Người đàn ông này bình tĩnh hơn bartender nhiều. Nghe Đồ Hoá hỏi mật khẩu, ông đặt mấy lá bài Tây trên bàn, nhướng mày và cười: “Holmes phái cậu tới à?”
Đồ Hoá không biết người này có liên quan gì đến Sherlock Holmes trong kịch bản không nên cậu không dám trả lời.
Người đàn ông lại xoè những lá bài trong tay ra: “Đừng căng thẳng. Tôi và ngài Holmes là bạn cũ. Nếu cậu ra muốn biết gì thì tôi cũng biết gì nói đó thôi.”
Đồ Hoá mỉm cười: “Dù bọn tôi có liên quan gì đến ngài Holmes hay không thì ông cũng nên hiều rằng bọn tôi không có ý xấu.”
Người đàn ông kinh ngạc liếc nhìn Đồ Hoá và không nói tiếp chủ đề này nữa. Ông chỉ vào mấy lá bài Tây trước mặt rồi nói: “Muốn điều tra vụ án thì phải có năng lực. Để tôi kiểm tra mấy người thử xem nào. Trước mặt tôi là 5 quân bài, từ trái sang phải lần lượt là A, 2, 3, 4, 5. Các cô cậu có 3 lần đổi vị trí 2 lá bài liền kề để được thứ tự 5, 4, 3, 2, A. Nếu làm được thì tôi sẽ cho mấy người biết manh mối để mở khoá.”
Đồ Hoá nhìn xuống năm lá bài. Đề bài này yêu cầu bọn họ đảo ngược thứ tự của năm lá bài bằng cách di chuyển 2 lá bài liền kề. Bọn họ có 3 lần đổi vị trí bài.
So với những nhiệm vụ bọn họ đã trải qua trước đây, thủ thuật đổi vị trí mấy lá bài này quá đơn giản.
Không cần hai ‘quân sư’ trợ giúp, Đồ Hoá đã nhanh chóng nghĩ ra đáp án.
Để biến A, 2, 3, 4, 5 thành 5, 4, 3, 2, A, phải di chuyển lá A càng về sau càng tốt. Tuy nhiên, vì phải đổi bài theo 2 lá liền kề nên trước hết cần đổi vị trí A, 2 với 3, 4 thì mới đẩy A xuống cuối được.
Thế là Đồ Hoá đổi hai quân bài 3 và 4 ra trước. Thứ tự năm quân bài trở thành 3, 4, A, 2, 5.
Lần đổi bài thứ hai vẫn lấy mốc là lá A. Vị trí hiện tại của A là ở giữa, muốn A xuống cuối thì đổi 4, A với 2, 5. thì chỉ đổi được quân 4, quân A và. Thứ tự của năm quân bài trở thành 3, 2, 5, 4, A.
Lần đổi bài cuối cùng quá hiển nhiên, chỉ cần đổi vị trí của 5, 4 với 3, 2 là thứ tự của các quân bài trở thành 5, 4, 3, 2, A.
“Giỏi.” Cao bồi hài lòng gật đầu, cũng không gây khó dễ cho bọn họ mà nói thẳng manh mối: “Tom chỉ nói với tôi ‘O không phải là chữ cái đầu tiên, cũng không phải chữ cái cuối cùng’. Mấy người phải hỏi người khác để tìm thêm thông tin.”
Đồ Hoá nhanh chóng ghi nhớ manh mối này.
Theo lời bartender, muốn suy ra mật mã năm kí tự này thì cần thông tin rải rác từ năm người khác nhau. Cứ cái đà này, ngoại trừ cao bồi thì 4 người khác cũng sẽ yêu cầu bọn họ giải toán.
Đồ Hoá cảm ơn người đàn ông, và đi về phía người thứ hai biết thông tin mật khẩu.
Đây là một thanh niên tóc vàng một mình ngồi uống rượu bên cửa sổ. Anh ta đang ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Đồ Hoá bước tới và dè dặt vỗ vai cậu: “Xin lỗi cậu vì đã làm phiền, cho tôi hỏi…”
Nói được nửa chừng, người đàn ông trẻ quay lại khiến Đồ Hoá sốc đến mức không nói nên lời.
