Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Y Đạo Quan Đồ - Trương Nhất Châm (FULL)

Cuối cùng Sở Yên Nhiên đành chấp nhận “thoát y” trước mặt Trương Dương. Mọi thứ cứ phơi bày trước mặt Trương Dương dường như đang thử thách con người hắn nhưng…..hắn đã trở thành một “quân tử nhân” trong lòng người đọc. Mời các bạn đón đọc…

Trương Dương rất chăm chú tự giới thiệu: "Tôi, Trương Dương! chủ nhiệm Kế Sinh Bạn huyện Xuân Dương hắc giả sơn hương!"

Sở Yên Nhiên nhịn không được nở nụ cười, vô tình tác động đến vết thương, đau đến đến chảy nước mắt, vẻ mặt trên mặt thực sự là thống khổ tới cực điểm, Trương Dương mỉm cười nói: "Ngoan ngoãn nghe lời đi!" Hắn dùng ngón tay điểm vào bụng dưới người Sở Yên Nhiên trên huyệt Thần Khuyết, Sở Yên Nhiên chỉ cảm thấy thân thể giống như bị điện giật nhẹ, đau đớn nhất thời biến mất, Trương Dương điểm huyệt mục thị làm cho Sở Yên Nhiên trong phút chốc cơ thể mất đi tri giác, như vậy có thể dễ dàng cho việc bó xương.

Sở Yên Nhiên cũng hiểu ra được một việc, nguyên lai Trương Dương có thể dễ dàng giải trừ đau đớn cho mình, tên này căn bản cố ý dằn vặt cô, trong lòng nhất thời đem Trương Dương nguyền rủa một trăm lần, nàng thấy đôi bàn tay của Trương Dương bắt đầu cởi thắt lưng da của nàng, cả người nhất thời căng thẳng hồi hộp, đôi mắt đẹp toát ra tia sáng sợ hãi, tiếng nói sợ sệt: "Ông muốn làm gì?"

Trương Dương nhàn nhạt cười cười: "Có biết tôi làm cái gì không, tôi làm cho cô sợ à? Tôi cũng không phải hạng hạ lưu xấu xa đâu!" Vừa nói vừa cởi ra chiếc quần màu đen của Sở Yên Nhiên, nhẹ nhàng cởi bỏ ra chỗ khác, lộ ra phần bụng dưới trắng noãn, Sở Yên Nhiên hoàn chưa bao giờ để lộ thân thể trước mặt người đàn ông nào, khuôn mặt cười lúc nãy nhất thời đỏ lên vì xấu hổ, đôi mắt đẹp chăm chú nhắm lại. Nhưng thật kỳ quái, cô đối với Trương Dương không hiểu tại sao lại có cảm giác tin tưởng vô cùng, có thể bởi vì Trương Dương cứu cô từ vách núi cứu về, cô tình nguyện tin tưởng Trương Dương sẽ không hành động lỗ mãng. Bên trong bỗng nhiên trở nên yên lặng, Sở Yên Nhiên cảm giác được khí tức của người đàn ông nóng rực lan toả vào người mình, cô không dám giương đôi mắt nhìn.

Chiếc quần đen chầm chậm được cởi ra, quần lót của Sở Yên Nhiên màu đen được thêu dệt tinh xảo dần dần lộ ra trước mắt, Trương Dương cố gắng trấn định lại tinh thần, tiếp đến đôi đùi non trắng như tuyết của Sở Yên Nhiên nở nang kiện mỹ, cũng dần dần lộ ra, da thịt nàng nhẵn nhụi mềm mại không tỳ vết, bất luận không có cái gì sánh được, khiến người ta phải mê mẩn. Đôi chân cực mỹ, chỉ là phần bắp đùi bởi vì gãy xương nên đã sưng tấy lên, màu da cũng trở nên có chút tím bầm.

Chiếc quần lót màu đen tinh xảo nằm giữa hai chân trắng noãn ở phía trước bao lấy phần kín, những đường cong duyên dáng cứ đập vào mắt làm cho huyết mạch Trương Dương loạn nhịp, Trương đại quan nhân ý chí quật cường, mọi thứ đang thử thách bản thân hắn.

Hắn ép buộc bản thân đem ánh mắt trong suốt đặt ở mắt cá chân Sở Yên Nhiên, cởi quần đen của nàng ra, lại dùng kéo đem cắt bỏ tất chân ra, đầu ngón tay sờ tại bắp đùi Sở Yên Nhiên da thịt trắng noãn một cách nhẹ nhàng, Sở Yên Nhiên không tự chủ được, cơ thể hơi run rẩy.

Trương Dương hít sâu một hơi, đôi chân ngọc mỹ như thế, quả thực là kiệt tác tạo hóa, giả như làm cho cô bị tàn tật, thật sự là phung phí của giời, Trương Dương tuy rằng không phải thánh nhân, thế nhưng đối với vật đẹp như thế ai lại lỡ lòng nào, hai tay xoa lên chân trái Sở Yên Nhiên, phán đoán mức độ nghiêm trọng tình hình gãy xương, nhẹ giọng nói: "Quá trình trở lại vị trí cũ có thể sẽ có một chút đau đớn, tôi tuy rằng đã điểm vào huyệt Thần Khuyết của cô, thế nhưng chỉ có thể khống chế da thịt bớt đau, còn đối với cốt tủy không có nhiều tác dụng cho nên cô sẽ phải chịu đau"

Sở Yên Nhiên rõ ràng cảm thụ được đôi bàn tay Trương Dương đang xoa ở bắp đùi của nàng, cũng không rõ tên này đúng là xem bệnh hay là nhân cơ hội này hắn lợi dụng mình, cô cắn môi anh đào nói: "Làm đi, tôi chịu được!"

Trương Dương gật đầu, khéo tay đỡ lấy chân trái Sở Yên Nhiên, nhẹ nhàng cầm đầu gối cô, thấp giọng nói: "Tôi bắt đầu này!"

"Ừ!"

Trương Dương hai tay hướng một phương khác nhanh tay xoay tròn một chút, đồng thời hướng ra phía ngoài, trước nay chưa có đau đớn làm cho Sở Yên Nhiên thất hét ầm lên: "Đau quá..."

Trương Dương nhắm tịt hai mắt, trong đầu xuất hiện một bức tranh hoàn tinh chỉnh về xương đùi bị gãy được hắn nắn chỉnh lại, hắn giương đôi mắt, ánh mắt tràn ngập vui mừng: "Tiến vào!"

"Ôi, đau quá..."

"Cố nhịn đau một chút, đau đớn sẽ lập tức trôi qua."

Ngoài cửa Đỗ Vũ Phong cùng Lưu Truyện Khôi trợn tròn hai mắt nhìn nhau, đều là Đại lão gia, mẹ nó nghe không ra bên trong đang làm gì? Lưu Truyện Khôi rít một hơi thuốc lá, vẻ mặt hướng cối xay xa xa đi đến, Đỗ Vũ Phong sắc mặt hắng giọng theo tới, uể oải ngồi phệt tại cối xay ngồi xuống, Lưu Truyện Khôi đem thuốc lá đưa cho hắn, Đỗ Vũ Phong cố sức rít một hơi: "Việc này... Sợ rằng có điểm phiền phức..."

