Đồ Hoá ngơ ngác nhìn Tô Cách Trì, mất một lúc cậu mới hiểu được câu ‘Anh đợi lâu như vậy, cuối cùng em cũng nhận ra rồi’.
Phải chăng cuộc gặp gỡ của họ trong ‘Bứt phá toán học’ hoàn toàn không phải một sự tình cờ?
Đồ Hoá nghĩ lại thì thấy điều này cũng không đúng. Bọn họ chơi game với nhau trong một khoảng thời gian, nếu xem là bạn bè thì cũng chưa tới. Như vậy, Tô Cách Trì sẽ không làm nhiều thứ đến thế chỉ vì cậu. Hơn nữa, cậu tình cờ được bạn cùng bàn tặng cho ‘Bứt phá toán học’. Tô Cách Trì làm sao mà biết trước chuyện này.
Khả năng duy nhất là bọn họ thực sự tình cờ gặp nhau.
Nghĩ đến đây, Đồ Hoá vô cùng vui. Người cậu hâm mộ và cảm nắng hóa ra lại là người cậu từng chơi game cùng, và là… Người bị cậu chê là con gà mờ. Đồ Hoá không thể nhịn cười khi nghĩ đến lần đâu bọn họ gặp nhau trong ‘Thoát khỏi đảo hoang’.
Tô Cách Trì nhìn cậu, hỏi: “Em cười cái gì?”
Đồ Hoá ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của anh. Tuy rằng gương mặt anh bị mặt che kín bởi cái skin xấu xí màu xanh nhưng ánh mắt anh vẫn là sâu thẳm và có hồn khiến người ta vô ý thức muốn rơi vào trong đó.
Đồ Hoá đắm chìm trong ánh mắt anh chợt cảm thấy giờ phút này thoải mái và đẹp đẽ vô cùng. Từ lần gặp gỡ ở ‘Thoát khỏi đảo hoang’ đến giờ, cậu đã nghĩ Tô Cách Trì là một NPC, sau đó anh mới tiết lộ danh tính của mình. Hiện tại, cả 3 ba thân phận này hoàn toàn trùng khớp với nhau. Mỗi một lần ‘vén màn’ đều khiến cậu ngạc nhiên và càng muốn đến gần anh hơn.
Có lẽ cậu thực sự thích Tô Cách Trì lắm. Thậm chí cậu còn chẳng biết tim minh rung động từ lúc nào. Từ ‘Thoát khỏi đảo hoang’? Hay từ khi gặp lại trong ’Bứt phá toán học’? Có thể là từ lần đầu tiên anh xoa đầu cậu?
Cậu hoàn toàn không thể nhớ được. Cậu chỉ biết bản thân sẽ cảm thấy yên tâm khi có người này bên cạnh. Dù là nhà trị liệu trong ‘Thoát khỏi đảo hoang’ hay là thầy X tri kỉ trong ‘Bứt phá toán học’, cậu đã quen với sự tồn tại của anh. Ánh mắt cậu vẫn luôn đi theo anh và lúc nào cũng muốn ở bên anh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Đồ Hoá thực sự thích một ai đó. Cậu cũng không biết thích một người thì phải làm sao, cũng không biết Tô Cách Trì có cảm thấy như cậu hay không. Những cảm xúc hỗn loạn kia muốn bộc phát ra nhưng cậu chỉ có thể cố gắng ôm chúng trong trong lồ ng ngực. Mặt cậu nghẹn ngào đến đỏ bừng.
“Nhớ lúc trước anh hỏi em gì không?” Tô Cách Trì bỗng vươn tay vén sợi tóc lòa xòa trên trán cậu và nhìn thẳng vào cậu: “Lúc mới ra khỏi kim tự tháp, anh hỏi em… Em không thích con gái đúng không?”
Đồ Hoá khựng lại. Ánh mắt sâu thẳm của anh khiến cậu không khỏi muốn trút hết tâm tư: “Dạ…”
Đồ Hoá bất giác nói ra sự thật.
Tô Cách Trì mỉm cười, nhìn vào mắt cậu và chậm rãi nói: “Anh cũng vậy đó.”
Đầu óc Đồ Hoa hoàn toàn đóng băng. Cậu còn chưa kịp hiểu ‘anh cũng vậy đó’ là sao thì Tô Cách Trì lại hỏi tiếp: “Em lớn chưa thế?”
Đồ Hoá ngơ ngác gật đầu: “Em qua sinh nhật lần thứ 18 từ nửa năm trước rồi.”
Trong giây tiếp theo, một nụ hôn ấm áp đáp xuống trán cậu. Tô Cách Trì nhẹ nhàng vuốt v e mặt của cậu, khẽ cười rồi nói: “Anh định đợi em lớn lên.”
