Trần Vũ cười lạnh chỉ vào tên đầu trọc: “Nếu anh ta là người bình thường, hôm nay tôi chỉ dạy cho anh ta một bài học rồi thôi.”
"Nhưng anh ta không phải, anh ta là đệ tử của Lý Trung Nghĩa Thập Tam Thái Bảo, bản thân là một người luyện võ, không biết tu thân dưỡng tính, đi theo bọn côn đồ để đe dọa người khác, làm chuyện sai trái khắp nơi, đánh gãy hai tay của anh ta đã là nhẹ rồi."
"Lý Trung Nghĩa, sau này tốt nhất là ông đừng để rơi vào tay tôi nữa, nếu không, Kim Chung Tráo trong Thập Tam Thái Bảo, có lẽ phải thay đổi người, bây giờ hãy mang đệ tử của ông lập tức cút đi cho tôi.
Sắc mặt Lý Trung Nghĩa rất khó coi, nhưng ông ta không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng, đánh thức đệ tử của mình, mang theo tên đầu trọc bị tàn tật chán nản rời đi.
"Chờ đã."
Trần Vũ gọi ông ta lại.
"Cậu còn muốn làm gì nữa?" Lý Trung Nghĩa tức giận nói.
"Thuốc trị thương, vết thương ở cổ của đệ tử ông là do thần binh gây ra, nếu không có loại thuốc này, máu của anh ta sẽ chảy khô." Trần Vũ ném một lọ thuốc tới.
Lý Trung Nghĩa nhận thuốc rồi rời đi.
Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới coi như xử lý xong đám côn đồ này, anh quay đầu lại nhìn Tống Mộng Nghiên đã ngơ ngác từ nãy đến giờ, có chút xấu hổ nói: “Thực xin lỗi, cô là phụ nữ, không nên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, sau này tôi sẽ chú ý khống chế."
“Những người này thật xấu xa, đáng bị đánh.” Tống Mộng Nghiên oán trách.
"Cô có cảm thấy tôi quá bạo lực không?" Trần Vũ cười ngại ngùng nói.
"Không, tôi cảm thấy anh... rất nam tính." Tống Mộng Nghiên nghiêm túc nhìn Trần Vũ, trong mắt cô ấy hiện lên một sự ngưỡng mộ.
"Thật xin lỗi sếp Tống, tôi thật sự không còn cách nào." Chờ một hồi, Lý Tương Kỳ mới tới, ông ta liên tục xin lỗi.
Cặp kính của Lý Tương Kỳ bị vỡ, trên mặt bầm tím, rõ ràng là nhóm của Vương Hổ đã ra tay ông ta.
"Giám đốc Lý, ông không sao chứ, ông yên tâm, tôi đã dạy cho những người đó một bài học, về sau bọn họ. sẽ không dám đến gây sự nữa." Trần Vũ nói.
"Hai, Tiểu Vũ à, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, những người đó là trùm thuốc ở gần đây, họ kiểm soát thị trường trung dược ở Phong Lăng, hơn nữa, thuốc ở đây. của chúng tôi phải được bán cho những người buôn thuốc được họ chỉ định, bọn họ còn ăn hoa hồng ở trung gian, kiếm được lợi nhuận kếch xù.”
"Thành thật mà nói, nếu có bọn họ, núi Dược của chúng tôi sẽ không bao giờ có thể phát triển được, bây giờ thì tốt rồi, cậu đã giải quyết bọn họ, tương lai núi Dược của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn." Lý Tương Kỳ cảm kích nói.
"Ôi, giám đốc Lý khách sáo rồi, tôi cũng là người ở đây, chúng ta đều là đồng hương, không có việc gì, chúng ta ký hợp đồng đi." Trần Vũ cười nói.
"Được được, hợp đồng đã ký, về sau nếu có chuyện gì, tôi sẽ liên lạc với bố cậu." Lý Tương Kỳ nói.
"Được." Trần Vũ gật đầu. Sau khi ký hợp đồng, Trần Vũ trở về quê xem thử.
Lần trước, sau khi bị anh đánh cho một trận gia đình bác cả đã thành thật hơn, ngôi nhà cũ ở quê đã làm xong phần nền, nhà mới cũng đang xây dựng, bây giờ cha con bác cả đang làm việc ngày đêm, vì sợ rằng hoàn thành quá muộn thì Trần Vũ sẽ xử lý họ.
"Bố, hợp đồng nhận thầu đã được ký kết, bố nói dân làng cứ yên tâm, sau này mọi người sẽ kiếm được nhiều hơn." Vẫn ở trong cùng căn phòng lợp thiết đó, Trần Vũ đang nói chuyện với bố mình.
"Được, có thể thoát khỏi đám người của Vương Hổ là tốt nhất, những năm qua cậu ta được lợi không ít, mọi người cũng tức giận mà không dám lên tiếng." Trân Văn Trọng gật đầu, ông ấy nhìn về phía Tống Mộng Nghiên ở một bên: "Tiểu Vũ, đây là?"
Đây là sếp Tống, chủ tịch tập đoàn Thiên Vân." Trân Vũ mỉm cười nói: “Sếp Tống, đây là bố tôi."
"Chào chú." Tống Mộng Nghiên nhiệt tình chào hỏi.
"Ồ, tốt tốt" Trần Văn Trọng kéo Trần Vũ sang một bên, trách móc nói: "Con làm sao vậy? Mỗi lần con đến đều mang những người phụ nữ khác nhau? Bố nói cho con biết, con đừng lộn xộn, Hân Vũ đang mang thai, bố còn chờ bế cháu trai.”
"Bố... Bố nghĩ quá nhiều rồi, bọn con chỉ là đối tác làm ăn thôi." Trần Vũ dở khóc dở cười.
"Nghĩ nhiều? Bố là người từng trải, cách cô ấy nhìn con không giống nhau, trong lòng con phải tự biết rõ." Trần Văn Trọng hừ một tiếng.
"Ông Trần, đây là bánh hoa quế tôi vừa làm, tôi mang tới đây cho ông một ít." Đúng lúc này, cửa mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào.
Người phụ nữ này tuy hơi lớn tuổi, nhưng nước da rất tốt, trên mặt cũng không có nhiều nếp nhăn, nhìn không giống dân quê chút nào.
Trần Vũ biết bà ấy, là một quả phụ ở làng bên, khi bà ấy còn trẻ thì chồng mất nhưng cũng không tái hôn, không có con cái, Trần Vũ gọi bà ấy là dì Vân.
“A, cảm ơn cô.” Trần Văn Trọng vội vàng nhận lấy, sau đó có chút luống cuống nói: “Cô vào đây ngồi đi.”
"Không được, ông còn đang có khách ở đây mà." Dì Vân cười nói.
"Dì Vân không sao đâu, đều là người một nhà cả." Trần Vũ ngay lập tức hiểu ra khi nhìn thấy vẻ mặt của hai người.