"Sau này nhận đồ đệ, thì nhìn cho kỹ hơn đi." Trần Vũ thản nhiên nói.
“Nhất định ghi nhớ lời dạy của cậu.” Đoạn Thiên Mệnh khẽ gật đầu.
Trần Vũ liếc nhìn Triệu Trung đang ngơ ngác: "Triệu Trung, nếu anh không phục, sau này có thể đến tìm tôi
báo thù, phải rõ ràng ngay thẳng, hiểu chưa?"
"Được rồi, Trần Vũ, cứ chờ xem." Thân thể Triệu Trung cứng ngắc, không thể động đậy.
Trần Vũ cười lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
"Trần Vũ, thả tôi đi." Triệu Trung ngơ ngác, nếu như Trần Vũ rời đi thì anh ta phải làm sao bây giờ?
Trần Vũ thậm chí không quay đầu lại, mặc cho tên này hét thảm thiết ở phía sau, mặc dù bùa định thân nửa vời của Vương Kỳ không mạnh lắm, nhưng với người bình thường thì hai ba ngày cũng không thể động đậy được.
Cho dù hoạt động lại được, thì cơ thể cũng sẽ đau nhức và cứng đờ trong vài ngày, tên này còn phải chịu đựng nhiều.
"Cậu Trần, lần trước sau khi chúng ta từ tôi luôn tìm cơ hội gặp mặt cậu." Đoạn Thiên Mệnh cười nói.
Trần Vũ lấy ra hai lá bùa, đưa cho ông ta, nói: "Huyền Cơ Môn của ông tuy rằng trốn thoát ngũ tệ tam khuyết
(*), nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi kiếp sát thân và kiếp bị đọa ma."
"Đây là hai lá bùa đổi đời, khi kiếp sát thân giáng xuống, hãy đặt một lá bên mình, một lá đặt cho chó. hoặc mèo, đến lúc đó, nó sẽ gánh chịu tai họa này cho. ông”
"Cám ơn cậu Trần." Đoạn Thiên Mệnh vui mừng khôn xiết, ông ta nhận lấy hai lá bùa, lấy ra một túi gấm, cẩn thận đặt những lá bùa vào bên trong túi gấm.
"Được rồi, tôi còn có việc, đi về trước." Trần Vũ đang nghĩ tới linh thạch, muốn nhanh chóng quay về, thế là cùng Đoạn Thiên Mệnh tách ra, lái xe rời đi.
Sau khi Trần Vũ lái xe đi, có ba bóng người xuất hiện, những người này chính là những người tu pháp mà Trần Vũ đã gặp ở chợ.
Sắc mặt người đàn ông dẫn đầu rất âm trầm: “Đó là hướng đi Phong Lăng.”
"Đại ca, bây giờ chúng ta đuổi theo giết cậu ta sao?" Một người hỏi.
“Không cần gấp, cứ đi theo cậu ta đến Phong Lăng.” Người đàn ông cười lạnh: “Người bị Ngô Phạt này nhắm đến, làm sao có thể trốn thoát được?”
Sau khi trở về nhà, Trần Vũ đi đến một căn phòng yên tĩnh dưới tầng hầm biệt thự, cất đi hơn mười loại thiên tài địa bảo mà anh có được ngày hôm nay, giữ lại một số vật phẩm cứu mạng trên người rồi lấy ra hòn đá có kích thước bằng quả bóng rổ.
Lớp vỏ bọc bên ngoài hòn đá này có tác dụng ngăn cách, ngăn cản linh khí bên trong hòn đá không bị tỏa ra, nhưng ánh mắt của Trần Vũ rất độc đáo, đương nhiên có thể nhìn thấy sự phi thường trong đó.
Sau khi đặt hòn đá cẩn thận, Trần Vũ duỗi tay phải ra, hình xăm trên cánh tay hơi sáng lên, ánh sáng đỏ lóe lên, Ly Trần xuất hiện trong tay, anh hét lên một tiếng, vận dụng chân khí và chém ra một kiếm.
Xèo một tiếng, hòn đá bị tách làm hai, sau đó linh khí xuất hiện, một viên linh thạch cỡ nắm tay lột bỏ lớp vỏ đá và xuất hiện trước mặt anh.
Viên linh thạch này tràn ngập ánh sáng, linh khí trong đó ngưng tụ thành những vệt ánh sáng, trào dâng trong hòn đá, trông vô cùng đẹp mắt.
Trần Vũ cầm viên linh thạch như thể tìm thấy một bảo vật, trong lòng anh vui mừng khôn xiết, có viên linh thạch này, chắc là anh có thể đột phá cấp độ đầu tiên của Thái Huyền Thánh Thanh Kinh, thực lực tương đương với cảnh giới Cực Võ Tông.
Khi đó, anh sẽ có đủ thực lực để đương đầu với mọi tình huống khẩn cấp.
"Hu hu, anh rể, anh ở đâu vậy, mặt em bị dị ứng." Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Thiến từ bên ngoài truyền đến.
“Sao vậy?” Trần Vũ thu dọn đồ đạc, vội vàng đi ra.
Diệp Hân Vũ tập trung vào công việc, ở nhà chỉ có Diệp Thiến, lúc này mặt cô ta đỏ bừng, trên mặt xuất hiện những nốt mụn dày đặc.
"Em bị dị ứng, loại mỹ phẩm này có độc đúng không." Diệp Thiến che mặt khóc nức nở: "Em muốn đi khiếu nại."
"Của Khuynh Nhan?" Trần Vũ nhìn món mỹ phẩm này, trong lòng cảm thấy có gì đó, đây không phải là công ty Nghiêm Nhu Cẩn, người bảo vệ Ly Trần sao?