Lưu Truyện Khôi nở nụ cười kinh thường: "Phiền phức cái rắm, không phải là đả động những khe hở, về điểm này người ta tình nguyện, còn ai cấm được việc này."

Đỗ Vũ Phong tâm sự trịnh trọng nói: "Chỉ sợ hắn dùng sức mạnh, hắn công phu dồi dào như thế, hạ gục một tá bốn mươi ba người, huống chi trong đó chỉ là một cô gái..."

Lưu Truyện Khôi vui đùa: "Ý anh nói là Trương chủ nhiệm cưỡng dâm người khác?"

Đỗ Vũ Phong mở to hai mắt nhìn: "Tôi cũng không nói thế..."

"Vậy ngươi lo lắng cái đếc gì, hoàng đế không vội giết thái giám, không biết còn rằng là ngươi cưỡng dâm_." Lưu Truyện Khôi tránh tẩu thuốc, Đỗ Vũ Phong khẽ cười đi hướng thôn xóm trong bóng đêm.

Đỗ Vũ Phong cao to thân thể trong sương mù dày đặc có vẻ cực kỳ mông lung, hai tay dứt tóc có chút thống khổ, có vẻ cô đơn, tịch mịch, một đêm hắn đã định trước không thể ngủ yên...

Trương Dương vừa trên vách núi tiện tay hái được cây thảo dược kỷ vị, bởi vì không có công cụ thích hợp nên hắn đành trực tiếp lấy tay nghiền nát, đắp trên đùi trái Sở Yên Nhiên, sau đó ngay tại chỗ lấy hai thanh gỗ nẹp chân băng lại, đem cố định chân trái Sở Yên Nhiên thật vững vàng, lúc này mới cười tủm tỉm vỗ vỗ hai tay: "Xong rồi, không đầy một tháng cô có thể khôi phục."

Lúc nối xương xong, thân thể Sở Yên Nhiên đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều, tuy rằng không biết cụ thể tình hình nối xương, thế nhưng theo cảm giác hiện tại, Trương Dương hẳn là tiếp được xương cốt của nàng, trong lòng đối Trương Dương bất giác cảm kích.

Trương Dương tuy rằng không là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải cái loại tiểu nhân này thấy lợi mà làm càn, hắn giật lấy chiếc chăn bông che lên đôi chân trần của Sở Yên Nhiên. Sở Yên Nhiên rất cảm kích, cũng bởi vì đối với Trương Dương mà cảm thấy áy náy.

Nhìn khuôn mặt Sở Yên Nhiên có chút tiều tụy, Trương Dương trong lòng cảm thông: "Mệt mỏi thì ngủ đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô trở về."

"Tôi ngủ không được!"

Trương Dương nở nụ cười: "Thế nào, có đúng hay không bởi vì tôi ở bên người, sợ tôi thừa dịp cô ngủ say mà mưu đồ chuyện xấu à?"

Sở Yên Nhiên nở nụ cười có chút ngượng ngùng như cây hoa hồng nở rộ trong gió đêm, sắc đẹp nhân gian quyến rũ đến mê người, làm cho Trương đại quan nhân không khỏi ngây người, nuốt ực nước miếng có chút thô thiển: "Được, cô đừng có mà cười tôi, dễ khiến tôi phạm tội biết không?"

Sở Yên Nhiên thói quen trêu hắn: "Tôi ngủ đây, chúc ngủ ngon!" Cô nói ngủ là ngủ liền, không bao lâu cũng đã nhập sâu vào giấc mộng ngọt ngào.

Trương Dương ngược lại đứng lên, cô gái thế nào không hề cảnh giác? Lẽ nào bộ dạng ta như vậy lại có cảm giác an toàn thế sao? Trương Dương ngẫm lại việc làm đêm nay, từ đáy lòng cảm thán một câu, mẹ nó thực sự là người tốt! Tình cờ gặp được cô, thực sự là có phúc ba đời đã tu luyện, Vì vậy Trương đại quan nhân có sống lại lần đầu tiên mỹ nữ đẹp cùng chung trong một phòng, cùng trải qua đêm trường, bất quá trải qua cũng không có chút nào kiều diễm lãng mạn. Chiếc giường lớn giành cho Sở Yên Nhiên, Trương Dương chỉ có thể khoanh chân tọa trấn chờ tới lúc bình minh.

Sáng sớm tại sơn thôn, gà trống báo bình minh lên, sương sớm vẫn chưa tiêu tan hết, khắp nơi đều nhộn nhạo mông lung đa màu sắc, Trương Dương giương đôi mắt, thấy Sở Yên Nhiên vẫn đang ngủ say sưa, mặt cười bap phủ một tầng đỏ ửng, Trương Dương không khỏi lắc đầu, cô gái có vẻ khoan khoái. Hắn đẩy cửa đi vào sân, thấy trong sương sớm có đốm lửa lúc sáng lúc tối, đến gần trông thấy Đỗ Vũ Phong ngồi xổm trên phiến cối xay hút thuốc, phía dưới chân đều là những đầu lọc thuốc lá vứt bừa bộn, bởi vậy có thể nhìn ra hắn ở chỗ này đã được một lúc.

"Sớm như vậy!" Trương Dương vận động hai cánh tay.

Đỗ Vũ Phong ngây người nhìn Trương Dương, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, đem nửa điếu thuốc vẫn con cháy ném xuống đất, cánh tay hắn cầm lấy cánh tay Trương Dương kéo tới một góc sân: "Tối hôm qua, anh đã làm gì?"

Trương Dương nhìn Đỗ Vũ Phong, tên này có vẻ có chút tiều tụy, sắc mặt trắng nhợt, hai mắt vô thần, khóe mắt còn lưu lại một khối dử mắt, Trương Dương nhịn không được nở nụ cười.

Đỗ Vũ Phong mắng một câu: "Anh còn cười được, mẹ nó tôi lo lắng đến chết, tôi hỏi thật đấy anh đừng có đùa tôi? Rốt cuộc đã làm gì."

Trương Dương tràn ngập thông cảm vỗ vỗ vai hắn: "Anh Đỗ, tôi nói anh như vậy mà não anh không nghĩ được chuyện tốt sao, tôi thân là một cán bộ quốc gia, tôi có thể làm gì khác ngoài việc giúp người ta trị thương? Hơn nữa, tôi không làm cái gì trái pháp luật, sự tình cũng không liên quan đến anh, anh quan tâm làm chi."

Đỗ Vũ Phong nóng nảy: "Anh đâu phải người hèn mọn… thế nào lại không liên quan đến tôi? Rốt cục anh đã làm hay không làm chuyện ấy?"

"Cùng anh nói chuyện thực tế mẹ nó sao phải lao lực như thế. Anh nói, nếu như anh đem toàn tâm toàn lực bắt trộm phá án, cũng không đến mức ba mươi mà giờ vẫn còn đang ở đồn công an xã."

