Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh không khỏi đỏ bừng lên nhìn mà mê lòng, nàng thầm mắng tiểu tử kia thực sự đúng là miệng chó không mọc ra được ngà voi, vào lúc này mà còn muốn nói như vậy, nguyên bản là bầu không khí trịnh trọng đã bị hắn phá hư cả. Thế nhưng Tần Thanh lại không có vì thế mà nổi giận, trái lại trong lòng lại có một chút mừng rỡ, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện này đầu tiên không nói ra ngoài, ta nghĩ ngươi trước hết nên nghỉ một thời gian, sau quốc khánh từ Bắc Kinh về sẽ xem xét tình huống để tiếp tục tái nhiệm.” Tần Thanh đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc tránh đứng đầu sóng ngọn gió, nàng muốn lợi dụng thời gian để hoá giải quẫn cảnh trước mắt của Trương Dương. Cho nên nàng sớm nói chuyện này luôn với Trương Dương để tránh hắn lại gây chuyện gì phiền phức.
Trương Dương hiểu rõ khổ tâm tỏng lòng Tần Thanh, nhớ tới lần trước hiểu lầm nàng mà trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, Tần Thanh thuỷ chung vẫn là đứng về phía hắn, nàng chẳng bao giờ bởi vì áp lực từ trên xuống mà lại cải biến quan điểm. Tại thời điểm tứ phía nguy nan này, ngay cả Lý Trường Vũ cũng lựa chọn bo bo giữ mình, Tần Thanh vẫn đứng ra bảo vệ mình thật là đáng quý, Trương Dương trước giờ vốn không thích dựa vào nữ nhân, nhất lại là nữ nhân mà hắn yêu quý thì càng như vậy, hắn vốn không muốn Tần Thanh vì mình mà phải chịu nhiều áp lực như thế, nhưng nàng vẫn kiên quyết giúp hắn. Trương Dương bắt đầu tự trách mình, chính bởi vì hắn mà đã mang tới cho người xung quanh không biết bao nhiêu phiền toái. Sau nhiều ngay tâm trạng bất ổn, bây giờ hắn mới bình tĩnh lại, hắn bắt đầu nghĩ lại những việc đã xảy ra ở Đông Giang, đúng là người ta khi đang đắc ý thì không còn tỉnh táo để nhận biết bản thân mình là ai, Trương đại quan nhân cũng chưa thoát khỏi cái điều đó, ở Xuân Dương hắn có thể chẳng cố kỵ điều gì, nhưng đã tới Đông Giang thì hắn chẳng khác nào một con tép, tuỳ tiện một con sóng cũng có thể đánh cho hắn tơi bời. Muốn cùng tranh đấu với một con sóng? Tốt nhất vẫn cứ nên là thuận thế mà đi, Trương Dương rốt cuộc cũng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, căn cơ của hắn chưa đủ vũng chỉ có thể như vậy, muốn nghịch lưu mà đi trừ phi phải có đủ thực lực.
Tần Thanh thấy Trương Dương hồi lâu không nói gì, tưởng rằng trong lòng hắn vẫn không vừa ý an bài đi Bắc Kinh, nàng nhẹ giọng nói: “Kỳ thực đi Bắc Kinh cũng là một chuyện tốt, ngươi có thể nhân cơ hội này khơi thông một số quan hệ với trên dưới các cấp một chút. Phải biết rằng thủ đô là nời có quan hệ rất phức tạp xuống các địa phương. Ngươi nên đi rèn luyện một chút, như vậy tốt cho bản thân và sự nghiệp của ngươi. Hơn nữa có thể tạm thời tránh đi những rắc rối hiện tại, nam nhi đại trượng phu là phải biết tiến biết lui, nhẫn nhịn không phải là yếu kém, nắm đấm phải lui về sau rồi đánh ra mới có lực lượng.”
“Ta chỉ là lo lắng cho ngươi. Thực sự ta không muốn người phải nhiều áp lực lớn vì ta.”
Trương Dương hết sức thành tâm nói khiến cho trong lòng Tần Thanh cảm thấy cảm động, nàng không muốn cho Trương Dương biết nàng đã vì hắn mà đã cố gắng rất nhiều, nàng thản nhiên nói: “Cho ngươi đi Bắc Kinh không phải chỉ là ý tứ của mình ta, mà là mấy vị trong thường uỷ huyện đã thương lượng quyết định. Ngươi nhất định phải quý trọng cơ hội lần này, kinh thành là chốn thâm sâu khó lường, nhất định phải cẩn thận mọi việc, đừng có hành xử như mọi ngày, rất dễ rước hoạ vào thân đó.”
Trương Dương cười nói: “Cứ yên tâm đi, ta đâu còn là tiểu hài tử, trải qua nhiều chuyện như vậy, bản thân cũng có ít nhiều cảm ngộ.”
Tần Thanh vẫn chưa tin tưởng hắn lời hắn cho lắm, cảm ngộ? Hắn có thể cảm ngộ được mới thực sự là lạ đó. Nàng vốn định hỏi chuyện tình của hắn tại Đông Giang, nhưng câu chữ ra đến môi vẫn không có dũng khí nói ra khỏi miệng. Sâu trong tiềm thức nàng chẳng bao giờ tin Trương Dương lại làm như vậy, nàng cho rằng hắn không phải là một kẻ chơi bời phóng túng.
Hai người lần này gặp nhau bầu không khí cũng không thực sự thoải mái, Trương Dương vốn luôn hài hước, vui vẻ chuyện trò cũng vì nhiều việc mà trầm mặc đi rất nhiều. Chính như lời hắn nói, đã trải qua nhiều việc, tự nhiên là có cảm ngộ.
Viện trưởng viện chăm sóc bảo vệ sức khoẻ bà mẹ trẻ em Nghiêm Thế Đông cùng bí thư Đảng uỷ viện Trương Dương tạm thời bị cách chức, nguyên bản chuyện này tại Xuân Dương cũng không sẽ gây lên sóng gió lớn gì, rất nhanh khắp đầu phố cuối ngõ truyền đi những tin đồn khác nhau về việc này, trong đó đa phần đều là cho rằng vì vấn đề kinh tế nghiêm trọng của viện nên hai vị lão đại mứoi rớt đài như thế. Trường phong ba này, nguòi được lợi lớn nhất là Triệu Tân Hồng, trước giờ nàng cũng chỉ là một phó viện trưởng không có quá nhiều quyền hành, nay nghiễm nhiên trở thành viện trưởng của viện đồng thời nắm mọi quyền hành vào trong tay. Đương nhiệm trồng cây, Nghiêm Thế Đông rất không may mắn chưa kịp thụ quả, Trương Dương quay mũi kích kéo hắn đi theo, nguyên bản coi như mọi công lao của hắn trở thành công dã tràng.
