Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Y Đạo Quan Đồ - Trương Nhất Châm (FULL)

Ngô Hoành Tiến liền đề nghị: “ Không bằng gọi điện thoại cho Quách xã trưởng và Lâm chủ nhiệm đi.”

Trương Dương cau mày, Quách Đạt Lượng giao chuyện này cho hắn, lúc này mới có vài ngày đã có cạm bẫy lớn như vậy, nếu như mình quay đầu lại tìm hắn và Lâm Thành Bân, nhất định sẽ làm họ cảm thấy mình bị Lâm Thành Vũ lăn qua lăn lại mà không có biện pháp, đây là một loại biểu hiện tỏ ra yếu kém, Trương Dương sẽ không làm như vậy. Hắn suy nghĩ một chút nói: “ Xã Hắc Sơn Tử còn có đội công trình nào khác hay không?”

“ Có thì có, nhưng hợp đồng Lâm Thành Vũ đã ký ai dám nhận chứ?”

Trương Dương cười lạnh nói: “ Được! Không ai dám làm cũng chẳng sao, dù sao đi nữa Lâm Thành Vũ ở đó cũng chẳng làm được cái cục *** gì, không bằng chúng ta mời hắn ra ngoài, Ngô Hoành Tiến, đi thuê mấy người nông dân công, đem tất cả các thiết bị nguyên liệu của Lân Thành Vũ ném ra bên ngoài.”

“ Cái gì?” Ngô Hoành Tiến nhất thời thấy được Tiểu Trương chủ nhiệm đã động nộ, lần này minh đao minh thương đấu với Lâm Thành Vũ một hồi.

“ Ngoài ra đi kiểm tra trong đội xây dựng của hắn, xem trong đám bọn họ ai là người đẻ vượt mức kế hoạch, đưa cho mỗi người bọn họ một cái đơn phạt, ***, tôi không tin không làm gì được bọn họ.”

Ngôi Hoành Tiến dở khóc dở cười, thực sự là vô đối, người ta đình công Tiểu Trương chủ nhiệm liền dùng luật sinh đẻ có kế hoạch để trả đũa người ta, nhưng nghĩ lại cũng phải, Trương Dương là chủ nhiệm kế hoạch hóa gia đình, ngoài trừ có quyền trong việc kế hoạch hóa ra đình ra, cũng không còn biện pháp nào khác.

Khi đang nói chuyện, Đỗ Vũ Phong đã đi tới, từ thật xa đã ồn ào: “ Tiểu Trương chủ nhiệm, ngài mượn xe đã hai ngày rồi, cũng nên trả lại đi thôi chứ?” Đi tới ban chỉ huy nhìn thấy sắc mặt Trương Dương bất thiện, không khỏi ngẩn người, vừa hỏi rõ đầu đuôi sự việc, Đỗ Vũ Phong nói: “ Lâm Thành Vũ là người có chút bản lĩnh, bằng quan hệ của anh trai mà hai năm nay hầu hết các công trình xây dựng của xã Hắc Sơn Tử đều vào tay hắn, tiền càng kiếm càng nhiều, tâm cũng trở nên đen tối.”

Trương Dương liền nói muốn tìm một đội công trình thay thế, Đỗ Vũ Phong suy nghĩ một chút nói: “ Thật ra tôi biết một nhóm người. Người này gọi là Kiều Tứ. Trước đây vì đánh nhau mà bị tóm vào cục cảnh sát. Mới được thả ra vào năm trước. Bởi vì không có việc gì làm. Liền tụ tập một đám anh em nhận công trình xây dựng, chủ yếu là nhà dân. Chất lượng của công trình cũng thuộc dáng nhất lưu. Người này tuy rằng đã từng đi tù nhưng làm người rất có lương tâm. Cũng không vì tiền mà làm chuyện trái lương tâm. Ở xã có danh tiếng rất tốt nhưng bởi vì lai lịch trước kia của hắn cho nên chính quyền xã mới không dùng đến hắn.”

Trương Dương nghe vậy liền động tâm. Bảo Đỗ Vũ Phong lập tức đi gọi Kiều Tứ. Cũng may là Kiều Tứ đang mua đồ trong xã. Vừa nhận được điện thoại liền cưỡi xe máy chạy đến. Kiều Tứ thân thể cao to. Hơn nữa da ngăm đen. Thoạt nhìn như gấu chó đứng thẳng. Để đầu trọc. Trên đầu còn vài vết sẹo do dao chém. Vẻ mặt hung tợn như vậy không bị chính quyền xã nghi ngờ mới là lạ.

Năm đó chính tay Đỗ Vũ Phong đưa hắn vào tù. Nhưng Kiều Tứ cũng không hận Đỗ Vũ Phong vì đi tù hơn một năm. Còn nói nữa Đỗ Vũ Phong cũng rất chiếu cố đến người mẹ mắt mù của Kiều Tứ trong thời gian hắn đi tù, cho nên về sau Đỗ Vũ Phong liền trở thành ân nhân của hắn. Cuộc sống một năm rưỡi trong nhà giam đã khiến Kiều Tứ nhận ra lỗi lầm của mình. Sau khi ra tù hắn quyết định phải làm một người tốt. Kiên đinh làm việc, thành thành thật thật phụng dưỡng người mẹ mắt mù. Là một hiếu tử có tiếng.

