Trương đại quan nhân thì không cho rằng như vậy, Kì Sơn này làm việc khôn khéo, đối với mỗi một bước của mình đều tính toán rõ ràng, trong chuyện Lâm Tuyết Quyên bị bắt cóc, Kì Sơn biểu hiện ra sự bình tĩnh hơn người một bậc, hắn không hề bởi vì tình cảm đối với Lâm Tuyết Quyên mà xung động, mà là tìm mình giúp, sau khi xác định Lâm Tuyết Quyên bình an vô sự, hắn có cơ hội trốn đi, nhưng Kì Sơn lại làm ra hành động khiến cho người ta bất ngờ, hắn trước tiên dùng di động đầu thú với cảnh sát, sau đó lái xe vào Trường Giang tự sát, một loạt những sự kiện này giống như là một kế hoạch hoàn mỹ.
Lệ Phù và Tang Bối Bối cũng có cái nhìn nhất trí với Trương Dương, Tang Bối Bối nói: "Kì Sơn không dễ dàng chết vậy đâu, em thấy cả sự kiện hắn kế hoạch hắn đã vạch ra trước, Lâm Tuyết Quyên bị bắt cóc, hắn rõ ràng có năng lực đi cứu, nhưng lại không ra mặt, mà là nhờ anh giúp, còn hắn tới nhà Phương Tri Đạt là có mục đích gì? Mục đích còn không phải là để phủi sạch mình có liên quan tới chuyện này ư?"
Trương Dương nói: "Theo tôi nói với anh, thủ hạ của hắn phản bội hắn, điện thoại cũng là dùng số nhà của Phương Tri Đạt để gọi, hắn chắc không lừa anh, anh tin tình cảm của hắn đối với Lâm Tuyết Quyên, hắn sẽ không lấy sinh mệnh của Lâm Tuyết Quyên ra nói đùa."
Lệ Phù nói: "Bất kể hắn rốt cuộc còn sống hay đã chết, hắn chắc đều sẽ không công khai ra mặt tự thú với cảnh sát nữa, coi như là hắn cũng có lời kết cho hành vi phạm tội của mình khi xưa."
Tang Bối Bối nói: "Nếu như hắn thực sự thích Lâm Tuyết Quyên như vậy, em tin hắn khẳng định sẽ còn tìm cô ta, chỉ cần theo dõi Lâm Tuyết Quyên thì sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra Kì Sơn."
Trương Dương nói: "Kì Sơn đa quyết địnông đi rồi, hắn ngày hôm qua từng tới tìm Lâm Tuyết Quyên, muốn mang cô ta đi cùng, nhưng bị Lâm Tuyết Quyên Lâm Tuyết Quyên." Hắn lắc đầu: "Chuyện này cũng không quan trọng, mục tiêu của chúng ta cũng không phải là Kì Sơn, người chúng ta muốn tìm là An Đức Hằng, bọn em tra đến đâu rồi? Tỉnh Thượng Tĩnh kia rốt cuộc có liên quan gì tới An Đức Hằng?"
Lệ Phù nói: "Quan hệ cụ thể Trong đó thì em cũng không rõ lắm, nếu như những lời Kì Sơn nói là thật, như vậy giữa Tỉnh Thượng Tĩnh và An Đức Hằng chắc hẳn không phải chỉ có quan hệ làm ăn đơn thuần.
Trương Dương, anh và Tỉnh Thượng Tĩnh quen nhiều năm, trong nhiều năm nay, chẳng lẽ anh không phát hiện hắn có chỗ nào không đúng ư?"
Trương Dương nhíu mày, hắn cẩn thận nghĩ lại quá trình kết giao của mình và Tỉnh Thượng Tĩnh.
Tang Bối Bối nói: "Anh sao quen người này?"
Trương Dương nói: "Thông qua Giai Đồng."
Mặt Tang Bối Bối hiện lên một tia áy náy, cô ta biết Cố Giai Đồng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Trương Dương, tuy rằng cô ta không hề tiếp xúc với Cố Giai Đồng, nhưng cô ta cũng không muốn Trương Dương nhớ tới chuyện cũ thương tâm này.
Trương Dương cười nói: "Xem ra anh nên tự mình đi một chuyến! Rất nhiều nghi vấn, chỉ có chỉ có gặp mặt mới giải quyết được."
