba chữ số, có lẽ 48 tiếng sau, con số kia sẽ dừng lại.
Nhưng Đồ Hóa vẫn cảm thấy số người tiến vào cửa ải này không đúng lắm. Từ khi trò chơi mới bắt đầu, hệ thống đã tiến hành chia khu, tất cả có mười phân khu, mỗi khu có 20 000 người, tổng cộng số người khiêu chiến tham gia « Vượt ải toán đại học » là 200 000 người.
Tới chỗ này thì hệ thống cũng không chia khu nữa, điều này chứng tỏ rằng những người khiêu chiến dù ở phân khu khác nhau, nhưng chỉ cần qua cửa thì đều bị truyền tống đến đây. Cho dù trong mỗi cửa ải đều có người bị đào thải, nhưng số người qua cửa còn lại cũng phải rất lớn, nếu chỉ xếp vào một khu thôi thì quá chật chội.
Số người được truyền tống đến đây thật sự vô cùng ít, với độ khó của vòng sơ tuyển, không thể nào có thể khiến nhiều người bị loại như vậy được. Một lúc lâu sau, con số thống kê số người khiêu chiến của hệ thống mới miễn cưỡng nhảy đến bốn chữ số, những người khiêu chiến được truyền tống tới đây cũng bắt đầu thảo luận về vấn đề tỉ lệ qua cửa.
Đồ Hóa cố gắng tìm những khuôn mặt quen thuộc ở trong đám đông. Không biết những người khác thế nào, nhưng ít nhất thì cậu quen cả sáu người trong cửa ải【 Mê cung tiên sinh X 】Ngoại trừ Vương Bác Vũ vẫn luôn ở cạnh cậu, cậu nhìn thấy Tôn Duy im lặng đứng một mình cách đó không xa, còn nhìn thấy nam sinh cùng qua cửa với mình trước đó đang đứng nói chuyện với vài người khiêu chiến khác, và… một trong hai nữ sinh cũng đã vượt ải 【 Mê cung tiên sinh X 】
Nữ sinh cau mày, bộ dáng vô cùng lo lắng, không ngừng tìm kiếm ai đó trong đám đông.
Đồ Hóa hỏi Vương Bác Vũ: “Có phải có một số người không được truyền tống tới đây không?”
Vương Bác Vũ cũng cảm thấy hoang mang: “Chỉ cần có được điều kiện qua cửa là có thể qua cửa mà, đề bài đơn giản như vậy thì ai chẳng làm được.”
Đồ Hóa bảo Vương Bác Vũ nhìn về nữ sinh kia: “Hai nữ sinh kia cùng chúng ta vượt ải, nhưng ở đây chỉ có một người.”
“Cô ấy không thể nào không giải được một phương trình bậc hai đơn giản như vậy chứ?” Vương Bác Vũ cảm thấy không thể nào tin nổi.
Hai người đi tới dò hỏi, nữ sinh kia nhìn thấy hai người bọn họ là những người đã từng cùng mình vượt ải, trong lòng có một loại cảm giác thân thiết khó giải thích được, vội nói với bọn họ: “Tiểu Vũ không biết đi đâu rồi, rõ ràng hai người chúng tôi đã hẹn trước là sẽ cùng nhau vượt ải mà.”
Tiểu Vũ có lẽ chính là cô gái đã cùng vượt ải với nữ sinh này, Đồ Hóa vội hỏi: “Cô chắc chắn là Tiểu Vũ đã qua cửa sao?”
“Đương nhiên rồi!” Nữ sinh có chút tức giận, vẫn nghĩ rằng bạn thân đã bỏ mình lại, “Tiểu Vũ vượt ải trước tôi, sau khi cô ấy trả lời xong, chính mắt tôi nhìn thấy cơ thể của cô ấy dần dần biến mất, sau đó tôi cũng nhanh chóng trả lời câu hỏi, cuối cùng thì bị truyền tống tới đây.”
Trong lòng Đồ Hóa đột nhiên nảy sinh một loại linh cảm không lành, cậu xác nhận lại lần một lần nữa: “Cô chắc chắn Tiểu Vũ trả lời đúng sao?”
Nữ sinh lườm Đồ Hóa một cái: “Đùa à, mỗi lần kiểm tra toán, Tiểu Vũ đều đạt điểm tối đa đấy, loại đề bài đơn giản như trò trẻ con đó, sao Tiểu Vũ làm sai được!”
Nói xong, nữ sinh buồn bực đi đi lại lại, vừa ủ rũ giậm chân, vừa khẽ lẩm bẩm: “Tiểu Vũ nhất định là ghét tôi vì đã làm liên lụy cô ấy, nên mới không muốn cùng tôi tổ đội vượt ải.”
“Cô hiểu lầm cô ấy rồi.” Tôn Duy đột nhiên đi tới, liếc mắt nhìn Đồ Hóa một cái, sau đó chậm rãi nói với nữ sinh kia, “Cô ấy đã bị loại.”