Trương Dương sau khi nói chuyện với Tần Thanh, cư nhiên bình tĩnh lại rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, hắn chọn lựa giả bệnh nghỉ ngơi, chủ yếu là tránh né công kích từ các phía nhằm vào hắn. Cái gọi đấu tố kia đều là điều tra nhưng không tìm được chứng cớ gì, Trương Dương tuy rằng làm việc kiêu ngạo, nhưng trên phương diện tài chính thì trong sạch hoàn toàn, huyện uỷ bí thư Dương Thủ Nghĩa kia chọn phương diện này để công kích hắn là đã sai ngay từ đầu, tự nhiên là tốn công mà không được việc gì. Nhưng khiến cho Dương Thủ Nghĩa phiền muộn chính là Trương Dương gần đây từ đệ đệ của hắn – Dương Thủ Thành kiếm được năm vạn tệ, đây là Dương Thủ Thành cam tâm tình nguyện dùng tiên mua mệnh.
Trương Dương cũng biết chính là Dương Thủ Nghĩa ở sau lưng mình động tay động chân, bất quá dựa theo lý giải của tình huống của hắn, Dương Thủ Nghĩa muốn đối phó mình nhất định phía sau còn có người giật dây. Dưới tình huống bất lợi hiện tại Trương Dương quyết định trước hết tạm thời ẩn nhẫn, tuy rằng không biết đối phương là ai, thế nhưng hắn đã ý thức được thực lực của đối phương, đối phương cường đại đến mức Lý Trường Vũ cũng phải bảo trì im miệng mặc đối thủ. Trương Dương thực sự không hiểu bản thân đã đắc tội với một nhân vật cỡ như vậy tự bao giờ. Không rõ đối thủ là ai coi như là đã ở vào thế hạ phong, đây là từ lúc Trương thần y sống lại tới nay không có phát sinh chuyện gì quá, sự tình lần này khiến cho hắn minh bạch một cái đạo lý là chỉ dựa vào võ thuật cùng y đạo chưa đủ dể có thế tung hoành ngang dọc không cố kỵ gì, nhất là trên quan trường, năng lực vị tất đã đại biểu cho thực lực, bản thân hắn trên quan trường chỉ như muối bỏ bể mà thôi, điều này không khiến cho hắn sa sút tinh thần mà trái lại càng khiến cho hắn càng thêm quyết tâm, thêm tham vọng, càng quyết tâm xây dựng thế lực cho riêng mình. Hắn chấp nhận an bài đi Bắc Kinh lần này của Tần Thanh coi như để tĩnh tâm lại đồng thời coi như là một lần rèn luyện bản thân.
Trương Dương trong lúc cáo nghỉ bệnh thì biểu hiện rất an phận thủ thường, đối với điều tra của kỷ uỷ cũng không có quan tâm. Về phía kỷ uỷ điều tra vài lần, về vấn đề kinh tế Trương Dương đích xác không có vấn đề gì. Thời gian làm ở ban đầu tư – sở thương mại, An Ngữ Thần có đưa điện thoại di động cho hắn dùng, nhưng cái này là thông qua tài khoản riêng của nàng, nói cách khác thì coi như là người yêu của hắn đưa cho hắn dùng, cái này cùng với tham ô nhận hối lộ hoàn toàn khác nhau. Về phần hắn sử dụng xe riêng, đó là xe do Ngưu Văn Cường cho mượn, mặc dù đây là xe đã quá hạn đăng kiểm, nhưng cái này nhiều nhất cũng chỉ là ý thức giao thông, không có ảnh hưởng nhiều tới vấn đề nguyên tắc. Điều tra về phía viện chăm sóc bảo vệ bà mẹ trẻ em và trung tâm thẩm mỹ thuộc viện lại chọc giân tới Sở Yên Nhiên, nàng không nói hai lời, lập tức đình chỉ toàn bộ công trình, doạ dẫm rút toàn bộ vốn đầu tự ra khỏi y viện, nguyên bản vấn đề này cũng không có gì là to tát, nhưng vấn đề là chuyện này thế nào lại tới tai bí thư thị uỷ Hồng Vĩ Cơ, Hồng Vĩ Cơ đối với Trương Dương thì không quan tâm, nhưng đói với vấn đề Sở Yên Nhiên cắt đầu tư thì cũng nổi giận, trực tiếp gọi điện tới Dương Thủ Nghĩa răn dạy một trận. Đồng thời, An lão bên phía Hồng Kông cũng hướng phía Giang Thành biểu thị sự bất mãn đối với việc Trương Dương bị điều tra.
Trụ sở uỷ ban Giang Thành, tầng chín - văn phòng bí thư thị uỷ, Hồng bí thư sắc mặt bất thiện, tay cầm điện thoại, giận giữ nói: “Thật hồ đồ! Chúng ta cực khổ mãi để kêu gọi đầu tư tài chính tới. Điều tra cái gì mà điều tra? Nghĩ đây là cải cách văn hoá sao?”
Thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ lúc này đang ngồi đối diện với Hồng Vĩ Cơ, hắn lần này tới đây vốn là để hội báo công tác, vừa vặn thấy một màn Hồng Vĩ Cơ đang lớn tiếng quát tháo Dương Thủ Nghĩa. Sauk hi Hồng Vĩ Cơ cúp máy, hắn nhẹ nhàng rút bao Trung Hoa ra mời Hồng Cơ Vĩ, rồi tự lấy ra một điếu, sau đó châm lửa cho Hồng Cơ Vĩ rồi tới mình, cả hai đều là kẻ nghiện thuốc. Hồng Cơ Vĩ lặng lẽ hút vài hơi thuốc không nói gì, cảm xúc hắn nhanh đến thì cũng nhanh đi, người thường nhìn vị bí thư này tính tình ngay thẳng cương liệt, khoái ý ân cừu đều rõ ràng, nhưng Lý Trường Vũ là đồng học cũ thì biết rõ, vị lão đồng học này chỉ dùng đó là phương thức che giấu lòng dạ thâm sâu khó lường mà thôi. Hồng Cơ Vĩ nhả một làn khói rồi nói: “Một cái cán bộ cấp phòng mà năng lượng cũng không nhỏ a! Có biết hai ngày nay những ai điện thoại cho ta không?”
