Đợi hai người về tới Mộc hoa viên, Cố Minh Hiên với hai mắt đỏ au chạy lạch bạch tới trước mặt bọn họ.
“Cha! Cha đi đâu vậy? Sao lại không mang Hiên nhi theo cùng?”. Tỉnh dậy không có người bên cạnh, Cố Minh Hiên hết sức khủng hoảng chạy khắp nơi đi tìm cha, mãi cho tới khi Lý Ái Hoa nói cậu ra ngoài có việc mới chịu ngồi yên trong phòng chờ cậu về.
Cố Hi đau lòng ôm Cố Minh Hiên. Sáng nay vì muốn biết sự thật, cậu vừa tỉnh đã chạy tới Linh Sơn tự, quên mất Hiên nhi sẽ thấy hoảng sợ vì tỉnh dậy một mình trên giường.
“Xin lỗi Hiên nhi, là cha không tốt, ngoan, đừng khóc”. Bàn tay Cố Hi nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của Cố Minh Hiên, hơi ấm trên người cậu truyền sang, cậu bé rốt cuộc cũng nín khóc.
Hạ Minh Triết đứng bên cạnh lén lút bĩu môi, thầm nghĩ: ‘Nam tử hán đại trượng phu, hở tí là khóc nhè, Hi nhi quá dễ mềm lòng trước trẻ con’
Cố Hi bế Cố Minh Hiên đi được một đoạn, bỗng cậu dừng bước, quay lại nhìn Hạ Minh Triết thật sâu.
Hạ Minh Triết bị cậu nhìn đến mất tự nhiên, hắn đưa tay lên mặt xoa tới xoa lui. Trên mặt mình dính gì hả? Liệu... liệu có ảnh hưởng tới vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn không? Hi nhi sẽ không ghét bỏ hắn xấu xí đấy chứ?
“Hi...Hi nhi, ta biết sai rồi... đừng nhìn ta như vậy được không?”
“Duệ vương không có lỗi, là ta sai”
Hạ Minh Triết nghe cậu nói vậy thì giật thót, vội bày ra dáng vẻ đáng thương níu góc áo Cố Hi, nói: “Hi nhi, đừng tức giận, ta thật sự biết lỗi rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa. Ta đảm bảo sẽ trân trọng ngươi đến cuối đời, đừng giận nữa nha...”
“Sau này sẽ không tái phạm nữa? Vậy Duệ vương có nguyện ý từ bỏ tính phúc tương lai của bản thân vì ta không?”, Cố Hi giương mắt nhìn Hạ Minh Triết, rõ ràng là cậu đang đùa cợt hắn.
“Nếu ngươi đồng ý tha thứ và sống bên cạnh ta đến cuối đời, chuyện này không tính là gì cả”
Cố Hi bị lời nói và ánh mắt kiên định của đối phương làm cho sửng sốt. Không phải nói ở cổ đại rất quan trọng chuyện nối dõi tông đường à? Đặc biệt là những người mang huyết mạch hoàng thất như Hạ Minh Triết. Vậy tại sao hắn lại nhẹ nhàng đồng ý như vậy chứ?
“Là ta ăn nói hồ đồ, mong Duệ vương đừng để bụng. Hôm nay Mộc hoa viên không mở cửa tiếp khách, đành cáo từ Duệ vương tại đây thôi”, Cố Hi đặt Cố Minh Hiên xuống, sau đó hành lễ với Hạ Minh Triết.
Cánh tay đột nhiên bị giữ chặt, Cố Hi không còn lựa chọn nào khác đành phải đối mặt với Hạ Minh Triết.
“Duệ vương, ta phải đi...”
“Hi nhi, ta biết là ngươi tức giận, ta cũng tự nhận mình chính là tên cầm thú đáng chết! Nhưng xin ngươi đấy, đừng bỏ mặc ta có được không? Ta tìm kiếm ngươi ba năm, cũng chờ đợi ngươi hết ba năm. Nếu ngươi không cần ta nữa thì ta biết phải làm sao đây? Còn có hài tử, ngươi định để nó không nhận người phụ thân này sao?”
“Hi nhi, xin ngươi, cho ta một cơ hội bù đắp cho hai cha con được không?”
Ánh mắt chân thành, tha thiết của Hạ Minh Triết như hóa thành thực thể quấn lấy Cố Hi. Cậu không thể buông thêm lời tàn nhẫn để hả giận, cũng không thể trốn tránh thứ tình cảm từng bị lý trí che giấu kia.
Tay áo Cố Hi chợt bị kéo lại bởi một bàn tay nhỏ bé, giọng nói non nớt của Cố Minh Hiên chen vào tình thế lắng đọng giữa hai bên: “Cha ơi, cha với thúc thúc tốt bụng đang nói gì vậy?”
“Không...không có gì đâu... chúng ta đi thôi”, Cố Hi vội hồi thần, bế Cố Minh Hiên vào trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa không cho Hạ Minh Triết vào.
Đặt tay lên lồng ngực đang phập phồng mãnh liệt, Cố Hi thầm cảm thấy may mắn vì mình đã lấy lại tỉnh táo đúng lúc, nếu không... tha thứ cho Hạ Minh Triết nhanh như vậy thì thật ủy khuất bản thân.
“Quả là nhan sắc hại nước hại dân mà”
“Nhan sắc hại nước hại dân là gì vậy cha?”, Cố Minh Hiên ở gần Cố Hi nhất, nên mặc dù cậu tự thì thầm rất nhỏ, nhưng bé vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
“Kh...không có gì đâu, con đừng để ý mấy thứ này”, Cố Hi qua quýt trả lời, sau đó vội nhét điểm tâm trong túi nhỏ bên hông vào miệng Cố Minh Hiên, tránh việc bé tò mò hỏi thêm mấy câu quái đản không thể trả lời.
- --Chap này bù cho hôm qua im hơi lặng tiếng. Mng nhớ lại xem tui còn nợ chap nào rồi cmt bên dưới để t viết dần nha.