“Bị loại?! Sao có thể!” Không chỉ có nữ sinh kia không tin, ngay cả Vương Bác Vũ cũng nói: “Tiểu Vũ giống như chúng ta, đều tìm được tất cả điều kiện qua cửa, phải qua cửa mới đúng chứ, sao có thể bị loại được!”
Tôn Duy liếc mắt nhìn Vương Bác Vũ một cái, dùng ánh mắt khinh bỉ khi nhìn một kẻ ngốc: “Dùng đầu óc mà nghĩ, dùng mắt để quan sát, lẽ nào cậu không phát hiện ra phương thức qua cửa và phương thức bị loại giống hệt nhau sao?”
Vương Bác Vũ trước đây vốn là một học bá người người mến mộ, bây giờ bị một học bá hàng thật giá thật cười nhạo như vậy, vô cùng oan ức ghé vào tai Đồ Hóa nói thầm: “Nữ sinh này là học sinh trường ông sao? Sao lại hung dữ như vậy chứ!”
Đồ Hóa cười gượng, nghĩ thầm, ông chưa nhìn thấy lúc Tôn Duy thật sự hung dữ đâu. Tuy vậy, cậu vẫn cảm thấy phán đoán của Tôn Duy không sai, nhìn vào trạng thái của những người khiêu chiến đã qua cửa từ nãy đến giờ, cũng có những nhóm người đã phát hiện đồng đội của mình không được truyền tống tới đây, ai ai cũng vô cùng hoang mang. Nếu đã không được truyền tống tới cửa ải này thì chỉ có một loại kết cục —— đó chính là bị loại.
Chỉ có điều những người này rốt cuộc vì sao lại bị loại, Đồ Hóa vẫn không thể hiểu nổi.
“Đồ Hóa.”
Đột nhiên bị học bá lạnh lùng kiêu ngạo điểm danh, Đồ Hóa khẽ giật mình, vội lùi về sau một bước, sau đó nghe thấy Tôn Duy hỏi, “Lúc vừa bắt đầu đi vào trường học, ở phòng bảo vệ, cậu đã chọn số mấy?”
Đồ Hóa lúc này mới dần dần nhớ lại cảnh tượng khi cậu mới tiến vào trường học, lúc đó bảo vệ đúng thật đã đưa cho cậu một tờ giấy có viết số “1”, dính ở sau lưng cậu, nghĩ lại thì giống như vẫn luôn không có tác dụng gì.
Chẳng lẽ nào…
Đồ Hóa vội giật con số ở sau lưng ra rồi đưa cho Tôn Duy xem: “Tôi là 1, cậu thì sao?”
Tôn Duy nhíu mày: “Tôi chọn số 2.”
“Các người thì sao?” Đồ Hóa vội vàng hỏi nữ sinh kia và Vương Bác Vũ.
“Tôi chọn 2.”
“Tôi là 1.”
Quả nhiên là vậy! Đồ Hóa ngạc nhiên nhìn về phía Tôn Duy, hai người không hẹn mà cùng chạy về phía đoàn người, lần lượt kiểm tra từng con số trên lưng những người khiêu chiến đã qua cửa.
Tất cả những con số sau lưng người qua cửa chỉ có hai loại, 1 và 2. Mà hai con số này vừa vặn giống đáp án của vòng sơ tuyển.
Tôn Duy nhíu mày: “Như vậy có ý nghĩa gì? Những người kia cứ như vậy mà vô duyên vô cớ bị loại sao?”
“May mắn.” Đồ Hóa than thở, “May mắn cũng là một loại thực lực.”
Tô Cách Trì cũng không phải loại người làm việc tuân theo đúng quy củ, cho nên hắn chắc chắn sẽ không phát ra một bát súp gà mà người ta chỉ cần cố gắng là có thể đạt được. Thực lực dù mạnh mẽ đến đâu, cũng phải cần tới vận may.
Không thể phủ nhận chính là, có người phải trả giá tới 99% nỗ lực, nhưng lại đánh không lại 1% may mắn của người khác.
Vương Bác Vũ mơ màng nhìn hai người: “Hai người đang nói gì thế? Vận may gì cơ?”
Nhìn đi, đây chính là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, điển hình của người có 1% may mắn. Đồ Hóa vỗ vỗ vai cậu ta, giải thích: “Khi chúng ta tiến vào trò chơi “Vượt ải toán đại học” này, bảo vệ đã cho chúng ta cơ hội lựa chọn một con số. Mười chữ số từ 0 đến 9, tùy ý chọn đại một số.”
“Thật ra vào lúc đó, vận mệnh của mỗi người đều đã được xác định. Chỉ những người lựa chọn số 1 và 2 mới có thể qua cửa, còn 80% những người khiêu chiến lựa chọn con số khác thì dù tài giỏi đến đâu cũng sẽ bị loại.”