Người đàn ông này trông thật đẹp. Đôi mắt anh ta xanh trong như ngọc bích, sống mũi cao, nét mặt chuẩn bài người Tây và trông vô cùng nhã nhặn. Khi nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt anh ta có gì đó rất thu hút khiến người đối diện không thể rời mắt được.
Không chỉ Đồ Hoá mà cả Tôn Duy với Thẩm Tư Dịch đứng phía sau cậu cũng bất ngờ.
Người đàn ông mỉm cười: “Sao vậy?”
Lúc này Đồ Hoá mới hoàn hồn lại, lắp bắp nói: “Bọn… Bọn tôi muốn tìm hiểu về mật khẩu mà Tom đã nói tối qua.”
“À, thì ra là chuyện này. Mời em ngồi xuống trước nhé.” Người đàn ông kéo chiếc ghế bên cạnh ra để Đồ Hoá ngồi xuống rồi khẽ cười, nói: “Em ngồi với tôi một lát rồi tôi nói cho.”
Chỗ ngồi bên cửa sổ này chỉ có hai cái ghế cách nhau rất gần. Nếu ngồi xuống thì trông chẳng khác nào dựa vào trong lòng anh ta. Đồ Hoá bối rồi một lúc lâu rồi nhìn Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy với ánh mắt cầu cứu. Ai ngờ rằng người đàn ông trẻ lại nói: “À, chỉ cần em ngồi đây thôi. Hai người kia đi cũng được.”
Nói xong, anh ta còn hơi liếc Thẩm Tư Dịch.
Hai học sinh xuất sắc chưa từng bị người ta khinh bỉ như vậy bao giờ nên rất tức giận. Thế nhưng bọn họ không thể làm trái ý một NPC nắm giữ thông tin quan trọng nên đành ôm cục tức và bỏ đi.
Thẩm Tư Dịch nhìn Đồ Hoá với ánh mắt ‘chúc may mắn với cơn ghen của Tô Cách Trì nhé’ rồi kéo Tôn Duy đi: “Bọn mình đi hỏi người khác trước. Ở đây… Ông tự giải quyết đi.”
Đồ Hoá khóc không ra nước mắt mà nhìn NPC đẹp trai trước mặt. Cậu thầm nghĩ vẻ bề ngoài đúng là dối trá. Cậu âm thầm nhích chiếc ghế ra, căng thẳng ngồi xuống: “Thưa anh, cho tôi hỏi… Anh có thể cho tôi biết thông tin về mật khẩu không?”
Người đàn ông vậy mà lại cúi người, một tay từ trên ghế sau vòng qua eo Đồ Hoá. Anh ta trìu mến nhìn cậu và hơi nhếch khóe môi: “Uống với tôi một li nào.”
Toàn thân Đồ Hoá nổi da gà. Cậu ngồi thẳng dậy, lo lắng nói: “Tôi… Tôi chưa thành niên.”
“Vớ vẩn.” Người đàn ông cười khẽ. Anh ghé môi sát bên tai cậu khiến hơi thỏ thoang thoảng mùi rượu chạm vành tai. Anh nói: “Tôi biết em đã thành niên rồi.”
Đồ Hoá cũng không thèm để ý làm sao anh ta biết tuổi của cậu. Cậu xấu hổ đến mức nửa khuông mặt đã tê liệt. Cậu thầm mong Tô Cách Trì không nhìn thấy cảnh này, nếu không thì hằn là anh sẽ lao ra và xé nát NPC này thành trăm mảnh.
Tuy nhiên, NPC này thật sự quá đẹp trai. Đồ Hoá bị trêu có một chút mà đã muốn tan chảy, cổ và mặt cậu đỏ lựng. Để không cắm cho Tô Cách Trì cặp sừng, Đồ Hoá nhanh chóng thoát khỏi cánh tay của người đàn ông. Cậu đứng dậy và nói: “Thưa anh, mong anh… Tôn trọng tôi.”
Người đàn ông nhìn thẳng vào mặt cậu một hồi cười đến thỏa mãn. Anh nhỏ giọng trêu chọc: “Bé ngu nghếch.”