Trương Dương đối với những hiếu tử rất có thiện cảm. Kiều Tứ ở trước mắt là một. Lý Trườnng Vũ ở Xuân Dương cũng có thể tính là một. Tuy rằng Tô lão thái không phải là mẹ ruột của hắn. Thế chị cả như mẹ. Trương quan nhân vẫn cho rằng. Một người nếu như ngay cả mẹ mình cũng không hiếu kính, như vậy sẽ không thể trông cậy vào hắn nỗ lực thật tình vì người khác.

Đỗ Vũ Phong dẫn Kiều Tứ đến gặp Trương Dương. Sau đó Trương Dương đơn giản nói ý tứ của mình.

Tuy rằng Kiều Tứ có vóc người to lớn. Nhưng không phải là một thằng ngốc. Rất nhanh hiểu rõ. Tiểu Trương chủ nhiệm muốn mình nhận vụ này chính là để đối phó với Lâm Thành Vũ. Chính xác hơn là mang mình ra làm súng!

Tuy rằng lá gan của Kiều Tứ rất lớn, nhưng gặp phải những loại chuyện dạng này thì cũng có chút lo lắng, hắn xoa xao cái đầu trọc lóc của mình: “ Lâm Thành Vũ và tôi từ trước đến nay không ai chọc ai, nhưng anh hắn dù sao cũng là chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, hơn nữa việc xây sửa tiểu học Hồng Kỳ đã được ký hợp đồng, nghe nói tiền tạm ứng cũng đã đưa, tôi nữa đường chen vào thực sự là không tốt?” Dù sao thì Kiều Tứ cũng là lần đầu tiên giao tiếp với Trương Dương, hắn cũng không biết thực lực chân chính của Trương quan nhân, giới hạn hiểu biết của hắn về Trương Dương chủ dừng lại ở việc anh dũng đánh hạ bốn mươi ba thôn dân của thôn Thanh Hà, nhưng việc này Kiều Tứ cũng không tin hoàn toàn, chỉ có tận mắt chứng kiến mới là thật, lúc nói chuyện với Trương Dương hắn cũng đã suy nghĩ về phân lượng của Trương Dương, thầm nghĩ nếu như một đối một, mình khẳng định trong một phút sẽ tóm được Trương Dương.

Trương Dương nói gọn gàng dứt khoát: “ Nếu như anh đồng ý nhận công trình này, ngày mai tôi nhất định sẽ bảo Ngô kế toán đưa khoản xét duyệt đầu tiên cho các anh, nếu như anh sợ thì quên đi.”

Kiều Tứ gật đầu: “ Để tôi suy nghĩ đã.”

Đỗ Vũ Phong nhịn không được mắng: “ Suy nghĩ cái rắm, cái đầu to của cậu có thể suy nghĩ được gì chứ?”

Kiều Tứ cười nói: “ Tôi nghe thế nào cũng cảm thấy hình như mình đang bị Tiểu Trương chủ nhiệm lợi dụng?”

Trương Dương cười nói: “ Thực ra bị lợi dụng vị tất đã là chuyện xấu, chỉ sợ anh không có giá trị để lợi dụng!” Những lời này của hắn nói ra một cách rõ ràng.

Kiều Tứ nghe vậy nhiệt huyết bốc lên, lời người ta nói cũng có lý, nếu nhưng không phải mình còn có một chút bản lĩnh, người ta căn bản không tìm đến mình, lợi dụng thì lợi dụng, ai sợ ai chứ? Kiều Tứ ngẩng đầu, trong mắt to xoay chuyển: “ Được, tôi đồng ý làm vụ này!”

Trương Dương so với hắn còn thống khoái hơn: “ Đáp ứng rồi thì bây giờ kéo đội đi làm việc luôn, bản thiết kế và nguyên liệu đều có sẵn rồi, trước tiên dùng những thứ đúng tiêu chuẩn, tất cả những thứ không đúng tiêu chuẩn ném sang một bên.”

Ngô Hoành Tiến nhịn không được nhắc nhở Trương Dương: “ Trương chủ nhiệm, nguyên vật liệu đều là do Lâm Thành Vũ đưa tới!”

Trương Dương trừng mắt nhìn hắn, Ngô Hoành Tiến này là người quá mức cẩn thận, lo trước lo sau, không giống phong cách làm việc của mình: “ Cái gì Lâm Thành Vũ? Xã đưa cho hắn hai mươi vạn tiền tạm ứng, cậu tính toán kỹ lại cho tôi, trừ những nguyên vật liệu này ra, hắn còn thiếu tôi bao nhiêu, ngày mai bảo hắn *** đem trả.”

Kiều Tứ không nhịn được nhìn thoáng qua Đỗ Vũ Phong, thực ghê gớm, chửi *** Lâm Thành Vũ chẳng phải là chửi luôn cả Lâm Thành Bân sao, Tiểu Trương chủ nhiệm này cuối cùng là có địa vị gì, ngây cả mặt mũi của chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng không bán? Thấy biểu tình bình tĩnh như không của Đỗ Vũ Phong, dường như Trương Dương nắm chắc mười phần thắng, trong lòng Kiều Tứ không hiểu sao sinh ra một chút lòng tin, hắn gật đầu: “ Có những lời này của Tiểu Trương chủ nhiệm, tôi lập tức đi khởi công.”