Lý Trường Vũ biết lão đồng học này tuyệt đối không tự nhiên mà nhắc tới chuyện này, lại càng không thể không biết quan hệ của bản thân và Trương Dương. Lý Trường Vũ không nói gì, chỉ mìm cười một chút, hiện tại chưa xác định thái độ của Hồng Cơ Vĩ, Lý Trường Vũ đương nhiên sẽ không mở miệng.
Hồng Cơ Vĩ nói: “An lão bất bình vì hắn đã là một đằng, thế nhưng bên chính uỷ, bộ tham mưu quân khi cũng luân phiên điện thoại tới. Sáng nay, tham mưu trưởng - tư lệnh phân khu Giang Thành Phùng Trung Nam trực tiếp tới tìm ta, hỏi ta về chuyện tình đầu tư tại viện chăm sóc bảo vệ bà mẹ trẻ em. Ngươi nói xem, một món đầu tư không tới ba trăm vạn khiến nhiều nhân vật trong quân đội quan tâm thế ư? Hơn nữa trước giờ phía quân đội không bao giờ quan tâm đến chính sự tại địa phương, lần này Phùng Trung Nam trực tiếp tới tìm ta là vì sao? Khẳng định là có quan hệ không tầm thường.
Lý Trường Vũ lặng lặng hút một hơi thuốc dài.
Hồng Cơ Vĩ nhìn lão đồng học của mình, hắn trước giờ thuỷ chung cho rằng Lý Trường Vũ so với mình vẫn tâm cơ hơn, bất quá cũng may trước giờ bọn họ làm việc vẫn luôn ăn ý. Lý Trường Vũ cũng là một người thông minh, hắn rõ ràng vị trí bản thân mình. Hồng Cơ VĨ cũng rõ các mối quan hệ sau lưng Lý Trường Vĩ, bởi vậy hắn có chút không vừa lòng, ngươi đã biết quan hệ rắc rối phức tạp mà không sớm đề tỉnh ta? Điều đó chứng minh ngươi vẫn còn có nhiều điều bảo lưu, không toàn tâm toàn ý với ta.
Lý Trường Vũ thấp giọng nói: “Trương Dương là cháu của ta, vấn đề quan hệ cá nhân của hắn trước giờ ta cũng không rõ lắm. Bất quá ta cũng chỉ biết Sở Yên Nhiên là bạn gái của hắn, ông ngoại của nàng ta là Sở Trấn Nam!”
Hồng Cơ Vĩ hiện tại đã biết tầng quan hệ này, thở dài nói: “Sở lão gia tử tuy rằng đã về hưu, thế nhưng tại quân giới vẫn có lực ảnh hưởng không nhỏ. Quân khu Bắc Nguyên – Hoà Bình có rất nhiều đệ tử của lão.”
Lý Trường Vũ nói thâm ý: “Giang hồ vô xử bất tại, trong quân đội lại càng coi trọng cái chữ ‘Nghĩa’, Sở lão gia tử có lẽ xuất phát điểm chưa chắc đã là để bảo vệ Trương Dương, nhưng nếu Sở Yên Nhiên kiên quyết đem sự vụ đầu tư liên hệ cùng với Trương Dương thì sự tình đúng là khó nói được…”
Hồng Vĩ Cơ thấp giọng nói: “Phụ thân Sở Yên Nhiên là Tống Hoài Ngọc cũng là thị uỷ bí thư tỉnh lị Tĩnh An!”
Lý Trường Vũ khẽ ừ, chuyện này hắn cũng không biết, nhưng từ một loạt chuyện tình Hồng Cơ Vĩ nói ra, hắn lập tức minh bạch hẳn là Hồng Cơ Vĩ đã cảm thấy áp lực, hắn không muốn đắc tội với mọi phương diện. Ngay từ đầu nhân vật phía sau màn kia muốn đối phó với Trương Dương, Lý Trường Vũ đã có ý định muốn đứng về phía Trương Dương, thế nhưng là một nhân vật có thể nói là lão luyện chốn quan trường, hắn minh bạch mình không thích hợp đứng về phía Trương Dương, bởi hắn và Trương Dương quan hệ cũng tương đối bình thường, nếu như vì đó mà đắc tội với nhân vật đứng sau màn kia thì hiển nhiên là không sáng suốt chút nào.
Nếu như Hồng Cơ Vĩ ý thức được lợi dụng ba chữ ‘có lẽ có’ này đối phó với Trương Dương cũng chẳng tốt lắm, tuỳ tay xuất thủ thì đơn giản và hợp lý hơn nhiều. Lý Trường Vũ đợi chính là đợi thái độ của Hồng Cơ Vĩ.
Hồng Cơ Vĩ thấp giọng nói: “Thanh niên nhân này rất tốt, nhưng tính đi tính lại, Xuân Dương huyện không có thích hợp với hắn!”
Lý Trường Vũ cố ý hỏi: “Hồng bí thư định điều hắn tới Giang Thành sao?”
Hồng Vĩ Cơ có chút bất mãn, ngươi cho tới giờ vẫn cứ vòng vo với ta, ai chẳng biết ngươi với Trương Dương có quan hệ, bên ngoài truyền hắn là con tư sinh ngươi ta chẳng nhẽ không biết chắc? Hồng Vĩ Cơ đương nhiên biết Lý Trường Vũ không có đứng ra bảo vệ Trương Dương không phải vì muốn ra vẻ quan hệ trong sạch mà là ngại đắc tội với thế lực nhân vật sau màn kia. Câu vừa rồi hắn nói chẳng phải chính là ý tứ lôi mình ra làm bia đỡ sao. Vấn đề của Trương Dương cũng không phải là Hồng Cơ Vĩ muốn, mà là nhân vật kia hạ nhiệm vụ xuống Xuân Dương, hắn chỉ là truyền đạt ý mà thôi, chứ cũng không biết gì. Có lẽ bởi căn bản như người ta vẫn nghĩ, giết ga cần gì tới dao mổ trâu.
Hồng Vĩ Cơ nói: “Trường Vũ! Kỳ thực ngươi chỉ cần nói với ta một câu, có một số việc ta nhất định sẽ vì ngươi mà làm!” Những lời này coi như là hắn cho Lý Trường Vũ vay một cái nhân tình.
Nói đến điều này, không phải là Lý Trường Vũ chưa từng nghĩ tới, hắn thở dài nói: “Kỳ thực ta và Trương Dương quan hệ cũng khá tốt, cho nên ta cũng không giám tham dự sâu vào thời điểm nhạy cảm này. Hồng bí thư, thực ra lúc mới bắt đầu ta cũng có ý nghĩ muốn nhờ ngươi đứng ra xem xét một chút, theo hiểu biết của ta về Trương Dương, hắn tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng đích xác là năng lực công tác rất tốt, đối với một cán bộ trẻ mà nói thì không nên lấy khuyết điểm ra che lấp đi ưu điểm. Thế nhưng ta cảm thấy chuyện lần này liên luỵ nhiều lắm, cho nên ta không dám làm phiền tới ngươi.”