Nói xong, anh đưa tay xoa đầu cậu.
Đồ Hoá kinh ngạc. Hành động này… Biểu cảm này…
Tô Cách Trì?!
Đồ Hoá như thể xù lông mà đứng bật dậy. Cậu cẩn thận quan sát gương mặt người đàn ông hồi lâu. Cuối cùng, cậu cũng tìm được cảm giác quen thuộc trong đôi mắt màu xanh kia. Vừa nãy, cậu quá tập trung chiêm ngưỡng vẻ bề ngoài của người đàn ông này nên hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của anh ta.
Tô Cách Trì cũng đã vào trò chơi thì sao anh có thể để các NPC khác trêu chọc Đồ Hoá một cách trắng trợn như vậy? Anh biết tuổi Đồ Hoá, vì muốn ở một mình với cậu mà đuổi hết những người không liên quan, đã thế còn chọn nhân vật có vẻ bề ngoài đẹp nhất nữa. Đây đúng là phong cách của Tô Cách Trì rồi.
Ban đầu, cậu nghĩ trong một cửa ải thì Tô Cách Trì chỉ sắm vai một NPC. Ai mà ngờ người này giây trước thì là Sherlock Holmes, giây sau là NPC đẹp trai trong quán bar…
Đúng nghĩa đen của ‘dõi theo’ và ‘ủng hộ’ luôn…
Thấy Đồ Hoá đã đoán ra được đầu đuôi, lão cáo già giả làm trai đẹp tóc vàng lại nở nụ cười mê người: “Bây giờ em ngồi được chưa?”
Đồ Hoá thở phào nhẹ nhõm và yên tâm ngồi ở bên cạnh anh: “Đề bài là gì? Em phải trả lời đúng thì anh mới cho em thông tin đúng không?”
Tô Cách Trì mặc ‘skin’ trai đẹp tóc vàng không trả lời cậu mà nhẹ nhàng hếch cằm: “Anh thích nhất là bé ngoan như em đấy. Em mà chơi xúc xắc với anh thì anh còn thích hơn nữa kìa.”
Khuôn mặt của hai người rất gần. Khi Tô Cách Trì nói chuyện, hơi thở thoang thoảng mùi rượu nóng tràn vào mũi Đồ Hoá. Cậu ngơ ngác nhìn Tô Cách Trì. Mặc dù người này hiện đang mặc skin NPC và hạn chế của quy tắc NPC khiến bọn họ không thể đồng hành như thường lệ nhưng Đồ Hoá vẫn đọc được tình cảm quen thuộc từ đôi mắt anh.
Qua ánh mắt đó, cậu dường như nhìn thấy khuôn mặt với một nụ cười khẽ của Tô Cách Trì.
Cậu thật sự muốn hôn anh.
Đồ Hoá bị ý nghĩ của chính mình doạ sợ. Cậu vội đỏ mặt nói: “Chơi như thế nào?”
Tô Cách Trì lấy hai con xúc xắc trong túi ra. Trên 2 con xúc xắc chỉ có 3 loại nút ở cả 6 mặt: Một con chỉ có các nút 1, 3 và 6, một con chỉ có các nút 2, 4 và 5.
Anh lấy con xúc xắc 2, 4, 5 rồi đưa con xúc xắc 1, 3, 6 cho Đồ Hoá: “Mỗi người lần lượt ném xúc xắc và so điểm. Ai cao điểm hơn thì thắng, chơi 3 thắng 2. Nếu em thắng thì anh nói manh mối về hộp khoá cho em.”
Đồ Hoá cầm xúc xắc có mặt 1, 3, 6 nhìn một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Trò này không công bằng”.
Tuy NPC trước mặt là Tô Cách Trì nhưng anh không thể thay đổi nội dung trò chơi mà hệ thống đã thiết lập, thậm chí lời nói và hành động của anh còn phải tuân theo ‘kịch bản’. Nói cách khác, anh không thể can thiệp vào trò chơi không công bằng này mà chỉ có thể nghe theo hệ thống.
