“Đây, đây là... xích huyết hồng ngọc?” Ông Vương đang cười lạnh bỗng nhiên đứng bật dậy.
“Không sai, là xích huyết hồng ngọc, điều kiện hình thành vô cùng khó khăn, đặc biệt là loại màu sắc thế này, cho dù là được khai thác ở hiện đại thì số lượng cũng có hạn, nếu đem ra đấu giá ở chợ đá quý thì ít nhất cũng phải tới ba mươi triệu tệ.” Trần Vũ cười lớn.
“Ha ha ha, người anh em à, anh thật sự không làm tôi thất vọng.” Hạ Thiên cười không ngậm được mồm: “Tôi nói lời giữ lời, tiền lời sau khi đấu giá tôi chia anh một nửa”
“Không cần đâu cậu Hạ, thân chú mèo này giao cho tôi là được." Trần vũ cười nói.
“Thân của con mèo này có gì thần kỳ sao?” Hạ Thiên ngạc nhiên.
“Đúng là có chỗ thần kì, nhưng anh không dùng được, nhưng đối với tôi lại có tác dụng vô cùng lớn” Trần Vũ thành thực trả lời.
Trên thân con mèo có điều kì diệu, nếu không nhầm thì trên thân con mèo có chứa Linh Sa, là một loại linh thạch có nồng độ tinh khiết thấp, anh ấy phải về nhà luyện chế mới được, loại linh lực ẩn chứa trong Linh Sa này có thể giúp anh †u hành.
Nếu muốn sớm ngày đột phá Thái Huyền Thánh Thanh Kinh thì anh phải dựa vào thứ này.
“Được, vậy thứ này tặng anh, lợi nhuận vừa nói kia cũng cho anh” Hạ Thiên cười lớn, chút tiền này anh ta thực sự
không quan tâm, nhưng có thể trút giận.
“Thực sự không cần đâu, lần này tôi đã kiếm hời rồi." Trần Vũ cười nói.
“Được, vậy coi như là để kết bạn đi.” Hạ Thiên gật đầu.
“Hừ, vài chục triệu mà thôi, làm như nhặt được cả kho báu không bằng?” Sắc mặt Triệu Trung không tốt lắm.
“Vài chục triệu là số tiền nhỏ, nhưng đây chỉ là chơi cho vui mà thôi, ánh mắt của ông Vương tốt thật.” Hạ Thiên cười lớn, không nể nang ai.
Ông Vương sắc mặt trắng bệch, từ trước đến giờ danh tiếng ông ta luôn vô cùng tốt, chưa bao giờ nhìn nhầm, hôm nay vậy mà lại mắc sai lầm ở đây.
“Ông Vương, gần đây tôi mới mua được một tác phẩm điêu khắc gỗ, ông có muốn xem thử không?” Triệu Trung không còn để ý đến Hạ Thiên nữa, từ trong túi lấy ra một kiện hàng, một chiếc thuyền buồm màu tím hiện ra trước mắt mọi người.
Chiếc thuyền buồm có màu tím đậm, mang lại cảm giác cũ kĩ, hơn nữa hoa văn được chạm khắc vô cùng tỉnh xảo, nhân vật trên thuyền sinh động như thật.
“Đây là... Thuyền Công Thâu?” Ông Vương kinh ngạc, nhanh chóng cầm lên xem xét kĩ lưỡng.
“Haha, ông Vương tỉnh mắt quá, Lỗ Ban hay còn là Công Thâu Tử, vật phẩm điêu khắc này là do chính tay ông ấy làm ra, tôi tìm thấy trong một quầy hàng ở phố đồ cổ, ba trăm nghìn thôi thực sự rất đáng tiền” Triệu Trung nói chuyện một cách đắc ý.
“Cậu Triệu” Ông Vương xem xét cẩn thận hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: “Vật phẩm mà Lỗ Ban làm ra được truyền lại đến nay thực sự rất ít, thành thực mà nói, tôi cũng không xác định được, nhưng tôi có thể khẳng định, từ chất liệu làm ra con thuyền này thì có thể xác định niên đại cao nhất là 60 năm thôi.”
“Gì cơ?” Tiếng cười của Triệu Trung đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên khó coi, lời ông Vương nói rất rõ ràng, vậy phẩm này chỉ là sao chép, là đồ giả.
“Ha ha, cậu Triệu đừng buồn, cứ coi như là làm từ thiện đi” Hạ Thiên vừa nói vừa cười lớn: “ Nhưng bỏ ba trăm nghìn để mua một khúc gỗ nát, mắt nhìn của cậu Triệu đúng là chả ra sao cả.”
“Anh câm miệng, tôi tiêu là tiền của tôi, chỉ là ba trăm nghìn mà thôi, coi như là vứt đi cho vui thôi.” Triệu Trung tức giận, trước giờ đối đầu với Hạ Thiên, giờ lại bị Hạ Thiên chèn ép như vậy, anh ta đương nhiên cảm thấy không thoải mái.
“Nếu như đã không đáng bao nhiêu tiền thì cứ vứt đi, tôi cũng không thiếu chút tiền này.” Triệu Trung đè nén tức giận.
“Nếu vứt đi thì tiếc quá, hay là bán cho tôi đi.” Trần Vũ lên tiếng.
“Hừ, bán cho anh cũng được thôi, nhưng anh có đủ ba trăm nghìn không chứ?” Triệu Trung cười lạnh: “Không phải là tôi coi thường anh, nhưng ba trăm nghìn thì cũng phải năm năm sau anh mới kiếm đủ.”