Trương Dương không quên căn dặn: “ Có chuyện anh cần phải nhớ kỹ cho tôi, anh muốn làm gì thì làm nhưng phải làm cho thật tốt, chất lượng công trình và vật liệu xây dựng không thể qua loa, chuyện xảy ra trên người hắn tốt nhất anh đừng nên mắc phải.”

“ Vậy… Phí công trình…” Kiều Tứ sáng khoái nói đến chuyện tiền nong.

Trương Dương liền nheo mặt lại.

Dáng vẻ này của hắn làm cho Kiều Tứ không khỏi hối hận.

Trương Dương nói: “ Làm xong thì chuyển báo cáo nên tôi sẽ chuyển toàn bộ tiền lại cho anh!”

Đỗ Vũ Phong mục trừng khẩu ngốc, mạnh miệng như vậy cả cái xã Hắc Sơn Tử này chỉ có mỗi Trương Dương dám nói ra. Mẹ nó chứ! Đối đầu với Lâm Thành Vũ thì khác nào lấy trứng chọi đá? Chỉ là đã cầm hai mươi vạn làm khoản dự chi rồi, trong lòng Đỗ Vũ Phòng cũng khôi khỏi thấy lo lắng, chính mình có nên hay không giúp Trương Dương hãm hại Kiều Tứ?

Lâm Thành Vũ kỳ thực cũng không có quay về thị trấn, mà vẫn ở trong nhà nghe ngóng phản ứng của bên ủy ban xã. Thế nhưng tin tức truyền đến lại làm hắn giật há hốc mồm. Người đến đưa tin tức là một gã phụ trách xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ, hắn cũng chính là thủ hạ của Lâm Thành Vũ. Vẻ mặt hắn đầy đau khổ cầm trên tay tờ phiếu phạt tiền: “Đội trưởng Lâm, ngài cũng quá kiêu ngạo rồi, chúng ta cũng chì là đình công mà thôi, vậy mà hắn lại bắt bảy người chúng ta phải nộp phạt, còn có một tờ của ngài nữa đây này...”

Lâm Thành Vũ thấy trên tờ phiếu phạt rõ ràng ghi tên mình, hơn nữa hắn lại bị phạt tới tận hai vạn đồng. Hắn cũng không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thực không thể hiểu nổi! Sao lại có cái loại cán bộ nhà nước như thế này được nhỉ? Ngang nhiên lấy việc công trả thù riêng, lưu manh! Đích thị là lưu manh!”

“Làm sao bây giờ?”

Lâm Thành Vũ cũng định gọi điện cho đại ca nhờ giúp đỡ, nhưng nghĩ lại, thì mình làm vậy thực cũng không hợp tình hợp lý cho lắm. Dù sao trướcđo cũng là mình ký hợp đồng với xã, Trương Dương có làm bừa thì cũng không làm gì được hắn cả. Nghĩ xong hắn cũng chậm rãi bỏ điện thoại xuống, đứng lên nói: “Anh em cùng ta tới công trường xem xét lại tình hình một chút!”

Màn đêm cũng đã phủ xuống, nhưng khu vực thi công trường tiểu học Hồng Kỳ vẫn sáng trưng. Căn bản xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ cũng không phải là khó khăn lắm, hơn nữa nguyên vật liệu cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần công nhân tới, là có thể bắt tay vào xây dựng được ngay.

Trương Dương là ăn tối luôn ở ban chỉ huy tạm thời, Kiều Tứ cùng Đỗ Vũ Phong cũng ở lại uống rượu cùng hắn. Ngô Hoành Tiến nghe theo lời Trương Dương làm việc, cũng đã phát xong mấy cái tờ phiếu phạt kia, hiện giờ cũng quay lại ban chỉ huy báo cho Trương Dương tình hình tiến triển công việc. Trương Dương nở nụ cười: “Lâm Thành Vũ cùng mấy thằng nhãi kia, chỉ một lần phạt tiền, cũng bù lại được cái khoản nợ kia!”

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng la hét ầm ĩ, rồi có mấy người xông lại đây. Kiều Tứ giật mạnh cánh của, dẫn đầu đi ra ngoài xem đứa nào dám gây sự, liền thấy Lâm Thành Vũ đang túm cổ áo một gã công nhân, hai mắt Kiều Tứ cũng trợn ngược lên, bởi lẽ hắn đối đãi với thủ hạ của mình ngang bằng như anh em thân thiết, tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào dám khi dễ bọn họ. Hắn hét to một tiếng: “Lâm Thành Vũ, có việc gì thì tìm ta nói, ngươi ở đó làm cái trò khỉ gì thế?”

Lâm Thành Vũ cũng buông gã công nhân kia xuống, cười lạnh một tiếng rồi đi tới, ánh mắt khinh thường nhìn Kiều Tứ một chút, nhàn nhạt nói: “Ta tưởng thằng nhãi nào to mồm như vậy, hóa ra là Kiều Tứ ngươi, ngươi cũng không biết quy củ sao? Công trường này là của ai? Ngươi nửa đường chen ngang vào, còn to mồm cái gì?”

