Xe cứu hoả tới rồi, phần lớn đám cháy đã bị dập tắt, một vài người lính cứu hoả đang cầm vòi nước phun vào những chỗ có ngọn lửa chưa được dập hết.
Hàng xóm xung quanh cũng bưng bê hết thùng lớn thùng nhỏ ra ngoài, ông Triệu chán nản ngồi bục một
bên, mắt đỏ quạnh, không cầm được nước mắt.
"Ông Triệu, An Nhiên đâu?" Trần Vũ vội chạy lại hỏi.
"Tiểu Trần, An Nhiên bị bỏng, bỏng diện tích lớn." Thấy Trần Vũ, ông Triệu cuối cùng không nhịn nổi nữa, khóc rống lên, ông già hơn sáu mươi tuổi bật khóc như một đứa trẻ.
"Đều tại tôi. Nếu tôi không ra ngoài một lúc thì đã không xảy ra chuyện, chỉ có mình nó trong tiệm. Sau này phải làm sao bây giờ, mái tóc đẹp của nó không còn nữa, mặt mũi và cơ thể bị bỏng nghiêm trọng. Tại sao người bị thiêu không phải là tôi?"
"Ông Triệu đừng lo quá, tôi đến bệnh viện xem nhay đây, tôi sẽ trả lại cô cháu gái xinh đẹp cho ông." Trần Vũ nắm lấy tay ông Triệu, trầm giọng hỏi: "Điều tra ra nguyên nhân gây cháy chưa?”
"Vẫn đang điều tra, tạm thời kết luận do thời tiết hanh khô, đường dây điện lão hoá, ngôi nhà lại được dựng bằng gõ, vậy nên không cứu được." Ông Triệu không ngừng khóc lớn.
"Ông Triệu đừng đau buồn nữa. Y thuật của Tiểu Trần rất cao siêu, nhất định có thể chữa lành cho An Nhiên, ông sang nhà tôi nghỉ ngơi đi." Một người hàng xóm cảm thán.
"Đúng, xin ông Triệu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại người cháu gái xinh đẹp cho ông." Trần Vũ an ủi, "Ông đi nghỉ ngơi trước đi, tôi tới bệnh viện."
Bệnh viện Quang Minh, phòng bệnh nhân nặng.
Triệu An Nhiên bị bỏng nặng trên diện tích lớn, mái tóc dài xinh đẹp bị cháy sạch, toàn thân loét lở. Khi Trần Vũ nhìn thấy cô, cô vẫn đang hôn mê.
Lòng Trần Vũ thoáng run rẩy, anh tiến lên trước, vạch băng gạc quấn quanh Triệu An Nhiên. Nhìn thấy vết thương be bét trên người cô, Trần Vũ giật mình.
"Anh làm gì thế? Dừng tay.' Một bác sĩ chạy tới: "Thương tích của cô ấy rất nghiêm trọng, bị nhiễm trùng rồi, bây giờ cần phẫu thuật lần hai. Anh tháo băng gạc là để cô ấy chết hay sao?"
"Ra ngoài đi." Trần Vũ ngẩng phát đầu lên, lạnh lùng đưa mắt nhìn vị bác sĩ nọ.
Ánh mắt lạnh như băng đó làm bác sĩ kia đờ mặt ra, bàn tay cầm giấy tờ hơi run lên, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.
"Bác sĩ Chu cứ ra đi, vị này là bác sĩ Trần, là thầy thuốc Trung y nổi tiếng ở Hạnh Lâm Cư." Một lãnh đạo vội vàng chạy đến giải thích sơ lược.
Trần Vũ tiếp tục tháo băng gạc. Bác sĩ kia lúc này mới thở hắt một hơi, ra ngoài trong sự thấp thỏm.
Trần Vũ tháo băng vải trên người Triệu An Nhiên, lấy ngân châm ra, hai tay như có điện, chỉ trong chớp mắt đã cắm được mấy chục cây kim lên người cô một cách bình yên vô sự.
Châm cứu xong, độ khí nguyên thần, Triệu An Nhiên từ từ mở mắt.
Các bác sĩ đứng ngoài cửa thuỷ tinh ngẩn người, cùng mở to mắt, nín thở theo dõi động tĩnh trong phòng. Bọn họ biét Triệu An Nhiên bị thương rất nặng, lúc này không thể tỉnh lại được, thế mà Trần Vũ chỉ châm cứu mấy phát thì cô ấy đã tỉnh lại rồi?
Gương mặt bị thiêu đốt đến biến dạng, hoàn toàn không thể nhìn ra biểu cảm, nhưng Trần Vũ biết nét mặt cô nhất định là đau đớn cùng cực.
Cổ họng cô chuyển đông, nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Trần Vũ lấy ra một cây châm, châm vào huyệt đạo trên cổ họng cô rồi truyền chân khí vào đó.
"Trần Vũ..." Triệu An Nhiên phát ra âm thanh yếu ớt khàn đặc.
"Tôi đây." Trần Vũ tiến lên, ghé tai vào sát miệng cô.
"Tôi... Thạch cá tôi làm cho cậu có lẽ không còn nữa, chỉ có thể... Đợi hôm khác làm tiếp cho cậu ăn." Câu nói của Triệu An Nhiên làm đôi mắt Trần Vũ đỏ bừng lên.