Đây có lẽ cũng là lý do tại sao Tô Cách Trì muốn sắm vai NPC này.
Hẳn là NPC này được thiết kế để trêu ghẹo người chơi. Tô Cách Trì muốn tránh cho Đồ Hoá bị người lạ thả thính nên mới chui vào đây và thả thính cậu.
Ai mà ngờ hệ thống bây giờ không chỉ tàn ác mà nó còn biết cách đùa giỡn ngả ngớn thế này! Nghĩ đi nghĩ lại, nếu người trước mặt không phải Tô Cách Trì, Đồ Hoá có lẽ đã đấm người ta một cú chứ không đớp thính này…
Nhưng điều này không có nghĩa là Đồ Hoá sẽ chịu đựng các quy tắc không công bằng.
Con xúc xắc trước mặt cậu chỉ có ba số 1, 3 và 6, trong khi xúc xắc của Tô Cách Trì là 2, 4 và 5. Nếu so sánh hai con xúc xắc, tỉ lệ thắng của Đồ Hoá rõ ràng thấp hơn Tô Cách Trì.
Có tổng cộng có 9 tổ hợp để hai người tung xúc xắc, đó là (1, 2), (1, 4), (1, 5), (3, 2), (3, 4), (3, 5), (6, 2), (6, 4), (6, 5).
Trong số 9 tổ hợp, chỉ có 4 tổ hợp điểm của Đồ Hoá lớn hơn điểm của Tô Cách Trì, tức là tỉ lệ chiến thắng của cậu là 4⁄9, trong khi tỉ lệ chiến thắng của anh là 5⁄9.
Đây rõ ràng là một trò chơi bất công nhưng NPC trai đẹp tóc vàng không muốn thừa nhận điều này: “Chơi như vậy mới thú vị chứ.”
Cái dáng vẻ này đúng là gợi đòn khủng khiếp. Nếu bên trong lớp vỏ bọc này không phải linh hồn Tô Cách Trì thì Đồ Hoá đã giải quyết bằng vũ lực rồi. Bây giờ, cậu đành phải khuất phục trước quy luật bất công này và đặt hy vọng vào tỷ lệ chiến thắng 4⁄9 ít ỏi của mình.
Đồ Hoá tung xúc xắc đầu tiên được 3 nút. Tô Cách Trì mỉm cười, sau đó tung xúc xắc được 2 nút.
Ở vòng đầu tiên, Đồ Hoá thắng.
Đồ Hoá thở phào nhẹ nhõm và ném tiếp lượt thứ hai. Vận mệnh cho cậu 1 nút.
Ở vòng thứ hai, Tô Cách Trì thắng.
Ở vòng thứ ba quyết định thắng thua, Đồ Hoá cầu nguyện rất lâu và tung xúc xắc một cách thành kính, miệng không ngừng niệm ‘6 nút’ nhưng con xúc xắc dừng ở 3 nút.
Vẻ mặt của Tô Cách Trì rất bình tĩnh. Anh dùng hai ngón tay mảnh khảnh cầm con xúc xắc và nhẹ nhàng tung. Anh ném được 5 nút.
Ba thắng hai, Đồ Hoá thua.
May mắn thay, thua cuộc ở trò chơi này không phải bị loại, nhưng cậu vẫn mất đi 1 manh mối để để phán đoán mật khẩu.
Đồ Hoá không giấu nổi sự thất vọng. Tô Cách Trì ngồi đó cười khẽ rồi vươn tay kéo Đồ Hoá vào trong lòng và cúi đầu nhìn cậu: “Mặc dù em thua nhưng anh vẫn có thể cho em manh mối.”
Đồ Hoá hai mắt lập tức sáng lên: “Thật ạ?”
Tô Cách Trì chậm rãi tới gần cậu: “Hôn anh cái đi.”
Đồ Hoá khựng lại một lúc và ngơ ngác nhìn người trước mặt. Câu nói này là thiết lập nhân vật NPC hay chủ ý ban đầu của Tô Cách Trì?
Mình có lời muốn nói: Lại là xưng hô. Ở màn chơi này Tô Cách Trì đóng nhiều vai nên xưng hô cũng khác nhau nha.