Kiều Tứ tuy rằng không sợ Lâm Thành Vũ, nhưng thực sự chuyện này hắn cũng có chút đuối lý. Dù sao làm ăn cũng phải có quy củ trước sau, mà Kiều Tứ hắn cũng có một nửa máu giang hồ, hắn đối với quy củ lại càng coi trọng hơn, bây giờ cũng không biết nên đấu khẩu như thế nào nữa.

Trương Dương lúc này mới từ ban chỉ huy tạm thời đi ra: “Ồ! Quản lí Lâm đấy à? Ngươi từ thị trấn quay lại đây cũng khá nhanh đó chứ!”

Lâm Thành Vũ căm tức nhìn Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, ngươi nói vậy là có ý gì? Hợp đồng giấy trắng mực đen ghi rõ rành rành như vậy rồi, là ta phụ trách xây dựng công trình trường tiểu học Hồng Kỳ, tại sao ngươi lại để đám người Kiều Tứ tới đây làm? Rốt cục là ngươi muốn làm gì?” Văn quơ quơ túi văn kiện trước mặt Trương Dương, bên trong là bản hợp đồng hắn ký với xã trước đó. Hắn muốn nói cho Trương Dương biết, hắn mới là người được phép xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ một cách hợp pháp.

Trương Dương bỗng nhiên xuất thủ như thần, chỉ chớp mắt một cái bản hợp đồng kia bị hắn tóm gọn trong tay. Cái hành động cướp giật lộ liễu này làm mọi người ở đây cũng phải giật mình, càng làm mọi người sợ hãi hơn khi Trương Dương lại lạnh lùng xé nát bản hợp đồng trong tay rồi vất tung tóe trên mặt đất. Hắn cười cười nói: “Hiện tại thì không có!”

Lâm Thành Vũ giận đến run cả người, nghĩ không ra hôm nay thế nào lại còn gặp được người vô lại hơn cả hắn nữa. Lâm Thành Vũ ánh mắt tràn đầy căm giận, ngón tay chỉ thẳng mặt Trương Dương nói: “Ta sẽ ra toàn kiện ngươi, ngươi là kẻ vô lại không có chữ tín, dám ngang nhiên xé bỏ hợp đồng. Ta sẽ bắt ngươi phải bồi thường!”

Trương Dương lại làm ra cái điệu bộ vô cùng chán ghét, liếc mắt nhìn hắn: “Ta khinh! Mẹ nó chứ, ngươi có bao giờ đánh răng không vậy? Khẩu khí cũng thật ghê gớm đó!”

Lâm Thành Vũ cũng phải nén giận lại, thế cục đã định đoạn như vậy rồi, hắn cũng phải nhẫn nhịn lùi lại nửa bước rồi tính tiếp. Xoay người lại trút giận lên đám công nhân của mình, hắn mắng lớn: “Đem hết máy móc cùng đồ dùng của chúng ta đi. Ngày mai chúng ta sẽ còn gặp nhau ở tòa án!”

Trương Dương lạnh lùng nhìn Lâm Thành Vũ: “Ta xem ai dám động vào, tất cả đồ đạc ở đây cũng đều là của nhà nước, ai dám động vào là ăn cướp? Ăn cướp là phạm pháp, phạm pháp sẽ phải ngồi tù!”

Đám công nhân dưới trướng Lâm Thành Vũ đều bị nhưng lời này của Trương Dương dọa đến ngây người, không ai dám làm gì nữa cả.

Lâm Thành Vũ cả giận lớn giọng nói: “Mấy thứ này đều là của ta, hiện giờ ta muốn lấy đi, phạm pháp cái gì chứ?”

Trương Dương lại cười lạnh: “Ngươi cầm của xã hai mươi vạn đồng làm tiềm dự chi, hơn nữa trong đội của ngươi có bảy người bị phạt tiền, kể cả là mức phạt thấp nhất cũng hơn mười vạn, vậy tổng cộng ngươi phải nộp lại là hơn ba mươi vạn. Những thứ vất đi kia cũng không được hai mươi vạn. Lâm Thành Vũ à, ta còn chưa tìm ngươi đòi tiền, cũng là còn nương nhẹ ngươi lắm rồi đó!”

Đỗ Vũ Phong để tránh gặp phiền phức nên chỉ dám ru rú trong ban chỉ huy không dám ra ngoài, nghe những lời đầy triết lý của Trương Dương, hắn cũng nhịn không được phải ôm bụng cười lăn ra. Lâm Thành Vũ ngươi đúng là muốn tìm chết mà, tự dưng lại đi trêu trọc vào vị tiểu Trương chủ nhiệm này làm gì, để giờ phải rước họa vào thân như vậy?

Lâm Thành Vũ ngày hôm nay mới biết bộ mặt thật của Trương Dương là lưu manh giả danh trí thức, từ lúc tới xã Hắc Sơn Tử này, hắn đã bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy đâu! Ánh mắt tràn đầy cừu hận nhìn Trương Dương, gằn giọng lên nói: “Được lắm! Ngươi cứ nhớ kỹ những lời ngày hôm nay cho ta!”