Đồ Hoá hoàn toàn chết lặng. Cậu đi theo Tô Cách Trì như một con rối. Cậu không biết phải đi đâu, cũng không biết phải làm gì. Trong đầu cậu chỉ có bốn từ: Anh ấy hôn mình.
Cái hôn này nghĩa là Tô Cách Trì cũng thích cậu sao? Còn ‘định’ là ‘định’ cái gì? Định làm bạn trai cậu à? Đồ Hoá cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ nơi có được thứ đẹp nhất trên đời, và tất cả những mong ước của cậu đều trở thành sự thật.
Thấy cậu lại ngơ ngác, Tô Cách Trì cười và chọc vào mặt cậu: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Đồ Hoá kinh ngạc nhảy dựng lên như con chũi. Một lúc lâu sau, cậu vỗ trán lẩm bẩm: “À… Em… Em phải đi tìm đạn. Ừ nhỉ… Đạn… Đạn vẫn còn trong hang!”
Nói xong, cậu vội vàng chạy về.
Cậu thở hổn hển và cúi xuống sau tảng đá thứ ba, nhìn vào những con số trên tường và buộc mình phải bình tĩnh lại.
Tô Cách Trì hôn cậu, Tô Cách Trì cũng thích hắn thì có gì mà hay chứ…
Nhưng đúng là hay mà! Tim Đồ Hoá đập thình thịch. Cậu bực bội tự tát mình một cái rồi tập trung vào bài toán này.
[15, 1, 3, 1] 4
[20, 5, 2, 3] 5
[16, 20, 4, _ ] 6
Có ba dãy số, dãy cuối cùng có một khoảng trống. Muốn nhận được cái nạp đạn thì phải điền con số đúng vào chỗ trống. Không biết có phải nụ hôn của Tô Cách Trì khai thông
mạch Nhâm và mạch Đốc của cậu hay không nhưng cậu đã nhanh chóng nhận ra đáp án cho câu hỏi tưởng là khó nhằn này.
Mạch Nhâm và mạch Đốc là 2 mạch chứa các đại huyệt, là kênh năng lượng chính liên quan tới các cơ phận cơ bản của cơ thể.
(15 + 1) ÷ (3 + 1) = 4
(20 + 5) ÷ (2 + 3) = 5
(16 + 20) ÷ (4 + 2) = 6
Tổng của hai số cuối trong ngoặc bằng số bên ngoài ngoặc, tổng của hai số đầu tiên trong ngoặc chính xác bằng bình phương của số bên ngoài ngoặc.
Vậy phải điền 2 vào chỗ trống!
Đồ Hoá nhanh chóng nhặt một hòn đá dưới đất và viết số 2 vào khoảng trống trên bức tường đá. Trong nháy mắt, bức tường đá bằng phẳng đột nhiên xuất hiện một khe nứt. Cái nạp đạn nằm ngay trong đó.
Nạp đạn tìm thấy trên bản đồ thường được trang bị 50 viên đạn. Đồ Hoá còn 9 viên đạn trong tay, thêm 10 viên đạn của xạ thủ bị loại vừa nhặt được, hiện tại cậu có tổng cộng 69 viên đạn.
Gần như là đủ đạn rồi.
Ngay khi Đồ Hoá chuẩn bị ra ngoài gặp Tô Cách Trì, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ cửa hang. Âm thanh này rất giống T-Rex.
Tô Cách Trì vẫn ở bên ngoài!
Sức chiến đấu của nhà trị liệu rất thấp. Phép thuật yếu ớt gần như không sát thương T-Rex được, và T-Rex hoàn toàn có thể giẫm chết anh bằng 1 chân. Đồ Hoá vô cùng lo lắng và hối hận vì đã để Tô Cách Trì ở ngoài, còn cậu thì chạy vào hang một mình.
Cậu vội vàng chạy ra ngoài và định rút súng ra nhưng phát hiện ra rằng anh với T-Rex đang đánh nhau bằng cách thức kì lạ.
Móng vuốt của T-Rex liên tục đánh vào Tô Cách Trì nhưng anh không mất máu, còn cây máu của T-Rex không ngừng giảm với tốc độ 0.001 giây bởi sát thương từ anh.
Đồ Hoá chết lặng.
Thấy cậu bước tới, Tô Cách Trì vội vàng hét lên: “Em đứng đó làm gì? Nổ súng đi chứ!”
Đồ Hoá bừng tỉnh. Cậu bắn hơn chục viên đạn vào mắt và cổ T-Rex, cuối cùng nó cũng ngã xuống. Thấy Đồ Hoá vẫn còn bối rối, Tô Cách Trì cười rồi nói: “Hồi trước em thích tìm lỗi trong game lắm mà nhỉ? Bây giờ… Lỗi game là anh này.”