Võ Trực Chính Dã nói: "Hôm nay mời Trương tiên sinh tới đây là để xin lỗi anh về chuyện của khuyển tử."
Trương Dương cười ha ha, nói: "Chuyện đã được giải quyết rồi, công tử nhà các anh đã đáp ứng đăng báo công khai xin lỗi. Gánh vác trách nhiệm về hành vi phạm tội mà hắn đã phạm phải. Người Trung Quốc chúng tôi làm việc khoan hồng độ lượng, họa không liên quan tới cha mẹ, Võ Trực Anh Nam đã là một người trưởng thành, hắn theo lý thì nên tự chịu trách nhiệm về hành vi sai lầm của mình."
Võ Trực Chính Dã nói: "Tôi là một quan ngoại giao, từ góc độ chức nghiệp của tôi cho thấy, chuyện này vốn không nên làm lớn như vậy."
Trương Dương nói: "Tôi cũng không mà làm lớn chuyện, nhưng quý phương trong chuyện lần này rất thiếu thành ý. Không những không dám gánh vác hậu quả, còn ý đồ đẩy trách nhiệm của sự kiện lần này lên người chúng tôi, chính là một số người của các anh thiếu tinh thần trách nhiệm và dũng khí. Mới tạo thành cục diện trước mắt của chúng ta, cá nhân tôi cho rằng, các anh nên nghĩ lại một chút mới đúng." Trương đại quan nhân hiển nhiên không vì Võ Trực Chính Dã là phó đại sứ phía Nhật mà lưu lại bất kỳ tình cảm nào cho hắn.
Võ Trực Chính Dã nói: "Trương tiên sinh có lẽ vẫn không nhận thức được. Chuyện hôm nay sẽ gây cho anh rất nhiều phiền toái!"
Trương Dương mỉm cười: "Tôi có thể lý giải những lời này của đại sứ tiên sinh là uy hiếp không?"
Võ Trực Chính Dã lắc đầu: "Tôi nếu đã công nhận kết quả của chuyện này thì sẽ không làm ra hành động vi phạm quy tắc, nhưng, Trương tiên sinh có biết hành vi của anh đã đắc tội với giới võ học Nhật Bản hay không?"
Trương Dương cười nói: "Đại sứ tiên sinh là nói chuyện tôi đánh bại Liễu Sinh Chính Đạo ư?"
Võ Trực Chính Dã nói: "Trương tiên sinh không biết địa vị của Liễu Sinh gia và Phục Bộ gia ở Nhật ư?"
Trương Dương bưng chén rượu trước mặt lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Chỉ cần quang minh chính đại tới thì tôi không sợ gì cả!"
Võ Trực Chính Dã mỉm cười gật đầu, chậm rãi đẩy một phong thơ tới trước mặt Trương Dương: "Liễu Sinh gia ủy thác tôi gửi cho anh một phong thơ."
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn cầm lá thư này, lưu ý thấy khóe mắt của Trung Đảo Xuyên Thái giật giật, hiển nhiên là có chút khẩn trương. Trương Dương cười cười, đưa lá thư này cho Trung Đảo Xuyên Thái: "Tôi không hiểu Nhật ngữ, Trung Đảo tiên sinh xem giúp tôi."
Trung Đảo Xuyên Thái mở phong thư ra, nhìn thoáng qua, ánh mắt lại nhìn về phía Võ Trực Chính Dã. Võ Trực Chính Dã ra hiệu hắn lớn tiếng đọc ra.
Trương đại quan nhân chưa nghe xong đã biết đây là cao thủ số một của Liễu Sinh gia tộc Liễu Sinh Nghĩa Phu hạ chiến thư với mình, mình đánh bại Liễu Sinh Chính Đạo, khiến cho cả Liễu Sinh gia tộc cho rằng đây là sỉ nhục, cho nên người ta vượt biển muốn tìm mình trả thù.
Trương Dương không cho rằng đây chỉ là một hồi tranh chấp giang hồ bình thường, Võ Trực Chính Dã hiển nhiên có tác dụng đưa đẩy mấu chốt trong đây.
Trung Đảo Xuyên Thái đọc xong lá thư này. Trương Dương gật đầu nói: "Được, giúp tôi viết lại một phong thơ nói tôi đáp ứng." Nói xong câu đó hắn đứng dậy cáo từ, Võ Trực Chính Dã mời hắn ăn bữa cơm này tuyệt đối không phải là để giải hòa, mà là muốn thị uy và khiêu chiến.
Tỉnh Thượng Tĩnh tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, tới trước xe của Trương Dương, Tỉnh Thượng Tĩnh đột nhiên thở dài: "Bí thư Trương vì sao không chịu nhượng bộ một chút?"
Trương Dương mỉm cười nói: "Những lời này của Tỉnh Thượng tiên sinh có ý gì?"
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Võ Trực tiên sinh là người rất sĩ diện, hắn từ kinh thành đặc biệt tới đây đủ để biểu hiện ra thành ý của hắn rồi, nếu bí thư Trương đồng ý vứt bỏ yêu cầu bắt Võ Trực Anh Nam công khai xin lỗi thì có lẽ hắn có thể đứng giữa quay vần, khiến Liễu Sinh gia hủy bỏ khiêu chiến đối với anh."
Trương Dương nói: "Nếu tôi không đáp ứng, có phải Liễu Sinh Nghĩa Phu đó sẽ tìm tới cửa nhà tôi hay không?" Hắn nhìn nhìn Tỉnh Thượng Tĩnh: "Anh cho rằng tôi sợ võ sĩ Nhật các anh à?"
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Liễu Sinh Nghĩa Phu là cao thủ kiếm thuật số một của Liễu Sinh gia, ra tay tất thấy máu tươi! Là tài năng của giới kiếm thuật Nhật Bản, năm qua năm qua chưa từng gặp một lần thất bại nào."
Ngữ khí của Trương đại quan nhân tràn ngập trào phúng: "Nghe ra thì hình như rất lợi hại."
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Bí thư Trương hay là thận trọng cân nhắc lại đi."
Trương Dương nói: "Không việc gì phải cân nhắc cả, này Liễu Sinh Nghĩa Phu này muốn tự rước lấy nhục thì cứ để hắn đến đây đi. Còn nữa, giúp chuyển cáo cho đại sứ tiên sinh, yêu cầu của tôi sẽ không thay đổi, nếu hắn thực sự trong lòng khó chịu thì như vậy đừng giúp người khác đưa chiến thư, nếu hắn tự mình tới thì tôi sẽ ngoại lệ nhận lời khiêu chiến của hắn."
Tin công khai tạ lỗi của Võ Trực Anh Nam xuất hiện trên nhật báo Bình Hải ngày hôm sau, đây là ước định với Trương Dương, cũng có nghĩa là hắn triệt để nhận thua trước Trương Dương, tuy rằng tin xin lỗi của hắn không phải là xuất hiện trên trang nhất, cũng không chiếm độ dài quá lớn, nhưng trong sự giải của rất nhiều người có ý nghĩa vô cùng trọng đại, người dân thì xem náo nhiệt, nhìn thấy là người Nhật Bản cúi đầu trước người Trung Quốc chúng ta, rất nhiều lãnh đạo thì nhìn thấy là tranh cãi lần này đã được giải quyết, phía Nhật xin lỗi là tin vui, đồng thời có nghĩa là phiền toái của Trương Dương đã kết thúc.
Trương đại quan nhân vốn định sau khi giải quyết chuyện này thì lập tức trở về Bắc Cảng, lại đột nhiên nhận được điện thoại của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, bảo hắn tới văn phòng tỉnh trưởng một chuyến.
Đối với triệu hồi của tỉnh trưởng đại nhân, Trương Dương tất nhiên không dám chậm trễ, sau khi nhận được điện thoại thì dựa theo thời gian ước định đúng giờ tới trước mặt Chu Hưng Dân.
Khi Trương Dương tới văn phòng của Chu Hưng Dân thì Chu Hưng Dân đang nói chuyện với bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Chu Hưng Dân vẫy vẫy tay với hắn: "Anh tới đúng lúc đấy."
Trương Dương nói: "Chào Tỉnh trưởng Chu, chào bí thư Lương, hai người các anh tán gẫu náo nhiệt như vậy, có phải là về tôi không?"
Lương Thiên Chính nói: "Sao lại không?"
Trương Dương nói: "Chuyện tốt hay là chuyện xấu?"
Chu Hưng Dân nói: "Tự anh nghĩ lại đi, gần đây mình làm chuyện xấu hay là chuyện tốt?"
Trương đại quan nhân bộ dạng trầm tư suy nghĩ: "Thật sự là nghĩ không ra, chuyện tốt gần đây tôi làm thật sự là nhiều lắm."
Lương Thiên Chính bật cười, Chu Hưng Dân nói: "Tôi đã nói rồi, da mặt của thằng ôn này càng ngày càng dầy. Tôi và bí thư Lương đang bàn chuyện, gần đây không ít xí nghiệp Nhật tư bắt đầu giảm quân số trên diện rộng, giảm bớt đầu tư, thậm chí đóng cửa nhà xưởng ở Đông Giang."
Trương Dương nói: "Chuyện này không liên quan tới tôi."
Lương Thiên Chính nói: "chúng tôi đâu có nói chuyện này có liên quan tới anh, chỉ là gần đây vừa hay hai sự kiện tới cùng lúc, cho nên chúng tôi mới tham thảo về quan hệ Nhật Trung gần đây một chút thôi."
Trương đại quan nhân cười nói: "Chuyện này quá lớn, không tới lượt tôi quan tâm."
Lương Thiên Chính nói: "Tôi buổi sáng còn có cuộc hộp, hai người nói chuyện đi nhé, tôi phải đi rồi."
Trương Dương đứng dậy tiễn hắn ra cửa, Lương Thiên Chính xua tay ra hiệu cho hắn đừng tiễn.
Trương đại quan nhân vẫn kiên trì tiễn Lương Thiên Chính ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, trở lại vị trí vừa rồi của Lương Thiên Chính rồi ngồi xuống, mỉm cười: "Tỉnh trưởng đại nhân triệu kiến tôi rốt cuộc có gì phân phó?"
Chu Hưng Dân nói: "Tìm anh thì đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi."
Trương Dương nói: "Tôi xin chăm chú lắng nghe!" Trong lòng thầm nghĩ, Chu Hưng Dân có phải bởi vì chuyện của Võ Trực Anh Nam hay không?
Chu Hưng Dân nói: "Trước tiên là nói về sự kiện xung đột Trung Nhật phát sinh gần đây ở Tân Hải, chuyện này còn ầm ĩ tới cả bộ ngoại giao, Bình Hải mấy năm nay cũng không hè phát sinh phân tranh ngoại giao như vậy, thằng nhóc anh xem như như khai sáng khơi dòng cho Bình Hải."
Trương Dương cười nói: " Tỉnh trưởng Chu, chuyện này đã được giải quyết viên mãn rồi, đã tìm được tên đầu sỏ gây chuyện, phía Nhật cũng đã tiến hành xin lỗi trịnh trọng vì hành vi vô lễ của bọn họ đối với chúng ta, hôm nay trên nhật báo Bình Hải đã có bài thanh minh, ngài chẳng lẽ không đọc à?" Trương Dương khi nói chuyện thì cũng lưu ý thấy trên bàn của Chu Hưng Dân có một tờ nhật báo Bình Hải, bởi vậy có thể thấy được Chu Hưng Dân chắc là đã biết chuyện này.
Chu Hưng Dân nói: "Gần đâyxí nghiệp Nhật giảm biên chế trên diện rộng, Đông Giang có không ít xí nghiệp Nhật đóng cửa."
Trương Dương nói: "Việc này không liên quan tới tôi, về chuyện xí nghiệp Nhật đóng cửa tôi cũng biết, hiện tại tình thế kinh tế của toàn bộ Á châu cũng không tốt, đừng nói là xí nghiệp Nhật tư ở chỗ chúng ta, ngay cả bản thổ bọn họ cũng chịu không ít ảnh hưởng, hơn nữa, bọn họ giảm biên chế đóng cửa đã liền bắt đầu từ đầu năm rồi, kp là tại tôi."
Chu Hưng Dân nói: "Anh gấp cái gì? Tôi nói là vì anh à? Chưa đợi tôi nói xong đã vội vàng lánh mình ra ngoài rồi, anh có phải đang chột dạ hay không?"
Trương Dương nói: "Tôi không phải chột dạ, tôi là cảm thấy uất ức, sao gặp chuyện tốt thì các vị lãnh đạo đại nhân không nghĩ tới tôi, vừa gặp chuyện xấu là đổ lên đầu tôi? Chẳng lẽ tôi trời sinh chính là kẻ chịu tiếng xấu thay cho người khác ư? Chiến tranh vùng Vịnh, đồ sát dân tộc châu Phi chẳng lẽ đều có liên quan tới tôi à?"
Chu Hưng Dân cười mắng: "Thằng láo toét, anh bực tức gì với tôi? Không thuận khí à, trong lòng anh có gì uất nghẹn thì nói ra đi."