Đỗ Vũ Phong bị Trương Dương đâm đúng chỗ đau, trừng hắn liếc mắt nói: "Đồn công an xã thì làm sao? Nói như thế nào cũng hơn nhiều so với anh làm cái công tác phụ nữ!"

Hai bên này đấu khẩu, tiếng bước chân trong sương truyền đến tai hắn, bí thư chi bộ thôn Lưu Truyện Khôi chậm rãi đã đi tới, trong tay vẫn đang cầm tẩu thuốc chỉ chốc lát không rời, hắn tuy rằng hơn năm mươi tuổi nhưng nhãn thần vẫn cực sáng, thấy hai người Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong, hắn tủm tỉm cười bắt đầu đến gần hơn: "Tôi bảo Đại Trụ nấu cho cháo kê chúc, ngoảnh đầu lại thấy nhiều quá, mọi người đều đến sớm thề này!" Nhãn thần đầy thâm ý hướng Trương Dương quan sát một phen, cảm thán nói: "Suy cho cùng thân thể thanh niên vẫn còn tốt chán."

Trương Dương nghĩ không ra đầu óc lão bí thư chi bộ cũng xấu xa, không khỏi ha hả nở nụ cười, nếu người ta đều hiểu lầm, hắn cũng không cần phải giải thích, quay về với chính nghĩa Trương đại quan nhân cho tới bây giờ cũng không quan tâm vấn đề danh tiếng: "Lưu bí thư chi bộ, Chiêu Đệ không sao chứ?"

Lưu Truyện Khôi thở dài: "Bị dọa, khóc trọn một đêm, bình minh vừa mới ngủ một chút, tiếc là tôi không thể lột da tên nào gây nên chuyện này!"

Đỗ Vũ Phong có thể lý giải Lưu Truyện Khôi phẫn nộ: "Ông không cần lo lắng, biển số xe đều nhớ kỹ, chờ ta trở về đem hồ sơ điều đi ra, nhất định sẽ biết hắn."

Lưu Truyện Khôi chuyển hướng Trương Dương: "Tiểu Trương chủ nhiệm, nghe nói ngươi ngày hôm nay buổi sáng muốn cho chúng ta miễn phí làm kiểm tra thân thể?"

Trương Dương gật đầu.

Lưu Truyện Khôi mừng rỡ cố sức hút vài điếu thuốc: "Cảm tình lại nói tiếp tôi có bệnh đau đầu, tôi sẽ kiểm tra lại." Hắn nào biết thực chất là đang thực hiện ý tưởng kế hoạch hoá gia đình.

Trương Dương cười tủm tỉm nhìn Lưu Truyện Khôi, tôi sẽ trị bệnh đau đầu cho ông, bất quá về điểm này ta sẽ truyền lại vấn đề giúp các mọi người giải quyết.

Bầu trời đằng đông mơ hồ hiện ra một tia ánh sáng màu hồng, ánh sáng mặt trời xuất hiện, sương mù gần tiêu tan hết, sương trắng nồng đậm trong khoảng thời gian ngắn đã biến mất tiêu thất. Thôn quê trong núi nhỏ dần hiện lên sáng rực cảnh tượng minh tú, Trương Dương bên này rửa mặt xong, mới nhìn đến Quách Đạt Lượng mơ màng đi ra, nước trong chum hai bên nhất thời róc rách chảy, rửa mặt, đánh răng. Giám đốc trạm nông nghiệp đang đứng tại cối xay cất giọng hát. Ông là người mê xem hát nhất, mỗi ngày sáng sớm là hắn luyện giọng đây là thói quen thường ngày.

Lưu Truyện Khôi rung đùi đắc ý, bất quá nhiều lúc hứng thú lớn tiếng ồn ào, vị giám đốc vài lần đều thiếu chút nữa bị hắn điều đi.

Lưu Đại Trụ cùng Lưu Tín Nga một người bưng một nồi tràn đầy cháo kê chúc, người kia bưng một rổ bánh bàn thầu nóng hầm hập đi vào sân, Lưu Truyện Khôi đón lấy, giúp đỡ bọn họ chuẩn bị điểm tâm cho tổ công tác, dựa theo lệ cũ tổ công tác ăn xong điểm tâm sẽ rút lui khỏi, đến khi đến thôn trang thì hắn sẽ cho tiếp đãi tổ công tác, bất quá đối với bí thư chi bộ thôn Lưu Truyện Khôi mà nói, công tác tại thôn Thanh Hà kiểm tra kết thúc hoàn hảo, thì chỉ có hắn mới xứng chức bí thư chi bộ thôn này.

Điều khiến cho Đỗ Vũ Phong phiền muộn chính là những người khác trong tổ công tác chủ động hỏi đến chuyện tối hôm qua đã xảy ra. Quách Đạt Lượng thân là tổ trưởng tổ công tác đi đánh răng rửa mặt xong, liền đơm một bát cháo kê chúc nóng hầm hập, cầm một cái bánh màn thầu, dưa muối, tự mình hưởng thụ bữa sáng một cách đắc ý.

Hắn cũng không muốn biết, không quan tâm. Đỗ Vũ Phong đang do dự có nên đi gặp Quách Đạt Lượng sẽ thông báo một chút, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng cảnh sát còi gấp, thanh âm đối với Đỗ Vũ Phong - lão làng trong nghành cảnh sát nói thật ra đó là việc hết sức bình thường, thế nhưng đối với người dân mà nói, nó khiến bọn họ xúc động thần kinh sâu sắc.

Trương Dương dùng khăn mặt lau khô mặt, thấy Đỗ Vũ Phong hướng ngoài cửa đi đến, hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Sớm như vậy đã có xe cảnh sát tìm tới nơi này, chuyện này tám chín phần mười là liên quan sự tình đêm qua, Trương Dương cầm khăn mặt theo Đỗ Vũ Phong đi đi ra ngoài.

Ba xe Toyota cảnh sát đỗ ở khoảng đất trống trước cửa thôn ủy, đèn cảnh sát lóe ra, nhìn biển số xe đó là tỉnh Bắc Nguyên lân cận, Đỗ Vũ Phong càng cẩn thận hơn, những xe cảnh sát này thuộc về tỉnh Bắc Nguyên thành phố Kinh Sơn, phải biết rằng thành phố Kinh Sơn cùng huyện Xuân Dương chỉ cách nhau một tòa núi Thanh Thai sơn, trước kia Thanh Thai sơn chưa khai thông đường hầm, tỉnh trên đường mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số ô tô mang biển hiệu Kinh Sơn, có thể từ khi khai thông đường hầm, đã rất ít ô tô theo sơn đạo đi, Đỗ Vũ Phong biết những xe cảnh sát này cũng không phải đúng dịp ngẫu nhiên đi ngang qua đây.

Tổng cộng ba xe cảnh sát, mười hai tên cảnh sát bước xuống, vị đại đội kia lưỡng giang tam hoa, là vị cảnh đốc cấp một, là cán bộ cấp cao, đám cảnh sát kia theo phía sau, cấp bậc thấp nhất cũng là cảnh ti cấp một.