Cô nấu ăn rất giỏi, Trần Vũ bảo thạch cá cô làm rất ngon, cô thực sự ghi nhớ trong lòng. Nếu không vì cô đang chuẩn bị làm thạch cá trong bếp, có lẽ cô đã không bị cháy thành thế này.
"Vậy thì cô phải bình phục nhanh lên nhé, rồi làm cho. tôi ăn." Trần Vũ thủ thỉ.
"Tôi... Bây giờ chắc xấu lắm nhỉ?" Cơ thể Triệu An Nhiên khẽ run lên, cô đang khóc.
Vì bị bỏng hết sức nghiêm trọng, ngay cả việc khóc. ra một giọt nước mắt cũng là điều quá xa xỉ.
"Không " Trần Vũ an ủi, "Đừng lo, y thuật của tôi la đỉnh nhất. Cho tôi ba ngày nhé, tôi đảm bảo sẽ giúp cô xinh đẹp như xưa."
"Nhưng tóc tôi cũng cháy hết cả rồi..." Triệu An Nhiên nghẹn ngào đáp.
"Mọc lại được, nửa tháng là mọc được." Trần Vũ nói, "Bây giờ cô cứ yên tâm ngủ một giấc đi, tới khi tỉnh giấc thì mọi chuyện cũng sẽ khá lên, tin tôi nhé."
Triệu An Nhiên nhắm mắt, khẽ gật đầu. Trần Vũ nhấn vào cổ cô, cô chìm sâu vào giấc ngủ say.
Trần Vũ hít một hơi thật sâu, ngực anh như đang bị thứ gì đó đè chặt, rất khó chịu.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh lấy một chiếc bình nhỏ. ra khỏi ngực áo, ở trong đó là thuốc mỡ anh luyện ra từ những vị thuốc quý nhất, có công hiệu trị bỏng thường và bỏng do lửa vô cùng hiệu nghiệm.
Trần Vũ xoa đều thuốc mỡ lên tay rồi thoa một lớp mỏnglên vết thương của cô.
Thuốc mỡ này được tạo nên từ năm vị thuốc vô cùng quý hiếm, Trần Vũ thêm vào mấy chục vị giảm đau làm mát, dưỡng da bổ âm, ngoài việc có thể nhanh chóng làm làh vết thương ngoài thì còn có thể đẩy nhanh quá trình sản sinh da thịt mới.
Nhưng với bỏng ở cấp độ này thì thuốc mỡ là chưa đủ.
Sau khi thoa thuốc lên vết thương của đối phương xong xuôi, Trần Vũ lấy ra thêm hai lá bùa màu đỏ cam, tay phải làm thành kiếm chỉ, vạch lên tay trái, một vết thương lập tức xuất hiện trên tay trái anh.
Trần Vũ đặt lá bùa lên bàn, sau đó hai tay biến hoá đạo ấn, hét to, một ngón tay trái chỉ vào hai lá bùa kia.
"Anh ta muốn làm gì?" Các bác sĩ đứng xem bên ngoài bắt đầu xôn xao bàn tán. Đối với vết bỏng có diện tích lớn kia thì châm cứu và bôi thuốc cũng là điều có thể hiểu được, nhưng anh ta lấy hai tờ giấy vàng cam ra, rạch tay rồi khua tay múa chân loạn lên là để làm gì?
Tiếp đó, hai giọt máu tươi chảy ra từ tay anh nhỏ xuống lá bùa, hai lá bùa lập tức bay lên, rơi vào chén nước ở bên cạnh.
Bùm... Ánh lửa nổi lên tứ phía. Hai lá bùa tan trong nước, kì lạ là nước trong chén bị dung hoà với bùa nhưng vẫn trong vắt như trước, không có bất cứ mảnh tro giấy nào.
"Kia là thuật Phù Chúc' à?" Một ông cụ đang đứng xem đột nhiên thốt lên.
"Ông Dư, thuật Phù Chúc là gì?" Một bác sĩ hỏi.
Ông cụ này là thầy thuốc Trung y, có phương pháp trị bầm và trị bỏng gia truyền. Đáng lý cần ghép da thì vết thương mới khỏi được, nhưng ông chỉ cần dán vài miếng thuốc cao là lành hẳn rồi. Do đó, viện trưởng nâng niu ông như bảo vật vậy.
"Trong sách gia truyền của nhà tôi có đề cập tới nó. Đó là một phương thức dùng bùa của Đạo gia. Lúc đầu, Ngũ Đấu Mễ, Thanh Bình Đạo, Linh Bảo, Thượng Thanh Phái của Đạo giáo đều thuộc về dòng bùa chú, tục truyền là có thể dùng bùa chú để chữa bệnh trừ tà." Ông cụ nói với vẻ kích động.
"Nước kia trị bệnh được hả?" Một bác sĩ trẻ ra vẻ khinh thường: "Ông Dư đừng đùa nữa, nhìn anh ta nhặng lên kia, như bậc thầy khiêu vũ ấy, vung vẩy vớ vẩn."
"Người trẻ tuổi đừng nói linh tinh, cậu cứ xem là được." Ông Dư hừ một tiếng rồi theo dõi không chớp mắt.
Chỉ thấy Trần Vũ bưng chén nước lên, chân khí trầm xuống, hơn một nửa lượng nước trong chén đột nhiên ào. ra khỏi chén, lơ lửng giữa không trung.
Anh giơ lên một ngón tay phải, nước ở giữa không trung lập tức ngưng tụ thành hơi nước rồi rơi xuống, vẩy đều lên người Triệu An Nhiên.