Lệ Phù nói: "Chuyện này anh ở ngoài sáng, bọn em ở trong tối, chuyện của Kì Sơn có thể sẽ kinh động tới không ít người, An Đức Hằng nếu như còn ở Đông Giang thì chắc hẳn rất nhanh sẽ biết chuyện của Kì Sơn, chúng ta phải nắm chặt thời gian, một khi An Đức Hằng rời khỏi thì chúng ta muốn bắt hắn chỉ sợ sẽ khó khăn hơn nhiều."
Tang Bối Bối nói: "Đi tìm Tỉnh Thượng Tĩnh dù sao cũng phải cần một lý do chứ?"
Trương Dương nói: "Mỹ Hạc vợ hắn mở một gian Cư Tửu ốc, trước đây anh thường qua đó ăn cơm."
Tang Bối Bối cười nói: "Hay là em đi với anh."
Trương Dương hơi ngẩn ra: "Em theo anh ư?"
Tang Bối Bối gật đầu: "Em nghĩ anh cần một đồng bạn."
Cư Tửu ốc vẫn như xưa, Trương Dương đến đây, không khỏi sinh ra một loại cảm giác thời không thác loạn, xe đỗ ở dưới đồi, đường nhỏ đi thông ttt Cư Tửu ốc phủ đầy lá phong đó, gió thu thổi qua, lá phong bay lượn theo gió, lộ ra thềm đá màu xanh phía dưới, hai loại sắc thái đối lập diễn hóa ra một cảnh ddpej tuyệt mỹ.
Trương Dương nhìn thấy ở bên cạnh một chiếc chiến thần GTR. Bởi vì yêu thích xe không khỏi nhìn thêm mấy cái.
Tang Bối Bối mặc áo gió màu lam, tóc xõa ngang vai, ăn mặc rất hợp, nhìn lá đỏ khắp nơi, cô ta mỉm cười nói: "Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương hiệp hồng vu nhị nguyệt hoa."
Trương đại quan nhân cười nói: "Em lại muốn làm chuyện đó à, muốn thì tìm một chỗ vắng đi."
Tang Bối Bối gắt: "Cút! Anh lúc nào mới có thể trở nên tao nhã một chút."
Trương đại quan nhân nói: "Ưu điểm của anh chính là tục khí."
Hai người sóng vai đi về phía Cư Tửu ốc.
Ánh nắng chiều đầy trời, phong đăng trước cửa Cư Tửu ốc đã thắp sáng, đung đưa trong gió, phong linh cũng lay động trong gió thu, phát ra thanh âm dễ nghe.
Mỹ Huệ Mặc kimônô từ phòng trong rượu đi ra, nhìn thấy Trương Dương, cô ta lộ ra có chút kinh ngạc, chớp chớp hai mắt, kinh hỉ nói: "Trương tiên sinh."
Trương đại quan nhân cười nói: "Đột nhiên nhớ tới rượu của Cư Tửu ốc, vì thế tới đây, muốn gọi điện thoại trước, nhưng tôi lại không tìm được số.
Mỹ Huệ dịu dàng cười nói: "Tìm được chỗ là được rồi."
Trương Dương Tang Bối Bối giới thiệu Tang Bối Bối ở bên cạnh với cô ta: "Bằng hữu của tôi Chu Hiểu Châu."
Tang Bối Bối trong lòng thầm trách, gọi là gì không gọi, Trương Dương lại cứ thích giở trò, gọi mình là Chu Hiểu Châu, nghe ra cứ như là một con lợn con, tối nay bị hắn chiếm hết tiện nghi miệng lưỡi rồi.
Mỹ Huệ vào bất cứ lúc nào cũng đều thể hiện rất tuyệt vời sự ôn nhu và lịch sự của nữ nhân Nhật Bản, tuy rằng Trương đại quan nhân không biết cô ta có thật là vậy hay không, nhưng ít ra nhưng ít ra ngoài mặt Mỹ Huệ cũng làm rất khá.
Mỹ Huệ đang tiếp đãi bằng hữu, khiến Trương đại quan nhân không ngờ là, vị bằng hữu này của cô ta không ngờ là không ngờ là Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Tang Bối Bối nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử thì người đầu tiên nghĩ tới chính là Cố Giai Đồng, tuy rằng cô ta chưa gặp Cố Giai Đồng, nhưng đối với hình dạng của Cố Giai Đồng thì lại sớm nhớ kỹ trong lòng, từ góc độ của người bàng quan, cô ta không nhìn ra giữa Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng có bất kỳ khác biệt nào.