Trương Dương cười tủm tỉm nói: “Ngươi cũng nhớ kỹ cho ta! Chốc nữa ta vào lều tính toán lại một chút, để xem sáng mai ngươi còn phải trả nợ ta bao nhiêu tiền nữa!”

Lâm Thành Vũ vừa uất vừa nhục, khóc lóc đến tìm anh trai hắn là Lâm Thành Bân kể lể sự tình. Chờ hắn nó xong Lâm Thành Bân liền mắng ngay một câu: “Thằng ngu, không có tiền đồ gì cả! Muốn làm chuyện gì cũng phải thương lượng với ta trước chứ?”

Lâm Thành Vũ cứ tưởng là vì chuyện hắn bị Trương Dương tống tiền mà anh trai mắng hắn, giọng điệu lại có chút oan khuất nói: “Từ trước, xã đã chỉ đạo chuyện này do Hồ Ái Dân quản lý, ai ngờ rằng lão ta lại bị hạ bệ để giờ Quách Đạt Lượng lên làm trưởng xã. Đã biết là vậy, Quách Đạt Lượng cũng ăn của ta không ít, thế nhưng hắn lại giao cho Trương Dương làm tổng chỉ huy giám sát thi công. Thật sự chẳng biết đầu óc hắn nghĩ những gì nữa mà lại đi giao việc xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ cho một gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình? Điên hết cả với nhau rồi!”

“Ngươi có bị não không vậy?” Lâm Thành Bân cũng không nhịn được nữa chửi thẳng thằng em trai mình luôn. Hắn để mạnh chén trà trong tay xuống bàn, đứng lên chỉ thẳng vào mũi Lâm Thành Vũ mắng: “Ngươi có để vào tai những lời trước kia ta nói với ngươi không hả? Ngươi hối lộ người ta, người ta lại không thèm để ý tới ngươi, ngươi còn không hiểu hay sao? Đã vậy còn không báo lại cho ta một tiếng, lại dám tự tiện chống đối đình công không làm nữa, ngươi cho rằng mình là ai? Chuyện tình trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy hồi trước liên lụy tới nhiều người như thế nào ngươi còn chưa rõ nữa hay sao? Tại sao Hồ Ái Dân bị tạm thời cách chức? Tại sao Lý Chấn Đông phải bỏ nhà bỏ cửa chạy đi nơi khác? Quách Đạt Lượng tại sao lại phải đem chuyện này giao cho Trương Dương? Ngươi có biết động não một chút hay không?”

Lâm Thành Vũ nhỏ giọng nói: “Không phải chỉ là một cái trường tiểu học thôi sao? Sao lại lắm phiền toái như vậy? Biết rắc rối như vậy ta cũng chẳng muốn nhận cái công trình này làm gì!”

“Ngươi còn muốn gây rắc rối thêm hay sao? Chuyện này đã loạn hết cả lên rồi, ngươi còn định làm cái trò khỉ gì nữa? Còn muốn làm luyên lụy tới ta nữa hay sao?”

Nhưng mà hiển nhiên Lâm Thành Vũ cũng chẳng thể nào cam lòng buông xuôi như vậy được, lớn giọng nói lại: “Dù sao ta cũng đã thi công giai đoạn đầu công trình rồi. Máy móc, nguyên vật liệu cũng là của ta mua, giờ lại bị thằng nhãi Trương Dương kia tịch thu hết. Mặt mũi mất sạch như vậy, ta biết nói với anh em như thế nào đây? Sau này muốn làm ăn cũng khó nữa!”

Lâm Thành Bân hung hăng trừng mắt nhìn: “Ngươi là ngươi, ta là ta, kể lể ca thán cái gì?”

Lâm Thành Vũ giọng điệu cũng đã hòa hoãn hơn nói: “Anh! Ta xem lần này cũng phải nhờ anh ra mặt một chút. Dù sao anh cũng là chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, nói thế nào người ta cũng phải cho anh chút mặt mũi chứ. Đúng không?

Lâm Thành Bân cũng thầm nghĩ lại: Trương Dương đối với mình cũng không có mâu thuẫn. Hơn nữa thông qua Quách Đạt Lượng làm trung gian, thì mình với tiểu tử này cũng có chút giao hảo. Mà lần họp đại hội đại biểu nhân dân sắp tới, Trương Dương muốn có tên trong danh ngạch thì cũng cần phải thông qua mình. Nếu như mình mở miệng xin hắn vụ việc lần này, thì chắc chắn hắn cũng phải nể mặt mình ít nhiều. Thực ra trong lòng Lâm Thành Bân vẫn coi Trương Dương chỉ là một gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình cỏn con vẫn chưa có biên chế, nếu như mình tìm hắn, chỉ sợ hắn còn giật mình sợ hãi nữa là đằng khác. Nhưng để cho chắc chắn, Lâm Thành Bân vẫn gọi điện thoại trước cho Quách Đạt Lượng, cũng bởi vì hắn muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới bắt Trương Dương đứng mũi chịu sào, cũng vì thế mới tạo ra cục diện rắc rối ngày hôm nay.

Quách Đạt Lượng nghe xong chuyện này cũng ngẩn ra, bởi vì sự tình lớn như vậy mà đến giờ cũng chẳng có ai báo lại cho hắn một tiếng cả. Lúc biết rõ nguyên nhân sự việc, Quách Đạt Lượng cũng cả giận mắng lớn: “Ta nói lão Lâm ngươi, thằng em trai lão cũng không biết tầm quan trọng của cái công trình xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ phải không? Hiện giờ đang phải đẩy nhanh tiến độ thi công, hắn lại dám đình công chống đối, như vậy không phải chỉ là đối nghịch với tiểu Trương, mà là đối ngịch với cả toàn xã ta! Đến lúc công trình không hoàn thành đúng thời hạn, lúc đó ngươi có gánh chịu được trách nhiệm hay không?”

Lâm Thành Bân bị Quách Đạt Lượng mắng vốn cũng đâm ra thấy khó chịu trong lòng. Mẹ nó chứ! Hắn ta giờ đây lên làm xã trưởng đã lớn giọng như vậy rồi, ngày sau lại leo lên cái chức bí thư đảng ủy xã nữa thì còn đè đầu cưỡi cổ mình thế nào nữa? Tuy trong lòng oán hận nhưng Lâm Thành Bân tuyệt nhiên cũng không dám nói ra miệng. Ho khan một tiếng nói: “Lão Quách à! Ta cũng là nghĩ như vậy, tại lúc nãy vì Thành Vũ bị chịu nhục nên mới hơi tức giận một chút

+. Nhưng mà tiểu Trương chủ nhiệm ngang nhiên xé hợp đồng như vậy coi bộ... Cũng hơi quá!”

Quách Đạt Lượng cũng nhận ra, lúc nãy mình cũng hơi lớn tiếng với Lâm Thành Bân, dù sao hắn cũng là lãnh đạo cao cấp lâu năm rồi. Quách Đạt Lượng cũng thấp giọng lại, nói: “Như vậy đi. Ta sẽ gọi điện cho Trương Dương, nhắc nhở hắn một chút. Còn về phần đứa em trai của ngươi, cứ để ngươi phụ trách đi. Điều qua trọng là phải bảo đảm chất lượng công trình, cũng như tiến độ thi công cho tốt!”

Lâm Thành Bân nghe Quách Đạt Lượng nói như vậy, cũng biết chuyện này hẳn là có thể giải quyết được. Lúc này mới bỏ điện thoại xuống, nghiêm mặt lại quay ra mắng Lâm Thành Vũ một câu: “Muốn làm gì thì làm, cũng phải biết suy nghĩ một chút chứ?”

Lâm Thành Vũ cũng nhận ra tâm tình ông anh trai không được tốt lắm, cũng chỉ đành nín nhịn nghe lời.

Lâm Thành Bân lúc này mới dịu đi được một chút, nhấc chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: “Ngày mai ngươi lại tiếp tục công việc cho ta, đừng gây thêm phiền phức nữa.”

Lâm Thành Vũ cũng buồn bực chỉ gật đầu lấy lệ.

Quách Đạt Lượng lúc này cũng gọi điện thoại cho Trương Dương dặn dò vài câu, lúc cuối còn đặc biệt nhắc nhở Trương Dương là Lâm Thành Bân, anh trai của Lâm Thành Vũ là chủ nhiệm đại hội đại biểu lần trước. Trương Dương cũng hiểu ý tứ của Quách Đạt Lượng, lần này cũng phải cấp chút mặt mũi cho hắn rồi. Nhưng mà Trương Dương cũng vừa mới kêu đội của Kiều Tứ tới làm, cũng không thể tự nhiên lại đuổi người ta đi như vậy được, vì vậy đưa ra kiến nghị bảo Lâm Thành Vũ để chút đường kiếm ăn cho đám Kiều Tứ. Quách Đạt Lượng cũng gật đầu đồng ý, dù sao nhiều người cũng càng đẩy nhanh tiến độ thi công hơn.

Có những lời này của Quách Đạt Lượng, Trương Dương cũng đưa ra quyết định. Khu nhà mới của trường tiểu học Hồng Kỳ vẫn để đám người Lâm Thành Vũ tiếp tục xây dựng, còn về phần tu sửa những phòng học khác thì phân cho bọn Kiều Tứ làm. Như vậy công việc sẽ hoàn thành nhanh hơn, hơn nữa đôi bên cũng dễ ăn nói.

Lâm Thành Vũ gây loạn như vậy, cũng không ngờ tới mình ăn trộm không được gà, lại mất nắm thóc, hiển nhiên là oán hận Trương Dương thấu xương. Thế nhưng anh trai hắn đã nhắc nhở qua, hắn cung không dám làm mất hòa khí nữa, an phận làm việc.

Trong chuyện này, Trương đại quan nhân cũng đã cấp đủ mặt mũi cho hai anh em họ Lâm kia, cũng không hẳn vì cái danh ngạch đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc kia. Mà cũng bởi vì đám công nhân của Lâm Thành Vũ cũng là chuyên nghiệp, không thể cứ thế mà vất bỏ được.

Lần họp hội nghị thường vụ của xã lần này, bởi vì bí thư Vương Bác Hùng vẫn còn đang công tác trên huyện, dĩ nhiên xã trưởng Quách Đạt Lượng sẽ làm người chủ trì cuộc họp. Ai cũng biết, mối quan hệ bất chính của Vương bí thư với Cảnh chủ nhiệm bị bại lộ, Vương bí thư lần này không có về họp, cũng là muốn trốn tránh lời ra tiếng vào. Bầu không khí buổi họp cũng rất nặng nề cùng cẩn thận, mọi người tham dự họp hội nghị cũng chẳng mấy nhiệt tình cho lắm. Cái loại không khí khó chịu này làm Quách Đạt Lượng cảm như một ngày hè dông tố oi bức ngột ngạt. Hắn cũng âm thầm cản thán, mong rằng trận bão này sẽ không rơi vào người mình.

Hầu hết buổi họp là bàn về chuyện xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ, cùng với việc Trương chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình được bổ nhiệm là chỉ huy trưởng, quản lý công tác xây dựng công trình.

Việc Kiều Tứ được thêm vào đội ngũ thi công cũng làm nhiều người nghi vấn, nhưng cũng là vì muốn đẩy nhanh tiến độ xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ, để đạt đúng thời hạn đã ước định nên cũng không ai hỏi gì nhiều.

Lúc gần kết thúc buổi họp thường vụ, Lâm Thành Bân đứng dậy phát biểu tổng kết buổi họp. Hắn liền nhấn mạnh nhiệm vụ trọng điểm kế tiếp là chuẩn bị cho đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, cùng hội nghị hiệp thương chính trị trên huyện. Hai đại hội này mời mười đại biểu hội nghị của xã Hắc Sơn Tử.

Đối với tất cả mọi người ở đây thì đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc trên huyện, hay hội nghị hiệp thương chính trị cũng chỉ là ngoài lề mà thôi. Chiến trường chân chính lại chính là cuộc họp đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc ở xã Hắc Sơn Tử này, bởi vì lần họp này phải bầu ra mội gã chủ nhiệm chủ trì đại hôi, hai gã phó chủ nhiệm. Với tình hình xã nhà hiện tại, thì cái chức chủ nhiệm thì không thoát khỏi tay Quách Đạt Lượng, thế nhưng hai cái ghế phó chủ nhiệm đại hội kia thì vẫn còn khó có thể xác định được là người nào.

Dựa theo quy định cũ thì một người chủ nhiệm đại hội, hai người phó chủ nhiệm đại hội sẽ do lãnh đạo trên huyện chỉ định, chỉ là Hồ Ái Dân lúc này tạm thời rời cương vị lãnh đạo của xã nên không được tham dự như những lần trước. Mà gần đây xã Hắc Sơn Tử cũng gặp nhiều sự vụ phức tạp, liên quan trực tiếp tới tầng lớp lãnh đạo của xã, bởi vậy mà huyện ủy cũng rất đang chú ý tới những động thái của xã nhà. Bởi vậy mà lần tuyển cử lần này sẽ được cấp trên rất quan tâm tới. Lâm Thành Bân tuyên đọc một chút phương hướng công tác đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần này, đưa ra ý kiến thành lập ban chấp hành tuyển cử, và ban chấp hành tuyển cử sẽ điều hành, sắp xếp công tác tuyển cử của xã. Và hắn cũng nhấn mạnh toàn bộ kinh phí cho cuộc tuyển cử này sẽ do bên tài vụ lo thu chi.

Trương Dương thực cũng không có chút hứng thú gì tới cái đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc kia cả. Hắn cũng biết một trong hai người làm phó chủ nhiệm đại hội kia chắc chắn cũng chẳng tới lượt mình, dù sao căn cơ vẫn còn thấp, chỉ là một gã đảng viên dự bị. Mà theo thể chế nhà nước hiện nay, thì hắn cũng biết chẳng thế nào mà lại một bước lên trời như thời phong kiến xa lắc xa lơ kia được. Cho dù Lý bí thư có toàn tâm toàn lực nâng đỡ, thì ít nhất mình cũng phải có chút thành tích đặc biệt nổi trội gì đó mới có cớ mà được thăng quan tiến chức. Nhưng dù sao cái danh ngạch trong đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần này Trương đại quan nhân cũng đã nắm chắc được cả mười phần, như vậy cũng là đủ rồi.

Buổi họp hội nghị thường vụ của ủy ban xã kết thúc, Trương Dương cũng dành chút thời gian tới bệnh viện thăm Cảnh Tú Cúc vẫn còn đang ở đó dưỡng bệnh.

Đến trước của phòng bệnh của nàng ta, đã nghe thấy tiếng cười sang sảng bên trong vọng ra, xem ra nàng ta cũng đã bình phục được khá nhiều rồi. Đi vào phòng bệnh liền thấy Cảnh Tú Cúc cùng tiểu Ngụy hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Thấy chủ nhiệm Trương tới, tiểu Ngụy sợ hãi vội vàng đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên. Thấp giọng kêu một tiếng Trương chủ nhiệm, rồi nhanh nhẹn lấy ghế cho hắn ngồi.

Trương Dương cười nói: “Đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?” Hắn tiện tay với luôn cốc nước hoa quả trên đầu giường uống tạm.

Tiểu Ngụy đỏ mặt khẽ nói: “Ta đi lấy nước!” Nói xong nàng ta nhanh nhẹn cầm phích nước chạy ra ngoài.

Cảnh Tú Cúc cười tủm tỉm nói: “Tiểu Ngô đâu?”

“Tiểu Ngô nào?”

“Là Ngô Hoành Tiến người của ban kế hoạch hóa gia đình các người đó!”

Trương Dương từ vẻ mặt mờ ám của Cảnh Tú cúc cũng nhận ra, cười nói: “Thế nào? Hai người này, mới chớp mắt đã thông đồng với nhau nhanh như vậy rồi cơ à?”

“Ngươi đó! Sao lại nói cái kiểu như lưu manh vậy?” Cảnh Tú Cúc hiển nhiên đã khôi phục lại tính tình đanh đá chua ngoa của mình.

Trương Dương cười nói: “Sao rồi? Sức khỏe đã đỡ hơn chưa?”

Cảnh Tú Cúc gật đầu: “Về cơ bản cũng đỡ nhiều rồi, chỉ là ở đây cũng khá lâu rồi, ngược lại lại chẳng muốn đi ra ngoài làm gì. Lại sợ bên ngoài nói chuyện bậy bạ không hay!”

“Có một số việc sớm hay muốn cũng phải đối diện thôi!” Trương Dương cũng tận tình khuyên bảo nàng ta.

Cảnh Tú Cúc thở dài, tràn ngập cảm kích nói: “Lần trước còn chưa cảm ơn ngươi. May mà có ngươi nên con bé Trần Tuyết vẫn bình an vô sự!”

“Việc nhỏ ấy nhắc lại làm gì. Được rồi, cũng sắp tới hội nghị đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc rồi, chẳng nhẽ ngươi định ở lỳ chỗ này mãi sao?”

Cảnh Tú Cúc cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Bộ máy chính trị xã nhà gần đây cũng bị xáo trộn hết cả lên, xem ra lần tuyển cử này cũng phải đề cập tới nhiều đây!”

“Lần này cần tuyển ra một chủ nhiệm đại hội, cùng hai người phó chủ nhiệm. Xem ra chị Cảnh đây cũng có cơ hội đó!”

Cảnh Tú Cúc nở nụ cười: “Ta cũng chẳng có mong ngóng gì cái chức đó cả. Chỉ là cái chức chủ nhiệm văn phòng xã cũng đã bị người ta oánh trách như vậy rồi, giờ mà còn leo lên cái chức phó trưởng xã kia, chỉ sợ có người lại bán ta cho đài truyền hình huyện Xuân Dương nữa đó!”

Nhắc tới đài truyền hình huyện Xuân Dương, Trương Dương lại lộ ra nụ cười nhẹ. Cũng lâu rồi hắn không có gặp lại Hải Lan, nhưng mà mặt đối mặt thì hắn thường ngày hắn vẫn đều đặn nhìn nàng trên mấy cái bản tin thời sự trên tivi. Chỉ là không biết vị nữ phát thanh viên xinh đẹp kia có hay không còn nhớ tới những phút giây mặn nồng khi đó, phải chăng nàng đã lãng quên hắn rồi?

Cảnh Tú Cúc nói: “Mỗi lần có lần họp đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, là y như đánh trận vậy, lần này cũng chẳng có ngoại lệ đâu.” Nàng ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chẳng là đại hội đại biểu nhân dân lần trước thiếu hụt tuyển cử, ta cũng vinh dự được đề cử tham gia. Chỉ là thiếu chút nữa bị người ta cười đến chết. Lần này ta nhất quyết không để bọn họ chi phối nữa.”

“Cai gì gọi là thiếu hụt tuyển cử?” Trương Dương có chút mông lung hỏi.

Cảnh Tú Cúc từ đầu giường lây ra một quyển “luật bầu cử” đưa cho Trương Dương: “Tặng cho ngươi đó. Về mà tự tham khảo lấy đi, ta cũng không có nắm rõ cho lắm. Cũng tặng ngươi một câu: ba người chung một chồng, chính là tự dẫn mình ra pháp trường!”

Trương Dương lại nói: “Lần này phải trừ đi Quách xã trưởng chứ?”

Đúng lúc này thì chuông điện thoại của Trương Dương vang lên. Hắn nhìn một chút dòng tin nhắn trên màn hình, đoán chắc rằng lần này tám chín phần mười là có liên quan tới Lý bí thư, liền lập tức cáo từ Cảnh Tú Cúc, vội vàng trở về ban kế hoạch hóa gia đình của mình gọi điện thoại lại cho hắn.

Lưu Hải Đào nhận được điện thoại liền nói: “Buổi chiều Lý bí thư cùng đoàn kiểm tra xuống xã các ngươi kiểm tra tình hình công tác!”

Trương Dương cũng thấy nao nao, nhận thấy những lời này là của Lý Trường Vũ cố ý nhắc nhở cho hắn, thấp giọng nói: “Có cần phải báo lại cho xã nhà chuẩn bị một chút hay không?”

“Không cần. Như thế nào thì cứ để nguyên như vậy đi, Lý bí thư ghét nhất là bị người khác lừa gạt …”
Nhấn Mở Bình Luận