Hồng Vĩ Cơ cười nói: “Ngươi a! Ngươi a! Ta đang ở Giang Thành đây, có phiền phức gì thì sớm muộn cũng sẽ đổ lên đầu ta thôi…” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Có kiến nghị gì không?”
Lý Trường Vũ thấy thời cơ đã tới, đang định nói chuyện tình muốn cho Trương Dương đi Bắc Kinh, thì đúng lúc này Hồng Vĩ Cơ có điện thoại. Hắn nhìn số, lập tức nghe máy, vẻ mặt trông tươi cười hết sức: “Bá Đạt huynh a!”
Gọi điện thoại tới chính là chủ nhiệm văn phòng tỉnh uỷ Hạ Bá Đạt, Hạ Bá Đạt sở dĩ gọi cuộc điện thoại này nguyên cớ chính là do Cố Giai Đồng. Trương Dương từ lúc ly khai Đông Giang vẫn cùng Cố Giai Đồng liên lạc điện thoại không ngừng, nguyên nhân là vì Hải Lan. Cơ thể của Hải Lan khang phục rất nhanh, thế nhưng ký ức của nàng thì không có một chút tiến triển nào. Quan hệ của Cố Giai Đồng cùng Trương Dương qua nhiều sự việc phát sinh cũng tự nhiên là trở thành hảo bằng hữu không có gì cần giấu diếm nhau. Nguyên bản Trương Dương cũng không định nói chuyện của mình cho Cố Giai Đồng, thế nhưng hắn lo lắng cho Tần Thanh vì hắn mà phải chịu áp lực quá lớn cho nên mới đem tình cảnh hiện tại của mình nói với Giai Đồng. Với sự thông minh của Giai Đồng đương nhiên nàng hiểu ý tứ của Trương Dương là muốn trợ giúp một chút, nàng không chút do dự nào mà đáp ứng. Dù sao một đám người ở cái thị trấn nhỏ nhoi ấy nàng cũng chẳng để vào mắt, những việc cỏn con như thế chẳng cần phiền tới phụ thân làm gì, chủ nhiệm văn phòng tỉnh uỷ Hạ Bá Đạt chính là tổng quản của gia đình nàng vậy. Đối với Hạ Bá Đạt mà nói, trước giờ gia sự nhà Cố bí thư đối với hắn chẳng khác gì chính sự thiên hạ cả, đương nhiên Cố Giai Đồng đầu tiên sẽ là đem chuyện này nhờ hắn.
Sự tinh tế của Hạ Bá Đạt thì thuộc hàng nhất phẩm rồi. Hắn sở dĩ có thể thu được tín nhiệm của Cố bí thư là vì hắn giỏi đoán tâm tư của lão bản, nghe Cố Giai Đồng nói, hắn biết ngay là ai muốn động Trương Dương, sau đó hắn có thể kết luận hẳn là Cố bí thư sẽ có hứng thú với việc nhỏ này.
Quả không ngoài dự đoán, Cố Duẫn Tri sau khi nghe Hạ Bá Đạt nói thì có phản ứng: “Hứa Thường Đức kia lòng dạ thực sự là hẹp hòi!”
Hạ Bá Đạt cẩn thận dò hỏi: “Bí thư! Chuyện này ngài xem ta nên làm thế nào bây giờ?”
Cố Duẫn Tri thấp giọng nói: “Đảng chúng ta có những cán bộ chơi bời phóng túng, rồi lại kéo bè kéo cánh tạo thế lực riêng tại địa phương. Muốn lấy thúng úp voi, như vậy thực sự là không ra gì.” Cố Duẫn Tri nói xong những lời này là thôi, thế nhưng những gì cần nói đã nói xong, Hạ Bá Đạt hiểu được đại lão bản hẳn là rất không thoải mái.
Cho nên bây giờ mới có cuộc điện thoại này, quan hệ của Hồng Vĩ Cơ cùng Hạ Bá Đạt cũng có thể nói là tốt, thế nên khi nhận được điện thoại, Hồng Vĩ Cơ cũng cảm thấy rất bình thường. Nhưng sau khi nghe Hạ Bá Đạt nói thì hắn kinh ngạc tới trợn mắt há mồm.
“Vĩ Cơ a! Vẫn đều muốn gọi điện cho ngươi, thế nhưng công vụ bận rộn quá mức, thực sự là không có thời gian. Nhưng mà có chuyện này ta phải sớm nói cho ngươi, nếu không lại rắc rối. Bí thư đảng uỷ viện chăm sóc bảo vệ bà mẹ trẻ em huyện Xuân Dương – Trương Dương là cháu của Cố bí thư. Ngươi xem nên chiếu cố nhiều một chút a!”
Hồng Vĩ Cơ hiện tại có thể nói là cực kì sửng sốt, bất quá tâm tình cũng cảm thấy dễ dàng đi, mẹ nó, căn bản là không cần tới ta bảo vệ a! Sau lưng tiểu tử đó là ai? Là lão đại của cả cái tỉnh Bình Hải a! Hồng Vĩ Cơ cũng đến là phiền muộn, thằng nhãi kia rốt cuộc đến tột cùng là nhân vật gì? Một cán bộ cấp phòng nhỏ nhoi ở Xuân Dương mà lại khiến nhiều nhân vật lớn đứng ra biện hộ cho hắn như vậy.
Hồng Cơ Vĩ mỉm cười: “Xin Hạ chủ nhiệm yên tâm! Cũng xin ngươi nói với Cố bí thư cứ yên tâm. Mọi việc ta sẽ cố gắng hết mức.” Đợi Hạ Bá Đạt cúp máy, lúc này Hồng Vĩ Cơ mới như trút được gánh nặng trong lòng. Một sự việc đơn giản tự nhiên lại trở lên phức tạp như thế này, thực sự là một vũng nước đục. Vừa rồi thực sự là hắn nói đúng, chỉ còn hắn còn ở Giang Thành, tự nhiên vẫn là lão đại ở Giang Thành, bất kể phiền phức gì cũng không thoát khỏi tìm tới hắn được. Với tu vi chính trị tới tầm như bọn họ, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được ảo diệu trong mọi việc, Hồng Vĩ Cơ tuy rằng quan hệ đối với Hứa Thường Đức cũng rất tốt, nhưng là quan điểm của hắn cùng lão bằng hữu Hạ Đạt Bá giống nhau, Hứa Thường Đức trong chuyện này thực sự là tâm nhãn quá nhỏ. Làm một nhân vật thành thục, có địa vị cao thì cầm được thì phải buông được, phải nhìn được nặng nhẹ, không thể để tư thù ân oán cá nhân làm mờ tâm trí. Trước khi nhận được cú điện thoại của Hạ Bá Đạt, Hồng Vĩ Cơ còn cảm thấy có chút khó giải quyết, nhưng bây giờ khi Đại lão bản Cố bí thư nhúng tay vào thì lại khác.
Hồng Vĩ Cơ thuỷ chung vẫn cho rằng biểu hiện hiện tại của Hứa Thường Đức chỉ là thất thường tạm thời, sau một vài ngày lão sẽ tỉnh táo lại, lão sẽ phải ý thức được xúc động của bản thân mình là một hành vi chính trị đáng buồn cười tới mức như thế nào. Đúng là con người dù sáng suốt thế nào, nhưng trong đời sẽ có lúc trong đầu tự nhiên mụ mẫm, Hứa Thường Đức cũng không ngoại lệ, là bằng hữu với lão, những thời điểm then chốt nhạy cảm thế này cũng nên nhắc nhở lão một chút. Hồng Vĩ Cơ hút một hơi thuốc, nhẹ nhàng nhả khói, mỉm cười nói với Lý Trường Vũ: “Có biết ai vừa gọi tới không?”
Lý Trường Vũ từ biểu tình cùng xưng hô vừa rồi của Hồng Vĩ Cơ, lại liên tưởng tới cách đây không lâu Trương Dương còn dùng số điện thoại nhà của Cố bí thư điện cho hắn, sự việc thế nào chắc hắn cũng đoán được tới chin phần mười. Lý Trường Vũ thực sự không rõ Trương Dương thế nào lại có quan hệ với đại lão bản Cố Duẫn Tri. Thực sự là ở chung với tiểu tử này càng lâu càng phát hiện, hắn có thể khiến cho người ta kinh hỷ không thể tưởng được, hơn nữa năng lực của hắn tựa hồ vô chừng mực.
Hồng Vĩ Cơ cũng không có đợi Lý Trường Vũ trả lời, hắn nói ra luôn: “Là chủ nhiệm văn phòng tỉnh uỷ hạ Bá Đạt gọi tới.” Hắn sở dĩ nói thẳng thắn gọn gàng là để cho Lý Trường Vũ thấy hắn đối với vị lão đồng học luôn thành thành thật thật, không hề có chút tâm cơ nào.
Lý Trường Vũ không khỏi vì hành vi thẳng thắn của Hồng Vĩ Cơ mà cảm thấy vui mừng, Hồng Vĩ Cơ đã thẳng thắn như thế, hắn cũng không thể bảo trì thái độ yên lặng nữa, hắn mỉm cười nói: “Ta thật sự không biết là hắn hắn cùng Cố bí thư có quan hệ gì, bất quá trước đây vài ngày hắn có từ Đông Giang gọi điện cho ta, số điện thoại này theo ta được biết thì đó là số nhà riêng của Cố bí thư,” Những lời này một là làm sáng tỏ, hai là uyển chuyên nói cho Hồng Vĩ Cơ biết Trương Dương chính là khách trong nhà của bí thư tỉnh uỷ Cố Duẫn Tri.
Hồng Vĩ Cơ lắc đầu cười khổ, hắn vươn tay lấy một điếu thuốc, không đợi Lý Trường Vũ châm cho mình, tự hắn đã châm lên hút một hơi dài rồi nói: “Trường Vũ, tiểu tử này ở lại Giang Thành sẽ là một phiền phức.” Hai người đều rõ ràng các mặt quan hệ, bây giờ quan trọng là phải xử trí an bài Trương Dương ra choc ho hợp lý.
Lý Trường Vũ nói: “Tính tình hắn ta rất rõ ràng, để hắn tiếp tục ở lại Xuân Dương có thể lại có chuyện, ta xem tốt nhất là điểu hắn đi nơi khác.”
Hồng Vĩ Cơ hút một hơi thuốc: “Điều đi đâu?”
“Bắc Kinh. Ta xem có thể đưa hắn tới đó rèn luyện một chút. Tiểu tử này vốn tính tình tự cao tự đại hay cho rằng nhất trời nhì hắn, cho hắn đi Bắc Kinh một lần, hắn sẽ nhanh chóng minh bạch trên đời này người có thực lực so với hắn còn nhiều nhiều lắm.” Lý Trường Vũ nói quá lên mà muốn giáo huấn rèn luyện Trương Dương, thế nhưng ý tứ của hắn thì đương nhiên là muốn bảo vệ Trương Dương rồi.
Hồng Vĩ Cơ bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Trường Vũ a! Ta nghe nói có nhiều lời đồn cho rằng Trương Dương là con tư sinh của ngươi đó. Chẳng hay ngươi có biết chuyện này không?”
Lý Trường Vũ ha hả cười: “Chúng ta là lão đồng học, ta cũng chẳng gạt ngươi làm gì. Thực sự mà nói ta cũng rất muốn hắn là con tư sinh của ta lắm đó!” Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đồng thời bật cười ha hả.
Trương Dương mấy ngày này thực sự là nhàn rỗi, hắn không có ở lại Xuân Dương mà về Hắc Sơn Tử, tạm thời rời xa cái cơn lốc tranh đấu, tự nhiên lại sinh ra một cái cảm giác siêu nhiên thế ngoại.
Lúc Sở Yên Nhiên tới tìm hắn, hắn đang ở chuồng phối giống heo của Quách Đạt Lượng, không biết là hắn tự nhiên có hứng thú đi tới mấy chỗ đó thưởng thức cái gì.
Sở Yên Nhiên rón ra rón rén tới gần định hù hắn một cái, nhưng không ngờ chưa kịp đi tới gần hắn, hắn đã quay đầu lại như cắt, ngược lại Sở Yên Nhiên mới bị doạ tới giật mình. Nàng bực mình nói: “Ngươi thật là không có khiếu hài hước a, giả bộ một chút cũng không được à!”
Trương Dương ha hả cười nói: “Nghe tiếng bước chân ta đã biết là ngươi rồi. Nha đầu này, điều đó chứng minh là lúc nào ta cũng nghĩ tới ngươi hết đó.”
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi, vui vẻ bước tiếp nói: “Nhìn cái gì chứ?” Trương Dương không nói gì, vẻ mặt cười rất xấu xa thì Sở Yên Nhiên. Yên Nhiên bước tới gần hơn nhìn rõ thì bỗng hét lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, nguyên lại là đôi lợn trong chuồng đang phối nhau, thằng nhãi này thực sự là ghê tởm hạ lưu vô sỉ, có thể cư nhiên đứng đó nhàn hạ mà thưởng thức một màn này. Thực sự là không thể chịu nổi, Sở Yên Nhiên nhấc chân tặng hắn một cước: “Lưu manh!”
Vẻ mặt hắn rất chi là vô tôi: “Lưu manh phải là còn lợn kia chứ! Liên quan gì tới ta?”
Sở Yên Nhiên không nhịn nổi nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười rạng hồng như ánh mặt trời bình mình thực sự là động lòng người.
Tiểu tử này không lỡ thời cơ nói một câu: “Trắng thật! So với lợn Ukraina còn trắng hơn!”
“Ngươi mới là lợn đó!”
“Giả như ngươi mà là lợn Ukraina, ta cũng không ngại trở thành lợn lắm đâu!”
Sở Yên Nhiên hiển nhiên là xấu hổ đỏ mặt: “Lưu manh…” Những lời này nói ra hết sức lí nhí.
Trương Dương cũng biết Sở Yên Nhiên tính tính khoáng đạt rộng rĩa, nhưng trong chuyện tế nhị thì đương nhiên vẫn là một nữ tử nên cũng thôi không tiếp tục trêu chọc nàng nữa. Hắn chỉ chỉ về phía trước, bảo Sở Yên Nhiên ra phía bóng râm ngồi.
Sở Yên Nhiên tới nửa ngày mặt mới hết đỏ, đi theo hắn ra phía dưới gốc cây ngồi nghỉ. Trương Dương bảo nàng ngồi bên cạnh hắn, đưa cho nàng chén trà: “Sơn trà, mới pha đó. Nếm thử xem!”
Sở Yên Nhiên cũng không khách khí với hắn, tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày nói: “Đắng quá!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Ngươi phẩm trà tỉ mỉ chút coi. Đắng là lá trà, còn nước bọt của ta rất ngọt a!”
Mày liễu Sở Yên Nhiên dựng đứng, đôi mắt trợn tròn, nhưng trong đó lại không có một tia hung hãn nào: “Tà tâm! Vô cùng biến thái!” Theo tính cách của nàng, hận không thể đem cả chén trà nào úp vào mặt hắn được, Trương đại quan nhân đương nhiên nhìn thấy tính cách nàng, vội cầm lấy chén trà rồi cười nói: “Nha đầu, nghe nói ngươi ngừng đầu tư vào trung tâm thẩm mỹ rồi à?”
Sở Yên Nhiên gật đầu: “Đúng vậy! Ta bỏ vốn đầu tư vào y viện mở ra trung tâm thẩm mỹ kia vốn là vì ngươi. Giờ ngươi không ở đó, ta dựa vào cái gì mà phải đầu tư tiếp?”
Trương Dương cười nói: “Cũng không thể nói như vậy, mấy trăm vạn ném xuống, ngay cả tiếng vang cũng không có. Thực sự là không hiểu nổi ngươi a!” Kỳ thực từ Lý Trường Vũ hắn cũng biết rõ Yên Nhiên đã nhờ ngoại công nàng dùng lực ảnh hưởng mà tạo áp lực lên phía Giang Thành, giúp hắn một chú. Đối với Sở Yên Nhiên, trong lòng Trương Dương tràn ngâọ vẻ cảm kích, hắn thấp giọng nói: “Ngươi vì ta làm nhiều việc như vậy, không sợ ta cảm động, không sợ ra yêu ngươi sao?”
Sở Yên Nhiên không khỏi nở một nụ cười.
Trương Dương mặt mày ủ rũ nói: “Ta kháo! Lúc ta thổ lộ tâm tình ngươi có thể trịnh trọng một chút được không? Thật là…”
Sở Yên Nhiên khanh khách cười, nàng che miệng nói: “Khôi hài!”
Trương đại quan nhân có chút á khẩu trợn cả mắt. Mẹ nó, lão tử rõ ràng là chân thành, thế nào trước mặt nàng lại thành trò khôi hài? Hắn vốn có thể khẳng định Sở Yên Nhiên rõ ràng là thích mình, nhưng đến những thời điểm mấu chốt nha đầu này lại luôn lựa chọn trốn tránh? Lẽ nào nàng đối với tình cảm lại có cảm giác sợ hãi sao?
Lúc này chủ trại nuôi heo Quách Đạt Lượng đã đi tới, hắn tươi cười hớn hở chào hỏi Sở Yên Nhiên. Từ lúc nghỉ công tác, lui về mở một trại chăn nuôi, bệnh của hắn cũng thuyên giảm rất nhiều, tính tình ngày càng thân thiết hiền hoà. Quan trọng nhất là hắn đã tìm thấy niềm vui, tất cả nhiệt tình và năng lượng hắn đều dồn cho công việc hiện tại.
Trương Dương cười nói: “Thế nào? Gần đây làm ăn tốt không?”
Quách Đạt Lượng gật gật đầu: “Cũng ổn! Chờ tiền hàng về, ta đem tiền trả ngươi trước.” Giai đoạn vừa rồi, bởi vì vốn quay vòng có chút chậm trễ nên Quách Đạt Lượng có vay Trương Dương hai vạn tệ, cho nên mới nhắc tới chuyện này.
Trương Dương lắc đầu nói: “Không vội! Dù sao hiện tại ta cũng không cần dùng gì tới tiền, ngươi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp còn cần tiền rất nhiều, chờ bao giờ dư dả trả ta cũng được…”
Sở Yên Nhiên đối với trại chăn nuôi heo của Quách Đạt Lượng sản sỉnh một chút hứng thú: “Quách Đạt Lượng! Ngươi dưỡng bao nhiêu đầu heo?”
Quách Đạt Lượng nheo nheo mắt: “Lúc đầu kế hoạch là năm trăm, cố găng sang năm tới có thể đạt được một ngàn, nếu thuận lợi, ta còn muốn xây dựng một xưởng thức ăn chăn nuôi!”
Sở Yên Nhiên nói: “Lúc nào rảnh rỗ cho ta xem kế hoạch chi tiết của ngươi. Nếu có tính thực tiễn cao, ta có thể đầu tư.”
Trương Dương kinh ngạc nhìn Sở Yên Nhiên, cô nàng này thực sự là lắm tiền a, tới cả chăn nuôi heo cũng có hứng đầu tư.
Quách Đạt Lượng cũng rất coi trọng chuyện này, hắn gật đầu liên tục, trao đổi số điện thoại liên lạc với Yên Nhiên, rồi mời nàng buổi trưa ở lại dùng bữa, sau đó rời đi chuẩn bị.
Trương Dương nhịn không được hỏi: “Ngươi thực sự là muốn đầu tư chăn nuôi heo à?”
Sở Yên Nhiên gật đầu nói: “Ngươi thực sự cho ta là một nha đầu ngốc việc gì cũng không biết a! Ta bình thường vẫn luôn quan tâm việc quốc gia đại sự, kinh tế phát triển, yên tâm đi, ta sẽ không tuỳ tiện tới mức cầm tiền đi phiêu ngoạn đâu. Chăn nuôi cũng không phải không có tương lai, ta vừa xem quan một lượt trại của hắn, xây dựng và quản lý tốt, rất có khoa học. Hiện tại chỉ cần đầu tư một món tiền nhỏ, tương lại thu hoạch lợi nhuận sẽ không thấp. Nhưng mà ta khuyên ngươi, hai vạn tệ không cần hắn trả lại làm gì, trực tiếp thành lập công ti cổ phần, ngươi làm cổ đông, không bao lâu sẽ có hai mươi vạn, thậm chí hơn nữa thua về.”
Trương Dương đối với phương diện đầu tư kinh tế đương nhiên chẳng có chút năng khiếu nào, hắn gãi gãi đầu nói: “Có mấy trăm đầu heo mà kiếm đâu ra nhiều thế? Nằm mơ à?”
Sở Yên Nhiên bất mãn mắng một câu: “Ta xem ngươi đúng là não trư mà, hiện tại chú trọng khoa học nuôi trồng, quy mô hoá nuôi trồng. Ta xem cái trại này của Quách Đạt Lượng cũng rất được đó.”
Nghe Sở Yên Nhiên nói thế, Trương Dương đối với trại chăn nuôi của Quách Đạt Lượng cũng sinh ra hứng thú, giọng khiêm tốn hỏi: “Sở chủ tịch! À, ngươi xem ta đầu tư ở đây thì sau này lãi suất sẽ được tầm nào?”
“Tham lam! Ngươi là cán bộ quốc gia, không được phép kinh thương!”
Trương Dương thở dài: “Đúng vậy! Lão tử đúng là cán bộ quốc qua, nhưng ngươi thì không phải a. Nếu không thì ta cho ngươi mượn hai vạn, hàng năm ngươi trả tiền lãi cho ta.”
“Dựa vào cái gì? Ta không có thiếu tiền a! Hai vạn ta không có hay sao mà phải vay?”
“Bằng vào tình cảm của hai chúng ta, ngươi nói xem, có tiền thì ngươi cứ kiếm, còn ta thì cứ càng ngày càng nghèo. Chênh lệch giữa chúng ta chẳng phải là càng lúc càng lớn sao. Bần phú xa cách, tâm tính sẽ biến hoá, tâm tính biến sẽ khiến tình cảm biến hoá. Ngươi nói xem như thế làm sao hai ta xứng được, nếu thực sự như thế thì tiếc nuối vô cùng a!” Trương Dương thở dài nói.
“Ngươi bệnh à? Ta với ngươi xứng sao? Ta thế nào lại không cảm thấy nhỉ? Có điều nhìn lại ngươi có chất nông dân lắm!”
“Ta rất phiền muộn khi ngươi có vẻ kỳ thị nông dân, nông dân thì thế nào? Ngươi chướng mắt ta như nông dân, lại chỉ toàn thiên kiều bá mị mỹ nhân vây quanh a. Nha đầu này, ta cảm thấy chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, thế nào cũng muốn lưu lại cho ngươi một vị trí, sớm xếp hàng một chút a, còn có cơ hội làm chính cung, nếu chậm chân thì… chắc chỉ có thể là cung nữ thôi?”
Sở Yên Nhiên giỡ bàn tay lên, bộ dạng như chuẩn bị quyết chiến với hắn: “Nhìn cái bộ dạng xấu xí của ngươi xem, tưởng mình là hoàng đế sao? Tam cung lục viện? Ta nói cho Trương Dương nhà ngươi, tâm địa gian xảo nhà ngươi ta đã sớm nhìn rõ. Cán bộ quốc gia? Ta thấy ngươi đích thị là một kẻ lưu manh thì đúng hơn.”
Trương đại quan nhân đang muốn mở miệng phản bác thì có điện thoại gọi tới, hắn cười cười với Sở Yên Nhiên, rút điện thoại ra xem, là điện thoại của Cố Giai Đồng gọi tới, nàng báo cho Trương Dương biết Hải Lan đã xuất viện, hiện nay đã về nhà tĩnh dưỡng, gần nhất cũng không có phát sinh chuyện gì nhắm vào hắn.
Trương Dương lếc mắt nhìn Sở Yên Nhiên, thấy nha đầu kia vẫn đang chằm chằm nhìn mình, hắn tủm tỉm cười nói: “Giai Đồng tỷ! Chuyện này thực sự cảm ơn ngươi nhiều lắm a! À đúng rồi, thế Dưỡng Dưỡng gần đây thế nào rồi?”
Xem chừng tâm trạng Cố Giai Đồng hẳn là rất tốt, nàng vui vẻ cười nói: “Dưỡng Dưỡng khôi phục rất tốt, gần đây có thể chống nạng mà đi. Trương Dương ngươi thực sự là lợi hại đó. Minh Kiện nói muốn đi Thanh Thai Sơn du ngoạn một chuyến đó, ngươi chuẩn bị đi nhé!”
Trương Dương cười nói: “Lần trước ta đã mời hắn, bây giờ có thể tới là tốt rồi. Giai Đồng tỷ, nếu ngươi có thể bỏ chút thời gian cùng tới thì thật tốt. Phong cảnh Thanh Thai Sơn rất mê người đó.”
Cố Giai Đồng thoải mái nói: “Cứ vậy đi! Nếu có thời gian ta nhất định tới. Được rồi, chuyện lần trước ta xem xét thấy ở Giang Thành hẳn là sẽ bất tiện cho ngươi. Có cần ta giúp một chút không?” Cố Giai Đồng có thể nói thoải mái như thế có thể chứng minh là nàng đã thực sự coi hắn là hảo bằng hữu chân chính, bằng không thì nàng tuyệt đối không đưa chuyện này ra nói.
Trương Dương cười nói: “Không cần đâu! Đã phiền cho ngươi lắm rồi. Cái nhân tình này ta không nhận nổi nữa đâu. Giai Đồng tỷ không phải định khiến cho ta phải lấy thân mà báo đáp đó chứ?”
Cố Giai Đồng bật cười khanh khách.
Sở Yên Nhiên nghe thấy, trên mặt nhất thời thoáng một tầng băng sương, thằng nhãi này thực sự là ghê tởm, cư nhiên trước mặt mình mà cùng người khác ẫm ờ, hắn không biết có lương tâm không nữa? Có biết nghĩa đến cảm thụ người khác không nữa?
Trương Dương hàn huyên vài câu với Cố Giai Đồng xong, quay sang thấy biểu tình của Sở Yên Nhiên đã biết là nàng giận, bất quá tiểu tử này cũng không có thay đổi cái thói vô tâm, tươi cười nói: “Vừa mới nói mỹ nữ, lập tưc có mỹ nữ gọi điện. Ngươi nói ta nông dân, chắc nông dân này có mệnh đào hoa a!”
Sở Yên Nhiên cười lạnh gật đầu, sau đó nàng bất ngờ cầm chén trà hất một cái.
Tất cả nước trong chén trà đều vào mặt hắn cả, Trương đại quan nhân đó là không muốn tránh, bởi nếu hắn muốn thì ngay cả một giọt nước cũng không thể chạm tới hắn được. Tiểu tử này đầu óc cũng nhanh nhạy, hắn dể yến là mặc cho Sở Yên Nhiên phát tiết một chút, nếu không thì khẳng định hôm nay nhất định không có hoà nhã, đành chấp nhận chịu khổ một chút vậy.
Sở Yên Nhiên thấy cái bộ dạng chật vật của hắn không khỏi nở nụ cười, Trương Dương cười khổ nói: “Ngươi đàn bà chanh chua nguyên lai chính là như vậy!”
Sở Yên Nhiên bị thằng nhãi này gọi là chanh chúa, thẳng thắn bưu hãn luôn, một tay nhéo mạnh tay hắn, hung hằng vặn một vòng: “Ta cho ngươi biết, từ sau còn dám lằng nhằng với con gái nhà người ta, ta đem cắt tai ngươi!”
Trương Dương kêu khổ không thôi: “Ta ngay cả một cũng chưa có lằng nhằng a. Nhiều nhất cũng chỉ là mới có ý tưởng mà thôi, chưa có chút manh động nào.”
“Có ý tưởng cũng không được phép!”
Trương Dương cợt nhả nói: “Vẫn khuyên ngươi muốn cứ thiên thiên vạn vạn tỷ muội trong thiên hạ này, ừm… tốt nhất là ngươi quyết tâm xả thân mà giúp. Chứ địa ngục này ngươi vào được, tỷ muội khác sẽ không có cơ hội a?”
Sở Yên Nhiên trừng mắt nhìn hắn, buông tai hắn ra nói: “Vấn đề là địa ngục này quá lớn, sợ là ta có đi vào cũng không đủ, lại kéo thêm cả người khác vào mà thôi. Ta đây thành ra cứu người không được, bản thân lại chịu tội oan. Ngươi nói ta xem như thế nào đây?” Nàng đứng lên nhẹ giọng nói: “Cho nên ta trước tiên cứ ở bên cạnh nhìn, ai tiến vào địa ngục thì tao kéo ra cứu vớt. Làm bằng hữu, ta thực sự không đành lòng nhìn ngươi tạo ác kiếp, kiếp sau ngươi đầu thai làm heo trong trại đi!”
Trương Dương cười ha hả, nha đầu này đúng là mồm mép càng ngày càng lợi hại, những lời nyã nghiễm nhiên coi như là đã đạt đến cảnh giới như hắn rồi, Trương Dương cảm thán nói: “Kỳ thực cái địa ngục ấy cũng chỉ cần ngươi mà thôi!”
Sở Yên Nhiên lắc đầu: “Ngươi dã tâm quá lớn! Một là không đủ!” Nói ra những lời này, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một nỗi buồn vô cớ.
Trương Dương đích thị là một người có dã tâm, nhưng hắn không đơn thuần là có dã tâm mà còn có dục vọng chiếm hữu, đối với Tả Hiểu Tình, đối với Sở Yên Nhiên, đối với Hải Lan, rồi Tần Thanh hắn đều muốn giữ lấy làm của riêng. Giá như tại thời Tuỳ triều thì cũng là hết sức bình thường, nhưng tới những năm chín mươi này, thời đại đã thay đổi. Nam nhân năm thê bảy thiếp không còn là diễm phúc, mà là vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng. Ngoại trừ Hải Lan, mấy người còn lại thân phận cùng gia thế đều không bình thường, với thân phận gia thế lớn thì ngay cả tại thời Tuỳ triều cũng không ai cam tâm tình nguyện làm thiếp, chứ càng không cần phải nói tới hiện tại. Đây cũng là nguyên nhân căn bản mà Trương đại quan nhân chậm chạp chưa chịu xuống tay với Sở Yên Nhiên, không chỉ là cố kỵ gia thế nàng, mà trọng yếu hơn là hắn cảm nhận rõ tình cảm của nàng dành cho hắn, nha đầu ngay thẳng, hồn nhiên này cũng rất tốt với hắn, chính vì thế mà hắn không nỡ làm tổn thương nàng. Tâm tình Trương Dương lúc này thực sự là rối lắm, giả như hắn có thể bỏ qua thì tất nhiên sẽ là không thoải mái gì, rõ ràng chính mình thích sao lại có thể uổng phí bỏ qua cho được? Lão tử sống thêm một lần không thể để tiếc nuối điều gì được! Ta từ trước cho tới giờ vẫn không sợ nguy nan trắc trở, càng khó khăn càng hứng thú. Địa ngục lão tử đây đủ lớn, ta thích một ai thì nhất định sẽ không buông bỏ.
Sở Yên Nhiên tự nhiên không nghĩ hắn lại đang tính toán như vậy trong đầu, nàng không thể phủ nhận bản thân thích Trương Dương, nhưng dưới sự nhắc nhở của Lâm Tú, nàng bắt đầu ý thức được tình cảm của Trương Dương cũng không chung thuỷ, nếu đem tất cả tình cảm dành cho hắn không biết kết quả rồi sẽ thế nào. Cho nên nàng bắt đầu tỉnh táo mà bảo trì một cự ly đói với hắn. Thế nhưng nàng không khống chế được tình cảm đối với hắn, cái cảm giác mê hoặc khó chống cự như trúng phải bùa mê gì đó vậy.
Editor: tỉnh táo vậy là tốt bất quá đã vướng vào tình trường thì khó nói lắm bé ơi!