“Dư Phàm, tới đúng lúc lắm, đưa vợ về nhà đi, gom đủ tiền rồi hằng tới đây, bệnh viện không phải tổ chức từ thiện.”
“Lý Viện, tôi xin cậu nghĩ cách giúp tôi đi, tôi đi kiếm tiền ngay bây giờ cũng được nhưng bệnh của Quyên Quyên thì không thể kéo dài nữa, cậu đừng đuổi cô ấy, chiều nay tôi sẽ giao đủ tiền.” Dư Phàm sốt ruột nói.
“Cậu cũng thấy đó Dư Phàm, mấy năm nay cậu như sống luôn tại bệnh viện ấy, hết bố rồi tới vợ, nhà cậu mạt sớm thôi.”
Lý Viện khinh thường nói: “Theo tôi nghĩ ấy, nghèo thì đừng có bệnh, bệnh rồi chỉ còn nước nằm chờ chết thôi, cái này trách ai được?”
“Lý Viện, cô nói thế mà nghe được à? Mọi người là bạn học, giờ Dư Phàm gặp khó khăn không giúp thì thôi, sao còn ở đấy xỏ xiên.” Trần Vũ tức giận.
“Ơ, cậu là Trần Vũ đấy sao?” Lý Viện nhìn hồi lâu mới phản ứng lại, tức khắc châm biếm: “Cũng chỉ có kẻ cực phẩm như cậu mới còn giữ liên lạc với Dư Phàm thôi.”
“Mấy năm nay Dư Phàm vay mượn không ít tiền đâu, dây vào cả vay nặng lãi, còn cậu thì chỉ biết bài bạc rượu chè đánh vợ chứ gì, ha ha.”
“Cô...” Trần Vũ sửng sốt, lần cuối bản thân tới tìm Dư Phàm vay tiền là một năm trước, mượn mười nghìn, khi đó sao cậu ta gom đủ cho mình nhỉ?
Trên đường đi, anh cũng đã biết Dư Phàm trải qua những việc gì. Sau khi tốt nghiệp thì bố bị ung thư, xài hết tiền để dành, ông ấy đã qua đời vào năm trước, sau đó vợ Dư Phàm lại mắc loại bệnh tim hiếm gặp, hiện tại ngày nào cũng làm thêm, không dám nghỉ ngơi.
“Lý Viện, tôi xin cậu!” Dư Phàm gần như sắp rơi lệ.
“Chồng ơi, chúng ta về nhà trước được không?” Thấy chồng mình là nam nhi bảy thước mà phải ăn nói khép nép van xin người ta như thế, Lưu Quyên cố đứng lên, ôm đầu anh †a khóc: “Chúng ta về nhà, em không chữa nữa!”
“Muốn khóc thì lăn ra ngoài khóc, chỗ này là bệnh viện, khóc tang thế sao được?” Đúng lúc đó, một bác sĩ đi tới, quát lớn: “Tí nữa có lãnh đạo bên trên xuống kiểm tra, Lý Viện, cô không muốn chuyển chính thức nữa à?”
“Chủ nhiệm Trương, tôi lập tức đuổi họ đi ngay, vụ biên chế của tôi xin hãy để ý giúp cho!” Lý Viện thấy người đàn ông thì cười nịnh.
“Cô cứ yên tâm, tôi có người quen trong ở cục, kêu ra ăn bữa cơm là xong ấy mài” Chủ nhiệm Trương nói như thể đó không phải chuyện lớn gì.
“Đây là bạn học của cô à?” Chủ nhiệm Trương liếc hai người Dư Phàm một cái: “Lý Viện đã nói cho mấy người rồi, bệnh viện có quy định: Nằm điều trị ở đây phải đóng trước ít nhất là mười nghìn.”
“Trong túi chỉ có vài trăm hay một nghìn thì đừng có tới, gom đủ rồi hằng đến. Mặt khác, loại bệnh tim hiếm thấy của vợ cậu cần làm phẫu thuật, còn cần hẹn chuyên gia trước...”
“Bệnh viện vốn là nơi cứu người, giờ lại thành nơi cho mấy người hút máu kiếm lời à?” Trần Vũ cười lạnh.
“Cậu là ai, có tư cách gì chỉ trích chúng tôi? Bệnh viện không có làm từ thiện, không có tiền thì ra cửa quẹo trái có
bán hũ đựng tro cốt, mấy trăm đồng thôi.” Chủ nhiệm Trương chỉ ra ngoài.
“Được lắm, ông là chủ nhiệm khoa đúng không?” Trần Vũ lạnh lùng hỏi.
“Đúng, tôi tên Trương Lỗi, muốn khiếu nại thì xuống sảnh lầu hai có hòm thư!” Dáng vẻ ngạo mạn của Trương Lỗi như muốn nói: Mày làm gì được tao!
Trần Vũ tức giận, anh lấy di động ra định cho đám người này biết tay nhưng đúng lúc này, Lưu Quyên đột ngột nhăn mày, tay bụm ngực, mặt mày tỏ ra đau đớn.
“Vợ ơi, em bị sao thế?” Dư Phàm hoảng hốt. “Dư Phàm, để tôi!" Trần Vũ tiến lên, tay phải cầm ngay cổ tay Lưu Quyên, nhướng mày: “Khí nguyên tổn hại, máu tụ trong tim, đây là bệnh tim do tổn thương khí huyết sao?”
“Phải, đúng rồi, là loại bệnh hiếm gặp này, chỉ có thể kéo dài sự sống chứ tỷ lệ giải phẫu thành công cũng không nhiều!” Dư Phàm đỏ mắt.
“Không sao, đâu phải việc gì lớn, tôi chữa cho!” Trần Vũ cười, thuận tay lấy ra một hộp kim châm cứu.
Sau khi chữa bệnh cho ông cụ Lâm, Trần Vũ đã chuẩn bị cho mình một bộ kim châm cứu để dùng khi nào cần.
“Trần Vũ, anh làm gì vậy? Anh định chữa bệnh cho cô ta sao?” Lý Viện nhìn hành động của anh thì không khỏi kinh ngạc.
“Sao, không được à?” Trần Vũ liếc Lý Viện một cái.
“Ha ha, một người tốt nghiệp trường y, lăn lộn dưới đáy xã hội như anh mà cũng biết chữa bệnh hử? Đúng là buồn cười!" Lý Viện cười phá lên.
“Cậu làm gì vậy? Tôi cho cậu biết, cô ta đã bị cưỡng chế xuất viện, ghim kim xong mà bị gì thì đừng có tìm bệnh viện chúng tôi để gây sự đấy!” Trương Lỗi cảnh cáo.
“Ông yên tâm, đảm bảo sẽ không tới bệnh viện mấy người gây chuyện!” Trần Vũ lạnh lùng liếc Trương Lỗi một cái, sau đó hỏi: “Dư Phàm, cậu tin tôi không?”
“Tôi...” Dư Phàm không biết nên trả lời thế nào, tuy lâu rồi anh ta không gặp Trần Vũ nhưng anh ta biết Trần Vũ từng buông thả thế nào, nếu bảo Trần Vũ có thể chữa bệnh thì Dư Phàm thật sự không tin.
“Bệnh của vợ cậu, tôi trị được! Tôi không biết mấy năm nay cậu khó khăn như vậy mà còn cho tôi mượn tiền, chúng †a là anh em tốt, tôi sẽ không dùng mạng sống của vợ cậu để đùa giỡn.” Trần Vũ nghiêm túc.
“Được, tôi tin cậu, Trân Vũ, bệnh của Quyên Quyên phải làm phiền cậu rồi” Dư Phàm cắn răng, anh ta hết cách rồi.
Mấy năm nay, bố và vợ lần lượt bị bệnh, anh ta đã dùng hết tiền trong nhà, nếu Lưu Quyên thật sự xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ đi theo vợ mình.
“Lưu Quyên, ngủ một giấc đi, tỉnh lại là khoẻ thôi.” Trần Vũ nói.
“Trân Vũ, tôi cũng tin anh!” Lưu Quyên thở hổn hển, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, thật ra cô ấy chỉ mong Trần Vũ trị chết mình, như vậy sẽ không liên luy chồng nữa, bản thân cũng được giải thoát.
Trần Vũ nhấn một cái ở cổ Lưu Quyên, cô ấy lập tức rơi vào trạng thái ngủ, Trần Vũ đỡ cô ấy năm lên ghế, sau đó bắt đầu ghim kim.
“Ha ha, cậu tên Trần Vũ sao? Cậu có biết cô ta bị bệnh gì không?” Trương Lỗi cười lạnh.
“Bệnh tim!” Trần Vũ lạnh nhạt đáp.
“Cậu biết là loại bệnh tim nào không? Tôi là chủ nhiệm khoa nội, bệnh tim của cô ta rất hiếm thấy, chuyên gia bệnh viện chúng tôi hội chẩn mà cũng không có phương pháp trị hết!”
“Cách tốt nhất là dùng thuốc kiểm soát tình trạng bệnh, nếu quá nghiêm trọng thì phải tới bệnh viện trị liệu tăng cường, dù là bác sĩ hàng đầu khoa nội thì xác suất giải phẫu thành công cũng chỉ có 30%.”
“Cậu cảm thấy một thằng lưu manh như cậu thì giỏi hơn cả chuyên gia xuất sắc của chúng tôi sao?”
“Thứ lỗi cho tôi nếu quá thẳng thắn!” Trần Vũ lấy kim ra, vừa cẩn thận ghim vừa nói: “Chuyên gia xuất sắc gì đó mà ông nói chẳng là cái rắm chó gì trong mắt tôi cải”
“Cậu nói cái gì?” Trương Lỗi tức giận.
“Họ Trần, anh muốn chết phải không? Anh biết mình đang nói chuyện với ai không? Chủ nhiệm Trương tốt nghiệp viện y đứng đầu cả nước, từng được đăng bài trên các tạp chí y học lớn, cũng là nhân tài trong giới y học Phong Lăng đó.”
“Anh có tư cách gì mà nói chuyện như thế với chủ nhiệm Trương? Loại ma cờ bạc như anh xứng không?” Lý Viện tức giận nói.
“Trước khi tôi kết thúc việc châm cứu, tốt nhất là cô nên câm mồm đi!” Trần Vũ lạnh lùng liếc cô ta một cái, ánh mắt sắc bén, trong lòng Lý Viện run lên, cô ta không dám nói tiếp.
“Ha ha, tôi muốn xem thử loại cố chấp như cậu có ghim chết người ta không?” Trương Lỗi cười lạnh.
Gã ta nào tin Trần Vũ có thể trị khỏi bệnh của Lưu Quyên? Ngay cả chuyên gia hàng đầu của bệnh viện họ cũng bó tay với ca này.
Trần Vũ không nói gì nữa. Bệnh tim do tổn thương khí và huyết khá phức tạp, cần dùng khí điều khiển kim bạc mới được, hiện tại anh còn chưa hiểu hết tầng một của Thái Huyền Thánh Thanh Kinh, cố lắm mới ngưng tụ ra một tia khí trong cơ thể thôi.
Vì vậy khi ghim kim, anh rất mất sức, sau vài lần, trên ót chảy ra mồ hôi.
Nhưng cũng may anh còn có thể tiếp tục. Thanh linh khiếu, sơ tụ huyết!
Hai mươi phút sau, tay phải Trần Vũ giơ lên, anh châm cứu xong.
Sau đó là rút kim, Lưu Quyên từ từ tỉnh lại, mồ hôi lạnh trên trán cô ấy vẫn còn nhưng gương mặt tái nhợt đã trở nên hồng hào.
“Vợ ơi, em thấy thế nào?” Dư Phàm lo lắng hỏi.
“Em thấy khá ổn, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn, tim không còn đau râm ran, không khác gì người khoẻ mạnh bình thường cả!” Lưu Quyên mừng rỡ đáp.
“Trần Vũ, Quyên Quyên thật sự không sao rồi à?” Dư Phàm vội hỏi.
“Tôi kê đơn cho hai người, sau khi về thì nhớ dùng đúng giờ, sau đó châm cứu thêm vài lần nữa sẽ khỏi hẳn thôi” Trần Vũ lau mồ hôi.
Xem ra phải nghĩ cách tìm hiểu Thánh Thanh Kinh thôi! Nếu đạt tới tầng một, anh sẽ không mệt thế này khi châm cứu, hơn nữa còn có thể trị hết chỉ trong một lần ghim kim.
“Trân Vũ, cậu là ân nhân của chúng tôi!” Giọng Dư Phàm run rẩy, kích động vô cùng.
“Nói mấy câu này thì khách sáo quá, cậu đã giúp tôi thì tôi sẽ không quên!” Trần Vũ nắm chặt tay Dư Phàm.
“Cậu, cậu là mèo mù vớ phải chuột chết thôi!” Trương Lỗi ở cạnh ngờ vực nhìn Lưu Quyên, hiện tại sắc mặt cô ấy hồng hào, nói chuyện cũng có lực hơn, hoàn toàn không giống như người ôm bệnh.