Đỗ Vũ Phong trong cảnh sát đội ngũ lăn lộn khổ sở nhiều năm như vậy cũng bất quá mới là một cảnh ti cấp hai Nhìn vài tên cảnh ti cấp một tuổi còn trẻ mà mặt tràn ngập tinh thần phấn chấn, Đỗ Vũ Phong không tiến tới bởi tự nhiên linh cảm việc không hay.

Tên cảnh đốc cấp một uy nghiêm nhìn khắp nơi, Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong cũng liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt tên này dừng tại trên mặt Đỗ Vũ Phong, hắn chỉ vào chiếc tiểu diện bao: " Chiếc xe này là là của ngươi?"

Đỗ Vũ Phong gật đầu.

Ánh mắt đối phương bỗng nhiên trở nên người gây sự, phẫn nộ quát một tiếng: "Bắt lại cho ta!"

Tay Đỗ Vũ Phong còn chưa kịp chạm vào bên hông rút súng, thì bốn gã cảnh sát đã đem nòng súng tối om đồng thời nhắm ngay hắn, Đỗ Vũ Phong làm cảnh sát nhiều năm như vậy, có sóng gió nào chưa từng trải qua, mà nhưng bị người “một nhà” dùng mũi súng chĩa vào đầu mình là lần đầu tiên gặp phải.

Trương Dương bên kia cũng bị hai gã cảnh sát dùng súng chĩa vào đầu, tuy rằng Trương đại quan nhân võ công cái thế nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, quyền cước nhanh thế nào cũng không nhanh bằng súng đạn. Trương Dương đã xem trên TV, trên sách báo nhiều lần hiểu được vấn đề này.

"Hạ súng của hắn!" Cảnh đốc mặt không chút thay đổi nói.

Đỗ Vũ Phong ý không vui, tay phải chăm chú cầm súng: "Các ngươi dám? Các ngươi hành động đã thông qua công an Bình Hải chưa?" Cảnh sát tỉnh Bắc Nguyên thực sự khinh người quá đáng, vậy mà không thèm thông báo cho cảnh sát Bình Hải, dám vượt qua tỉnh giới bắt người, hơn nữa vị này chính là cảnh sát tỉnh Bình Hải.

Tên cảnh đốc kia hướng Đỗ Vũ Phong một bước: "Tôi là Tạ Chí Quốc – phó cục trưởng cục công an thành phố Kinh Sơn tỉnh Bắc Nguyên. Hiện tại, tôi nghi ngờ anh đồng loã với một băng nhóm cướp bóc, khả nghi liên quan đến vụ án sát giết người, mời anh phối hợp điều tra!"

Nghe thấy động tĩnh khác lạ, phó hương trưởng Quách Đạt Lượng chạy ra, thấy tình hình trước mắt cũng kinh hãi, cười cười giải thích: "Các vị, các vị... xem ra chuyện này có thể là hiểu lầm..."

"Xông lên!" Ngữ khí Tạ Chí Quốc không hề có chút linh động dịu đi, một tên cảnh sát xông lên phía trước tóm lấy cổ tay Quách Đạt Lượng, đâu để tên Quách phó hương trưởng huấn luyện lại cảnh sát, hắn bị còng lưng xuống, tiếng kêu thảm thiết như mổ heo, tên cảnh sát kia đã thẳng thắn đem hai tay của hắn còng lấy, Quách Đạt Lượng phẫn nộ gầm rú: "Tôi là cán bộ quốc gia..." Nói còn chưa dứt lời, đã bị tên cảnh sát kia đá cho một cước vào bụng, phịch một tiếng đã quỳ dưới mặt đất.

Đỗ Vũ Phong đôi lông mày rậm nhích lên, thái độ bắt đầu cùng tận lực phối hợp, có thể đối phương không phân biệt tốt xấu trước tiên đã dùng súng chỉ vào mình và Trương Dương, còn còng tay Quách Đạt Lượng, không có cơ hội cho bọn hắn cãi lại, mẹ nó cũng thật quá đáng.

"Hạ súng!" Tạ Chí Quốc ra lệnh.

Đỗ Vũ Phong lạnh lùng nhìn hắn: "Người này là người Bình Hải!"

"Bình Hải dù thế nào cũng là đất Trung Quốc!" Tạ Chí Quốc bực tức: "Hạ súng của hắn!"

Một gã cảnh sát xông lên thu súng của Đỗ Vũ Phong, bị Đỗ Vũ Phong trở tay một quyền đánh ngửa mặt lên trời, lập tức bốn cây súng đồng thời dí tại đầu Đỗ Vũ Phong: "Ngoan ngoãn đi!" Đỗ Vũ Phong tuy rằng căm tức, thế nhưng mặt tối om, họng cứng đờ, không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể chấp nhận hiện thực trước mắt.

Trương Dương nở nụ cười: "Các vị là vì Sở Yên Nhiên tới đây?"

Tạ Chí Quốc rõ ràng sửng sốt một chút, ánh mắt hắn chuyển hướng Trương Dương: "Anh biết cô gái ấy?"

Trương Dương thở dài: "Tôi biết các anh sẽ không hiểu được đạo lý? Sở Yên Nhiên vẫn còn sống êm đẹp, các anh tới đây làm to chuyện để làm cái gì?"

Tiếng Tạ Chí Quốc trở nên có chút kích động, hắn hướng Trương Dương một bước: "Sở Yên Nhiên ở nơi nào?"

Trương Dương híp hai mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường: "Tôi dựa vào cái gì phải nói cho anh? Cảnh sát các anh vừa tới đây đã dùng súng chĩa vào đầu của tôi. Mẹ nó ai chẳng hoảng sợ, tôi sợ quá nênquên mất rồi!"

Tạ Chí Quốc lập tức nhận ra tên tiểu tử này cố tình làm khó dễ mình, lúc này nghe tiếng người dân đã càng ngày càng nhiều, gần trăm thanh niên nam nữ già trẻ bọn họ đều vây quanh. Tạ Chí Quốc uy hiếp nói: "Chuyện này tính chất rất nghiêm trọng, đã kinh động đến công an tỉnh, tốt nhất anh nên đem tin tức nói rõ, nói cho tôi biết Sở Yên Nhiên hiện tại đang ở đâu?"

Trương Dương cười nhạt một tiếng: "Người này ở Bình Hải, cảnh sát Bắc Nguyên sao có quyền quản lý nơi này, ông uy hiếp tôi!"

Tạ Chí Quốc kiên trì cùng Trương Dương dây dưa: "Đựơc, đứng lên tôi hỏi lại!"

Hai gã cảnh sát thân thủ rất nhanh tóm lấy cánh tay Trương Dương, Trương Dương dùng hai tay cố sức, lực tuy rằng không lớn, thế nhưng phát lực cực kỳ tinh xảo huyền diệu, hai gã cảnh sát bước đi lảo đảo, thân thể tự nhiên đập vào nhau.

Trương Dương xuất thủ nhanh như chớp, đã dùng một bàn tay đẩy hai người về phía sau.