Trương Dương cho rằng Nguyên Hòa Hạnh Tử trong thời gian gần đây sẽ không quay lại Trung Quốc, hai người quen biết đã rất lâu, nhưng mỗi lần gặp mặt, Trương đại quan nhân không khỏi không khỏi nội tâm nổi sóng, mỉm cười nói: "Hạnh Tử đến đây lúc nào vậy?" Thằng cha này trước giờ luôn rất phô, hiện tại cho dù có người khác ở đây cũng không chút cố kỵ gọi thằng tên của Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tới hôm trước."
Trương Dương cười nói: "Lần này tới là vì giải sầu hay là vì sinh ý."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: " Tâm tình rất tốt, không cần giải sầu."
Trương Dương nói: "Cùng nhau ăn cơm nhé."
Khi nói câu này, Tang Bối Bối khiêu đẩy tay hắn, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn vì Trương Dương sau khi nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử thì ánh mắt không rời khỏi cô ta một giây nào.
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười cự tuyệt: "Thôi."
Trương đại quan nhân lại vẫn chưa từ bỏ ý định: "Mọi người đều là người một nhà, hay là cùng nhau ăn đi, coi như tôi đón gió tẩy trần cho cô."
Tang Bối Bối tựa hồ rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng sức véo tay Trương Dương, tức giận nói: "Trương Dương, tên khốn nạn anh, có để em vào mắt không?"
Trương đại quan nhân nói: "Anh chỉ là nói mấy câu với bằng hữu thôi, cũng không được à."
Tang Bối Bối tức giận nói: "Anh đi mà tiếp bằng hữu của anh." Nói xong cô ta phủi mông bỏ đi.
Trương đại quan nhân ngây ra đó, thoạt nhìn có chút xấu hổ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút đồng tình nhìn nhìn hắn, nói: "Còn không đuổi theo?"
Trương đại quan nhân nói: "Chỉ là một bằng hữu bình thường thôi."
Vẻ mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử và Mỹ Huệ đều lộ ra vẻ không tin, Trương đại quan nhân ngượng ngùng cười nói: "anh ấy là tôi ra ngoài vậy..."
Trương Dương xoay người chạy ra ngoài, Nguyên Hòa Hạnh Tử và Mỹ Huệ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra có chút bất đắc dĩ, Trương Dương này thật sự là đa tình quá mức.
Trương đại quan nhân đuổi ra tới ngoài cửa thì nhìn thấy Tang Bối Bối đang đứng trước xe, Trương Dương tiến lên tóm tay cô ta: "Mẹ, đùa hay thật đó?"
Tang Bối Bối mỉm cười nói khẽ: "Em đi để thành toàn cho anh và tình nhân cũ nói chuyện, anh không cám ơn em, chẳng lẽ còn muốn mắng em?"
Trương Dương giờ thì biết cô ta không giận.
Tang Bối Bối nói: "Em ở lại thì không tiện, bối cảnh của Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng vô cùng phức tạp, Mỹ Huệ này thoạt nhìn cũng không đơn giản, nếu như em ở đó thì anh không tiện nói chuyện với họ, sáng giao cho em, tối để em lo, em vừa hay ở đây điều tra chung quanh một chút, xem Mỹ Huệ này rốt cuộc đang giở cái trò quỷ gì?" Trương Dương nói: "Được."
Tang Bối Bối nói: "Còn nữa, ủy khuất anh một chút." Nói xong cô ta giơ tay lên tát cho Trương Dương một cái.
Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta giơ tay lên đã biết cô ta muốn làm gì rồi, nhưng trong lòng lại minh bạch, Nguyên Hòa Hạnh Tử và Mỹ Huệ nhất định đang ở phía sau nhìn, màn buổi diễn này phải phối hợp cho tốt, chỉ có thể đành để Tang Bối Bối tát, tuy rằng một cái tát này của Tang Bối Bối đánh không nặng, nhưng phương thức hạ xuống của cô ta rất xảo diệu, rất kêu và vang, trong phạm vi ba trăm thước nhất địnhsẽ nghe thấy.
Tang Bối Bối đánh hắn xong, vẫn không quên nói khẽ: "Đánh vào mặt anh nhưng lại đau ở trong lòng em." Nói xong thì lái xe rời đi.
Trương đại quan nhân ngây ra đó, sửng sốt trong chốc lát mới trở về Cư Tửu ốc.
Mỹ Huệ và Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn ở đó chờ hắn, thoạt nhìn như cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài, Trương đại quan nhân cười nói: "Không hiểu vì sao lại giận, tôi và cô ta chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường."