"Ông nội, Trần Vũ đã kết hôn, vợ anh ấy đang mang thai, ông có thể đừng nói như vậy nữa được không?" Triệu An Nhiên đỏ mặt.
"Hả? Đáng tiếc, một người có y thuật ưu tú như vậy, lại không thể là cháu rể của mình." Ông Triệu tự nhủ.
"Để tôi giải độc cho ông Triệu trước." Trần Vũ dở khóc dở cười, tính cách của ông Triệu hiền hòa như vậy, làm anh thấy hơi ngoài ý muốn, anh lấy kim ra, chuẩn bị bắt đầu châm cứu.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến: "Ông Triệu, tôi lại đến đây, ông đã xuy xét lời đề nghị của ông nội tôi thế nào rồi?"
Khi giọng nói vang lên, một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi bước tới.
"Chu Băng, tên khốn kiếp này, cậu lại tới đây làm gì?" Sắc mặt của ông Triệu và Triệu An Nhiên thay đổi lớn, tên nhãi ranh này chính là Chu Bằng, cháu trai của Chu Hồng Nho, hai ông cháu này đều có tính xấu như nhau.
"Ha ha, đương nhiên tôi đến đây để nói về việc mua lại Hạnh Lâm Cư của các người rồi, nếu không thì tôi có thể làm gì khác?" Chu Bằng cười lớn: "Ông Triệu à,tôi cũng đã đến đây nhiều lần rồi, ông nội tôi cũng là bạn bè lâu năm của ông."
"Chúng tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, Hạnh Lâm Cư này của ông, rốt cuộc là có bán hay không? Nếu bán bây giờ, còn có thể bán được giá tốt, qua vài năm nữa thì
Hạnh Lâm Cư này của ông thực sự sẽ không có người biết tới nữa.”
"Chu Bằng, cậu về nhà nói với lão già khốn kiếp nhà cậu, muốn dùng tên tuổi của Hạnh Lâm Cư của chúng tôi để bán thuốc? Đừng mơ tưởng, cho dù tôi có đốt cháy biển hiệu của Hạnh Lâm Cư này, cũng sẽ không để cho lão già khốn nạn đó thành công." Ông Triệu tức giận nói.
"Ha ha, ông Triệu, sao ông lại bướng bỉnh như vậy? Sau khi mua lại Hạnh Lâm Cư của các người, tôi và An Nhiên sẽ kết hôn, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, đến lúc đó Hạnh Lâm Cư không phải vẫn là của ông sao? Huống hồ nếu ông cứ như vậy, e là tên tuổi của nhà họ Triệu ông cũng không thể giữ được.” Chu Bằng cười nói.
"Gái đồ không biết xấu hổ, tôi sẽ không bao giờ đồng ý với cậu." Ông Triệu lạnh lùng nói: "Bây giờ lập tức cút khỏi đây cho tôi, nếu cậu không chịu cút đi, tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu."
"Ông Triệu, sao ông phải tức giận như vậy?" Chu Bằng tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Ông xem, tôi cũng đã đến đây nhiều lần như vậy, ông không thể đồng ý với tôi sao?"
“Cậu đừng có mơ.” Ông Triệu tức giận nói: “Cậu cũng hèn hạ như ông nội của cậu vậy, đúng là có ông như thế nào thì sẽ dạy ra cháu trai như thế đấy.
"Ông Triệu, ông đang làm tôi rất khó xử, ông nội tôi nói đã nhịn ông mấy năm nay rồi, bây giờ là tối hậu thư, nếu ông không đồng ý thì đừng trách chúng tôi dùng thủ đoạn khác với lệ thường để đối phó ông."
"Cậu còn muốn đối phó tôi sao? Được rồi, cậu cứ đến đây đi, để tôi xem tên nhãi ranh như cậu có thể bày ra thủ đoạn gì, tôi cũng không tin ông cháu các người không biết pháp luật là gì." Ông Triệu cười lạnh.
"Đây là thông báo phá dỡ, tôi e là khu vực của các người sẽ bị phá hủy." Chu Bằng cười, lấy ra một tờ thông báo.
"Chúng tôi chưa bao giờ nhận được thông báo về việc phá hủy nơi này, cậu đang nói dối." Ông Triệu thậm chí không thèm nhìn tới, mà trực tiếp xé nó thành từng mảnh.
"Ông xé đi cũng không sao, dù sao mấy ngày nữa nơi này của các người cũng sẽ bị phá hủy, ha ha, đến lúc đó, phòng khám nhà họ Triệu của các người có lẽ sẽ không bao giờ tồn tại nữa." Chu Bằng cười nói.
“Để tôi xem ai dám.” Ông Triệu tức giận nói: “Chu Hồng Nho còn coi pháp luật ra gì nữa không?”
"Ha ha, ông Triệu, có tiền thì nói gì cũng dễ dàng, hơn nữa, mấy năm nay ông bị, người ta cũng đã quên ông rồi, không phải ông nghĩ sau này mình còn có thể đứng lên được đó chứ?"
"Nói đủ chưa?" Trần Vũ ở một bên chờ đến mất hết kiên nhãn, tên Chu Bằng này nói nhảm quá nhiều.
"Anh là ai?" Chu Bằng liếc nhìn Trần Vũ.
“Cháu rể của tôi.” Ông Triệu trực tiếp thay Trần Vũ trả lời.
"Ông nói cái gì? An Nhiên đây có phải là sự thật không?" Chu Bằng tức giận.
“Đương nhiên là sự thật.” Triệu An Nhiên sửng sốt, sau đó liếc nhìn Chu Bằng: “Hơn nữa, đây là việc của tôi, không cần phải trả lời anh.”
"Chúng ta đã từng có hôn ước." Chu Bằng tức giận nói: "Mấy năm trước do ông nội của cô đích thân đính hôn."
"Mấy năm trước là do tôi già cả bị mờ mắt, không nhìn ra được Chu Hồng Nho là thứ gì, bây giờ tôi đã biết, cho nên hôn ước vô hiệu." Ông Triệu cười lạnh: "Trở về nói cho ông nội của cậu biết, đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cậu đâu có chỗ nào xứng với cháu gái của tôi?”
"Nhóc con, nếu biết điều thì mau chóng ra ngoài đi." Chu Băng liếc nhìn Trần Vũ, nhìn thấy anh mặc quần áo bình thường, bề ngoài cũng không có gì nổi bật, không khỏi bật cười, cậu ta không hề nghĩ Trần Vũ là đối thủ của mình.