Tạ Chí Quốc nhìn ra tên này thân thủ bất phàm, mệnh lệnh cho những cảnh sát còn lại hướng hắn xúm lại, Trương Dương nguyên vốn không có dự định cùng bọn họ tranh chấp, hắn lui một bước ra sau: "Tôi nói rồi, nếu như các anh cứ thô bạo như thế không thèm để ý đến người khác, quay đầu nhìn lại vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì tôi cũng không dám cam đoan đâu đấy."

Lúc này Lưu Truyện Khôi cũng đi tới ngoài cửa, hắn cuống quít tới chỗ Trương Dương và đám cảnh sát: "Tôi là bí thư chi bộ đảng thôn Thanh Hà, có cái gì nói hãy cùng tôi."

Tạ Chí Quốc tuy rằng coi thường bí thư chi bộ thôn, thế nhưng hắn cũng không thể bỏ qua tầm ảnh hưởng của bí thư chi bộ thôn tại nông thôn, xung quanh người dân càng ngày tụ về càng nhiều khẳng định sẽ đứng bên lập trường bí thư chi bộ thôn, tuy rằng bọn họ trong tay có súng, chung quy cũng không thể hướng dân chúng nổ súng. Tạ Chí Quốc trước sau tại Đỗ Vũ Phong cùng Trương Dương nơi nào huých hai người, đã ý thức được nhóm người cũng không phải người lương thiện, bắt đầu hắn tới lúc sở dĩ thái độ cường ngạnh, là bởi vì cho rằng Sở Yên Nhiên đã gặp nạn, có thể theo Trương Dương nói hắn đã cảm thấy được Sở Yên Nhiên vẫn chưa chết, tâm tình trong khoảng thời gian ngắn đã có biến chuyển, trước khác nay khác. Tạ Chí Quốc thân là phó cục trưởng cục công an thành phố Kinh Sơn cũng không phải hạng người lỗ mãng ngốc nghếch, hắn phất phất tay, ý bảo thủ hạ tạm thời lui ra, khống chế được uất ức trong lòng: "Tối hôm qua có phải có một cô gái lái xe máy tại đoạn đường thập bát bàn lao xuống vách núi không?"

Lưu Truyện Khôi vẻ mặt hồ đồ: "Không biết, nếu thật là có người ngã xuống sườn núi khẳng định thịt nát xương tan." Hắn đối với Tạ Chí Quốc giữa nhóm người kiêu ngạo ương ngạnh cũng là rất là bất mãn, cố ý quấy nhiễu làm khó dễ.

Tạ Chí Quốc ý thức được tên này là một tên xảo quyệt, trong lòng có vẻ tức giận, có thể hắn phải kiêng kỵ, đó chính là do hắc giả sơn hương thuộc về tỉnh Bình Hải, bất luận nguyên nhân sự tình gây ra làm sao, tại hệ thống nội bộ cảnh sát mà nói, chính là đã phá vỡ quy định, bản thân không hợp đạo lý, hiện tại là tối quan trọng muốn tìm được Sở Yên Nhiên rơi xuống, chỉ cần biết Sở Yên Nhiên không có việc gì thì chuyện nào cũng dễ giải quyết, nếu như Sở Yên Nhiên thực sự có xảy ra chuyện lớn thì hậu quả... Tạ Chí Quốc trên lưng đã toát ra mồ hôi lạnh, hắn thậm chí cũng không dám nghĩ xa hơn. Hắn ho khan một tiếng, trên mặt tự nhiên mỉm cười: "Đồng chí, anh đã là bí thư chi bộ thôn, nên biết rõ mặt lợi hại của vấn đề. Sự kiện tối hôm qua anh nhất định biết chứ, nếu biết cô gái Sở Yên Nhiên, mong anh có thể phối hợp hành động cùng chúng tôi, nhanh chóng giúp chúng tôi tìm được cô gái."

Lưu Truyện Khôi rít một hơi thuốc lá, bỗng nhiên nhổ ra một ngum đờm trên mặt đất: "Bây giờ, tôi nói về cái giở của anh, đó là không nên rút dao động súng tại đây? Chưa sáng sớm, anh đã bắt Quách phó hương trưởng của chúng tôi, anh làm như đã qua mặt bí thư chi bộ thôn rồi đấy?" Lưu Truyện Khôi tuy rằng chỉ là một cán bộ thôn, có thể chính là nhân vật cực sĩ diện, công tác tổ đi tới thôn Thanh Hà, gặp phải sự việc, xét đến cùng chính tất cả là do Đỗ Vũ Phong, bất luận để ý tại một khía cạnh nào đó, Lưu bí thư chi bộ nói rằng đây địa bàn của ta, do ta làm chủ, các ngươi là cảnh sát dù thế nào cũng không được dùng đến súng, ông mày thật đúng là một đem các ngươi xem ở trong mắt.

Tạ Chí Quốc bị Lưu Truyện Khôi quở trách trước mặt mọi người một trận thật đã trầm xuống, tên cảnh sát phía sau nhịn không được, giận dữ hét: "Lão này, ngươi nói chuyện với phó cục trưởng phải chú ý chứ!"

Lưu Truyện Khôi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hai mắt liếc nhìn tên cảnh sát, ánh mắt sát khí trong lạnh thấu xương đã hướng đối phương bức bách, hắn bĩu môi khinh thường, nói: "Con trai ạ, con chỉ là đũng quần của ai đó thôi, coi con như hàng hóa ra mặt thôi?"

Người dân xung quanh phát sinh tiếng cười vang.

Mặt tên cảnh sát xấu hổ đỏ bừng, nhiệt huyết bốc hoả, cũng không thèm lo lắng bất luận hậu quả gì, giận dữ hét: "Dám nhục mạ cảnh sát nhân dân, ngươi có tin ta đem ngươi bắt lại không!"

Lưu Truyện Khôi run lên miếng vải đen áo bông rung rung, tẩu thuốc lá rời khỏi miệng, vung lên hai tay: "Tới mà bắt ta! Ông mày đứng cho mà bắt! Không tới à! Bắt ta đi? Bắt con mẹ ngươi!" Lưu bí thư chi bộ đứng ngạo nghễ thần uy dưới ánh sáng mặt trời, giống cây tùng ngạo nghễ trong gió trên đỉnh Thanh Thai sơn, tuy rằng một người chức vị trên đang không chớp mắt, có thể lúc này quyền uy Lưu bí thư chi bộ mới thể hiện phóng đại lớn nhất.

Bất luận là Trương Dương hay những người khác tất cả đều cảm thụ được khí tức đến từ lão bí thư chi bộ không ai sánh nổi.

Trương Dương thản nhiên nhìn Tạ Chí Quốc mặt biến sắc.

Lưu Đại Trụ tạt qua, trên tay cầm một con dao phay, uy phong lẫm liệt xuất hiện phía sau cha: "Ai dám bắt cha tôi, ông mày sống chết với nó!"

"Ai dám bắt Lưu bí thư chi bộ, tao là người đầu tiên sẽ không bỏ qua!"

Sự yên lặng sơn thôn nghênh đón bị tiếng động rầm rĩ làm náo loạn cả lên. Bao quát Tạ Chí Quốc ở bên trong mỗi người đều cảm nhận được lực lượng quần chúng cường đại, lực lượng vũ trang trong quần chúng nhân dân như mênh mông giữa đại dương, trông bọn chúng có vẻ như vậy tái nhợt vô lực.

"Cong!" một tiếng, không biết là người nào ném mạnh ra hòn đá, đã đập vỡ đèn xe cảnh sát ở phía trước, chiếc đèn bị vỡ nát bét, tiếng kêu bắt đầu không ngừng rầm rĩ.

Tạ Chí Quốc phẫn nộ hé ra khuôn mặt đỏ bừng, tay phải động tác hắn làm một người ép xuống, ý bảo bọn thủ hạ nhất định phải kiềm chế, nghìn vạn lần không cho cục diện tiến thêm một bước chuyển biến xấu đi. Hắn hướng Lưu Truyện Khôi gật đầu: "Lưu bí thư chi bộ, không có ý tứ, phương thức công tác có thể có chút vấn đề, bất quá, ngươi cũng muốn lý giải, cũng không thể được đem tung tích Sở Yên Nhiên nói cho chúng biết?"

Lưu Truyện Khôi có chút ít đắc ý liếc nhìn Tạ Chí Quốc, cục trưởng công an lại làm sao vậy, hơn một phần ba người như ngươi gặp ta đều phải cúi đầu, hắn thấp giọng nói: "Phương thức công tác của chúng ta có vấn đề sẽ phải cải chính lại, Quách phó hương trưởng đến cuối cùng phạm vào tội gì? Các ngươi sao lại bắt hắn hả?"

Trong lòng Tạ Chí Quốc bực bội, bí thư chi bộ thôn mẹ nó kiêu ngạo, bất quá tỉnh táo lại ngẫm lại, lý do thực chất không có bắt Quách phó hương trưởng, mọi người đều nói mình là cán bộ quốc gia, hắn khoát tay áo, ý bảo thủ hạ đem còng mở ra cho Quách Đạt Lượng.

Quách Đạt Lượng không hiểu sao lại bị bắt cả buổi, đã sớm ngầm ôm một bụng ấm ức, càng nhìn thấy người ta Lưu bí thư chi bộ uy phong lẫm liệt đằng đằng sát khí. Còng tay bên này vừa mở ra, hắn liền vọt tới trước mặt Tạ Chí Quốc, bình tĩnh cái gì, cái gì gọi là sớm nhìn thấy đại cục, vứt mẹ nó lên chín từng mây, hắn gầm lên: "Trung ương đảng tam lệnh ngũ thân không được phép thực thi pháp luật tàn bạo, các ngươi thực thi pháp luật tàn bạo, các ngươi còn được gọi là cảnh sát sao, quả thực là một băng nhóm thổ phỉ, tôi sẽ khiếu nại các ngươi, tôi sẽ đi gặp cấp trên của các ngươi để trình bày."

Tạ Chí Quốc lạnh lùng nhìn Quách Đạt Lượng, trong lòng nghĩ con mẹ nó còn phải không buông tha cho người khác, ngươi hãy chờ đấy, chờ sự tình hôm nay qua đi, còn không biết sau đó ai không may đâu. Hắn nhắc nhở Quách Đạt Lượng nói: "Quách phó hương trưởng, nếu muốn làm rõ ràng là hiểu lầm, mọi người trước tiên hãy bình tĩnh lại để giải quyết vấn đề, về phần những... hiểu lầm này sau đó hãy nói!"

Quách Đạt Lượng trút giận một hồi sau lập tức bình tĩnh lại, đối phương địa vị cùng thân phận đều hơn nhiều so với hắn, Quách Đạt Lượng thường ngày là một người lý trí cực kỳ bình tĩnh, biểu hiện vừa rồi cũng thực chất có chút thất thường. Một khi bình tĩnh lại, hắn bắt đầu lo lắng sự tình nguyên nhân hậu quả, ánh mắt nhìn về Trương Dương: "Tôi nghĩ Trương chủ nhiệm sẽ giải thích chuyện này!" Từ chối, Quách Đạt Lượng tuy rằng không muốn làm rõ ràng chân tướng sự việc, thế nhưng có một chút hắn đã nhận định, nhất định là có phiền toái không nhỏ, chính chính tận lực hợp tác thì thật là tốt.

“Người đâu?” Tạ Chí Quốc lại tập trung tới trên người Trương Dương, dựa theo tình báo của hắn đêm qua có hai tên thổ phỉ mang biển hiệu xe tùng hoa giang tại đoạn đường thập bát bàn Thanh Thai sơn dùng súng thực hiện cướp đoạt, trong quá trình cướp đoạt Sở Yên Nhiên không khống chế được tốc độ lao xuống vách núi, căn cứ nhân chứng miêu tả đặc điểm bên ngoài, mười phần là hai người Đỗ Vũ Phong và Trương Dương.

Trương Dương cũng minh bạch chuyển biến tốt, đi qua đi lại vừa một phen, bọn họ bên này mặt mũi cũng, khí thế cũng có, lại nhốn nháo xuống phía dưới, đối với ai đều không có lợi, huống chi tối hôm qua xe Sở Yên Nhiên không khống chế được sự kiện thực chất cùng Đỗ Vũ Phong truy đuổi có quan hệ trực tiếp, hắn gật đầu: "Sở Yên Nhiên còn sống, đang ngủ ở bên trong."

Nghe được những lời này của Trương Dương, Tạ Chí Quốc như trút được gánh nặng thở dài một hơi, chỉ cần Sở Yên Nhiên còn sống, tất cả những cái khác đều không quan trọng, hắn chỉ chỉ vào phòng bên trong.

Trương Dương gật đầu: "Như vậy đi, một người theo tôi đi vào, cô ta bị thương, nhiều người như đi vào, hình như có điểm không hợp."

Tạ Chí Quốc có chút buồn bực, tên này hiện tại hình như cũng khá thấu tình đạt lý, vì sao lúc trước cố ý làm khó dễ bọn họ, chuyện này nói mở không phải kết, hà tất biến thành nước lửa bất dung, xuất hiện mâu thuẫn, người thường thường tự nhiên đem nguyên nhân quy kết đối phương, cũng rất ít nghĩ lại vấn đề của mình, Tạ phó cục trưởng cũng không thể có ngoại lệ.

Trương Dương đưa Tạ Chí Quốc cùng đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Sở Yên Nhiên, cô tỉnh chưa? Tôi dẫn một người đến gặp cô!"

Bên trong truyền đến tiếng cô gái: "Đừng có vào! Đợi tôi một chút!"

Tạ Chí Quốc nghe rõ tiếng nói của Sở Yên Nhiên, nhất thời, trên mặt biểu tình cũng thoải mái, mỉm cười nói: "Yên Nhiên, chú Tạ muốn gặp cháu một chút!"

Sở Yên Nhiên ngồi ở trên giường tìm kiếm chung quanh, rốt cục đã thấy cái quần của nàng để ở trên chiếc ghế đằng xa, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Khốn kiếp!"Sau đó, cô cất tiếng nói: "Chú Tạ, cố đợi lát nữa nha, chú để cho Trương Dương tiến vào trước đã!"

Tuy rằng là một câu nói bình thường, thế nhưng làm cho Tạ Chí Quốc mơ hồ chẳng hiểu gì cả, thân là một cảnh sát tinh anh, hắn không khó nghe ra trong đó có tiếng nói thân mật, khó khăn phải không Sở Yên Nhiên trước mắt Trương Dương vốn đã biết được? Làm một người cảnh sát ưu tú Tạ Chí Quốc năng lực suy lý rất mạnh, hắn lập tức phỏng đoán, Sở Yên Nhiên lái xe máy trăm dặm tập kích đi tới thập bát bàn Thanh Thai sơn khả năng chính là gặp mặt Trương Dương ở đó, có thể chuyện này thế nào chưa có nghe những người khác đề cập? Tạ Chí Quốc thực sự có chút mơ hồ, khó hiểu

Trương Dương hướng hắn cười cười, đẩy cửa đi đi vào.

Sở Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, phảng phất trước mắt vị này không phải ân nhân cứu mạng cô, mà là tên không đội trời chung ường như có mối thù rất lớn.

Trương Dương nhìn Sở Yên Nhiên cười duyên dáng, mới phát hiện vẻ đẹp của Sở Yên Nhiên như bông hoa nở rộ không bị cản trở, không che giấu, tự nhiên nền nã, trái ngược hẳn với sự thanh nhã, kín đáo của Tả Hiểu Tình, thế nhưng vẻ đẹp mỹ lệ này càng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, tuy rằng Sở Yên Nhiên đối với hắn trợn mắt nhìn, thế nhưng chỉ làm mất đi đôi mắt sáng trong Sở Yên Nhiên mà chưa tìm được sự ấm áp cùng thân mật mà thôi.

"Bên ngoài có cảnh sát Tạ Chí Quốc muốn gặp!"

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi anh đào, giọng nhỏ nhẹ nói: "Đem quần cho tôi lại đây!"

Trương Dương lộ ra dáng tươi cười, đem quần cho Sở Yên Nhiên, nhưng lắc đầu: "Vô dụng, ngươi mặc không hơn!"

Sở Yên Nhiên hung hãn trừng mắt nhìn hắn, có chút ít oán giận nói: "Bộ dạng tôi thế này, sao có thể đi ra?"

Trương Dương cười nói: "Tôi nói cho cô biết, tôi đối với cô hình như là có một nghĩa vụ gì đó? Cứu ngươi ta đó là trong lòng từ bi hỉ xả, giúp ngươi nối xương ta đó là chủ nghĩa nhân đạo, hiện tại nhiệm vụ thì là hoàn thành, như trút được gánh nặng, tôi thực sự như trút được gánh nặng rồi!"

"Không ngờ trong đầu ngươi nghĩ ta là ôn dịch, có được hay không?"

Trương Dương cười nói: "Không dám!"

Sở Yên Nhiên nắm được cổ áo Trương Dương, thấp giọng nói: "Ai bảo ngươi cởi quần của ta, thế nào lại cởi được ra, ngươi làm sao mặc lại cho ta mau!"Trương Dương trong lòng kinh hoàng, nha đầu kia hình như không đơn giản, trong lời nói thoáng hiện lên sự hung hãn, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới cha mẹ. Dựa theo quy định triều đại Tùy nêu mình nhìn trên người cơ thể nàng nhiều như vậy, thì sẽ phải lấy thân mà báo đáp, Trương Dương nhìn Sở Yên Nhiên kiều diễm ướt át, nói... Nha đầu kia tướng mạo thật là kẻ gây tai hoạ. Nếu lấy thân báo đáp, cũng không nên tính toán bôi nhọ mình,Trương Dương rất nhanh lại nhớ tới trong hiện thực, bây giờ là thế kỷ hai mươi niên đại chín mươi, về điểm này tư tưởng phong kiến thuộc về quá khứ đã bị phê phán kịch liệt, huống chi mình đã may mắn được trông thấy, căn bản không có bất luận hành động gì, một người không cho hắn một cơ hội.

Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, phát hiện hắn không yên lòng ánh mắt mơ màng, như vậy thần thái làm cho Sở Yên Nhiên ấn tượng chỉ là kẻ gian tà, Trương Dương tiểu tử này rất gian tà, hắn nói là mắt cảm động, không nói lời nào mắt đã tỏ ra cảm động, bất quá là mắt gian ác, Sở Yên Nhiên chỉ chỉ ngoài cửa, đối với Trương Dương có chút ít uy hiếp nói: "Tới không ít cảnh sát?" Cô tuy rằng không đi ra, thế nhưng cô vừa nghe được tiếng còi gấp cảnh sát.

Trương Dương thành thật gật đầu.

Sở Yên Nhiên mặt cười tràn ngập vẻ đắc ý: "Tối hôm qua là ông bức ép tôi dưới vách núi, ông nói khoản này chúng ta nên tính toán thế nào?"

"Nhóc kia, nói cũng không thể nói lung tung, bản thân cô muốn đi xuống, tôi thấy việc nghĩa thì hái làm, vui vẻ giúp cô!"

"Đầu tiên nhìn mắt ông đã biết ông không phải người tốt, khoản này tôi với ông chậm rãi tính toán, đem quần áo cho tôi mặc vào!" Cơ thể Sở Yên Nhiên mỹ lệ từ trong đệm chăn đi ra, nắng sớm nhàn nhạt vẻ đẹp của nàng cũng đủ bao phủ một tầng ôn ngọc sáng bóng, giống như phấn hoa hồng. Trương Dương nhìn cái quần, giúp nàng mặc vào một chân hẳn là không nhiều khó khăn, thế nhưng chân trái bị thương vô luận như thế nào cũng không mặc được vào. Trương Dương thở dài, xoay người đi tới một bên, tìm trong tủ tìm ra một cái quần jean dài rộng, chiếc quần này vẫn còn mới.

Một lần nữa trở lại bên Sở Yên Nhiên, muốn mặc quần cho cô, Sở Yên Nhiên nói: "Ông nhắm mắt lại, không được nhìn ta!"

Trương Dương bất đắc dĩ, nhắm mắt lại giúp Sở Yên Nhiên mặc quần cho dễ dàng, nhưng chân trái vẫn không vào được dễ dàng, hắn làm thử lại một lần nữa cũng không thành công đem ống quần mặc vào, tay cầm chân Sở Yên Nhiên êm ái, Sở Yên Nhiên cảm thấy chân ấm áp, mẫn cảm rụt lui chân lại, đã thấy Trương Dương không biết từ lúc nào đã mở hai mắt, cô lên giọng kẻ nhìn trộm kẻ trộm, con mắt hắn nhìn thẳng bắp đùi cô, trong lòng cô xấu hổ: "Nhìn cái gì vậy? Cẩn thận ta kiện ngươi khiếm nhã!"

Trương Dương một bên đem ống quần mặc cho cô, một bên kêu oan uổng: "Cô nghĩ rằng tôi cam tâm tình nguyện nhìn cô, tôi đây là tôi thông cảm với cô, sợ cô bởi vì chân trái bị tàn tật mà tự ti, nhỡ ra luẩn quẩn trong lòng sẽ làm cái gì bất lợi, khiến cho tôi thấy thương cô!"

"Không! Thương cũng không tới lượt ông!" Sở Yên Nhiên tức giận nói.

Quần jean tuy rằng hơi dài, chỉ là hơi to, rộng và dài một chút, vừa vặn có thể cho cái chân bị thương của Sở Yên Nhiên mặc vào, lúc mặc quần cho cô không thể tránh né phải ôm cái eo nhỏ nhắn của cô, tư thế như vậy dù sao có chút mờ ám, nhưng đối với hai người ánh mắt trái ngược nhau hô hấp cũng không ngờ trở nên trầm trọng rất nhiều.

Sở Yên Nhiên lại sửa sang một phen, lúc này mới để cho Trương Dương đỡ lên, tư thế đứng lên độc lập, chỗ chân trái gãy tuy rằng còn có chút mơ hồ làm đau, bất quá đã là cô có thể tiếp nhận trong phạm vi.

Ngoài cửa Tạ Chí Quốc chờ lâu có chút nóng ruột, nhịn không được lại cất tiếng: "Yên nhiên, chú vào được chưa?"

Sở Yên Nhiên nhỏ giọng đối với Trương Dương uy hiếp nói: "Ông để cho chú ta chờ lâu quá!"

"Sợ thế đã phải không là người nhà!" Trương đại quan nhân nói được đúng lý hợp tình, kỳ thực hắn cũng chẳng phải là người nhà của cô.

Sở Yên Nhiên lúc này mới cả tiếng nói: "Được rồi, chú Tạ vào đi!"

Tạ Chí Quốc đẩy cửa đi vào, thấy Sở Yên Nhiên ôm cổ Trương Dương, nửa người tựa ở trên người Trương Dương, tay trái Trương Dương còn vòng qua eo nhỏ nhắn của nó, lập tức trong đầu lại bắt đầu suy luận.

Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: "Chú Tạ, cháu ngã bị gãy xương đùi!"

Tạ Chí Quốc mới hiểu được cô vì sao cùng Trương Dương thân mật như vậy sát lại cùng một chỗ, khẩn trương hỏi: "Chân bị gãy chô nào? Còn có chỗ nào bị thương nữa hay không?”

Sở Yên Nhiên khanh khách nở nụ cười ngọt ngào: "Thế nào? Chú nghĩ cháu chưa đủ thê thảm sao?" Cô gái này không phải là một cô gái bình thường mà thực sự mạnh mẽ kiên cường, căn bản xương đùi bị gãy mà vẫn không đáng lo, truyện trò vui vẻ như trước.

Tạ Chí Quốc trên trán đã đổ mồ hôi: "Đều là chú không phải, cháu nhìn xem, làm cho ta thế nào với ăn nói với ông ngoại cháu..." Phó cục trưởng công an thành phố Kinh Châu rõ ràng có chút chân tay luống cuống, Trương Dương nhìn ra hắn là người trong nhà thật sự đang rất căng thẳng.

Sở Yên Nhiên hung hăng trừng mắt Trương Dương, Trương Dương nhất thời có dự cảm không tốt, cô gái kia tám phần mười này đây giở mặt quay không chừng muốn đem lần này trách nhiệm đều đổ lên mình, nói... gì... Gì... Lần này nếu như đều không phải do Đỗ Vũ Phong mù quáng đuổi theo truy cản người ta, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tiếng Tạ Chí Quốc đã trở nên nghiêm khắc: "Yên Nhiên, cháu đem sự tình trải qua kể lại cho chú nghe, chú nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm những người có liên quan!" Nói xong, hắn đã bắt đầu trợn mắt nhìn Trương Dương, Trương Dương cũng không lo lắng hậu quả sẽ ra sao, chỉ là hắn có cảm giác bị oan, nếu như thực sự Sở Yên Nhiên lấy oán trả ơn, không bằng tối hôm qua tại trên vách núi đem cô....Bởi vì độ cao quá khó, dù sao khỏi cần phải cố gắng như thế.

"Chú Tạ, là cháu không tốt, địa hình không quen thuộc, không có khống chế được tốc độ của xe, cho nên mới lao xuống sườn núi." Sở Yên Nhiên vừa nói những lời này, không chỉ Trương Dương, ngay cả Tạ Chí Quốc cũng như trút được gánh nặng, Tạ phó cục trưởng hiện tại cũng dễ dàng ăn nói, đều là nha đầu kia liều lĩnh, cùng hắn không người nào có liên quan.

Sở Yên Nhiên chuyển hướng Trương Dương lộ ra cảm kích mỉm cười: "Ít nhiều Trương Dương, hắn nghe được tiếng kêu cứu của cháu dưới vách núi, không màng đến sự nguy hiểm sinh mạng đã xuống phía dưới cõng cháu lên, nếu như không có hắn, chỉ sợ cháu sẽ không còn được gặp lại chú..." Nói đến đây một đôi sáng đôi mắt đẹp tự nhiên lung linh một dòng lệ buồn rầu, đâu còn có ai hoài nghi là cô nói dối?

Trương Dương thầm khen, thảo nào trong sách có nói rằng phụ nữ là diễn viên trời sinh, Sở Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, coi như là cô có lương tâm.

Trương đại quan nhân ngực ấm áp dễ chịu, cảm thấy người tốt cũng được báo đáp, ý nghĩ này làm cho hắn không khỏi có chút kích động, kích động thì có ta hí hửng, sau đó bàn tay hắn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mông Sở Yên Nhiên biểu đạt trong lòng cảm động. Có thể khiến Sở Yên Nhiên hiểu lầm tên này nhân cơ hội lợi dụng một chút, ôm cổ Trương Dương cánh tay lặng lẽ trượt xuống phía dưới, nắm vai Trương Dương, cơ thể cố sức bám xuống phía dưới mượn lực ngược lại để di chuyển.

Trương Dương sao có thể nghĩ vậy cô đột nhiên đi xuống làm gì mờ ám, càng không may chính là Sở Yên Nhiên lựa chọn tự nhiên là ngày hôm qua cô dùng để giảm đau cùng nơi, đau đến Trương Dương muốn hừ một tiếng, mặt đều tái, Trương Dương cho tới bây giờ cũng không nhẫn nhục chịu đựng, cô làm tôi một, làm cô mười, Sở Yên Nhiên tự nhiên đã quên, chính mình đã ở trong phạm vi khống chế của hắn, Trương Dương niết trụ cái mông Sở Yên Nhiên co dãn kinh người, sau đó dùng lực nhéo một cái.

Sở Yên Nhiên đầu tiên là dựng thẳng lưng lên vì đau, sau đó phát sinh một tiếng thét kinh thiên động địa, tiếng kêu khiến Trương Dương cũng hoảng sợ theo.
Nhấn Mở Bình Luận