Vương Bác Vũ lúc này mới kịp phản ứng: “1 và 2? Đây chính là đáp án của vòng sơ tuyển đúng không? Chỉ có những ai lựa chọn đúng con số giống như đáp án thì mới có thể qua cửa?”
“Đúng thế.” Đồ Hóa gật đầu, “Bằng cách này, tuy có tới 200 000 người cùng vượt ải, nhưng trên thực tế những người may mắn thực sự được tham gia chỉ có 40 000 người (*). Lại trải qua tầng tầng lớp lớp thử thách của vòng sơ tuyển, những người có thể tiến vào vòng này chỉ còn chừng này cũng không có gì kì lạ cả.”
(*): Bản gốc, tác giả viết là 20 000 người, nhưng chọn số 1 và 2 là 1/5, phải là 40 000 người mới đúng nên mình đã tự sửa lại.
Con số thống kê số người khiêu chiến qua cửa của hệ thống vẫn không ngừng tăng lên, có thể vượt quá năm chữ số hay không thì vẫn chưa thể nào biết được. Cậu cũng không có thời gian cảm thán vận mệnh bất công, việc có thể qua ải đã chứng minh cậu có một phần năm may mắn kia. Dù cho có vận may, nhưng tác dụng của thực lực vẫn không thể nào khinh thường, cậu nhất định phải cố gắng nỗ lực 100%.
Đồ Hóa nhìn ra xung quanh, mỗi nhiệm vụ trong trường học đều đã được quét mới, kỳ lạ là toàn bộ trường học đâu đâu cũng chỉ có nhiệm vụ chi nhánh, từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy chữ nhiệm vụ chính màu đỏ nào cả.
【 Keng —— 】
【Nội dung khiêu chiến vòng hàm số: Rốt cuộc là hàm số gì? 】
【 Quy tắc: Người khiêu chiến có thể tự mình tổ đội rồi tiến vào cửa ải chính (mỗi tổ đội tối đa 4 người), tìm kiếm hàm số chính xác. Một người qua cửa thì tất cả người khiêu chiến trong đội đều sẽ qua cửa, thời gian không hạn chế. 】
Cửa ải này giới thiệu rất đơn giản, hơn nữa không giống như vòng sơ tuyển, phía dưới màn hình hệ thống xuất hiện hai nút lệnh:
【 Tổ đội vượt ải 】 【 Kiểm tra đánh giá tỉ lệ qua cửa】
Cho nên, nguyên nhân lần này trong sân trường không xuất hiện nhiệm vụ chính là vậy sao? Chỉ cần chọn nút lệnh【 Tổ đội vượt ải】, là có thể trực tiếp tiến vào cửa ải chính của vòng hàm số?
Rõ ràng phương thức qua cửa lần này hoàn toàn khác với lần trước, bọn họ không cần đi tìm điều kiện qua cửa, chỉ cần trực tiếp thông qua hệ thống tiến vào cửa ải là có thể vượt ải. Nhưng lần này, bọn họ lại biết rất ít về nội dung vượt ải, dường như hệ thống yêu cầu bọn họ phải tìm trong cửa ải một hàm số nào đó, còn những chuyện khác thì đều không biết gì cả.
Đồ Hóa nhấn vào【Kiểm tra đánh giá tỉ lệ qua cửa】, rất nhanh sau đó, hệ thống lập tức đưa ra tỉ lệ: 5.4%
Tỉ lệ qua cửa của Vương Bác Vũ và Tôn Duy lần lượt là 2. 1% và 4. 8%. Vương Bác Vũ giật mình nói: “Thấp quá!”
Tôn Duy nói: “Dựa theo quy tắc, chỉ cần trong bốn người của tổ đội, có một người qua cửa thì toàn bộ những người khác đều có thể qua cửa. Cho nên chỉ cần tổng tỉ lệ qua cửa của bốn người đủ cao là có thể tiến hành nhiệm vụ.”
Đồ Hóa bất đắc dĩ nói: “Tỉ lệ của ba người chúng ta gộp lại cũng chỉ hơn 10%.”
Vương Bác Vũ: “Nếu không chúng ta đi hỏi những người khác xem sao? Nhìn xem có thể ôm đùi người khác được không?”
Đồ Hóa quả thực phục tâm lý ăn no chờ chết của Vương Bác Vũ, không chờ cậu kịp mở miệng, Tôn Duy đã nói: “Dẹp ngay suy nghĩ đó của cậu lại đi, mục đích cuối cùng của trò chơi này là tranh đoạt suất tuyển thẳng vào đại học A, cậu cảm thấy cậu có thể ôm được đùi ai để vào đại học A đây?”
Vương Bác Vũ buồn bã cúi đầu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đồ Hóa nhìn về phía những nhiệm vụ chi nhánh trong trường học, trong lòng đã sớm có câu trả lời rõ ràng: “Chơi nhiều game như vậy, không biết xoát phó bản thăng cấp sao? Chơi thêm mấy nhiệm vụ chi nhánh nữa, tỉ lệ qua cửa nhất định có thể tăng lên.”