“Anh đừng lại đây Trần Vũ, anh đừng lo cho em...”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng kêu gào của Diệp Hân Vũ, nhưng ngay sau đó cô bị người ta bịt miệng lại, rồi một tiếng “rụp” vang lên, điện thoại đã bị ngắt.
“Bọn khốn!” Trần Vũ nện mạnh một đấm lên tường, sau đó anh vội vàng đi ra khỏi cửa.
Nhưng anh vừa đi được vài bước, điện thoại lại reo lên. Anh do dự một lúc mới bắt máy.
“Tôi là Lâm Thanh Nguyệt đây, Trần Vũ, anh còn nhớ tôi không? Người mà đâm anh vào hôm nay đấy.”
“Tôi nhớ, không phải cô định đòi tiền tôi đấy chứ? Tôi khất mấy ngày nữa” Trần Vũ ngẩn ra rồi hỏi lại.
“Không phải, ông nội của tôi đang rất nguy cấp rồi. Mọi chuyện anh nói đều đúng hết cả rồi, vậy nên tôi gọi điện đến là xin anh đến cứu ông nội của tôi với!” Lâm Thanh Nguyệt sốt ruột nói.
“Xin lỗi nhưng bây giờ tôi phải đến club Vương Triều. Bởi vì tình hình bây giờ đã rất cấp bách...” Trần Vũ vừa đi vừa trả lời.
“Anh đến đó làm cái gì?” Lâm Thanh Nguyệt cũng ngạc nhiên mà ngẩn người.
“Tôi đang thiếu ít tiền của người tên Trâu Đại Long, vậy nên hắn đã bắt cóc vợ tôi rồi.” Trần Vũ lạnh lùng đáp: “Sau khi tôi giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ liên lạc với cô.”
Trần Vũ vừa dứt lời là đã cúp điện thoại, vội vàng chạy đến club Vương Triều.
Club Vương Triều của Trâu Đại Long là hộp đêm lớn nhất ở thành phố Phong Lăng, tên này là một trong những thế lực ngầm của thành phố Phong Lăng, hành động vô cùng tàn nhẫn.
Vả lại, người ta đồn rằng sau lưng của hắn còn có một trong bốn dòng họ lớn chống lưng và bối cảnh cũng rất thâm hậu.
Trần Vũ vội vàng chạy đến phòng VỊP của club, anh chỉ thấy có một người đàn ông đang ngồi trên sô pha. Người này đang hút một điếu xì gà, gương mặt lộ vẻ ngoan độc. Người này chính là Trâu Đại Long.
Chu Tứ đứng một bên với cái đầu quấn băng gạc, thêm vào đó có hai thăng đàn em đang giữ chặt Diệp Hân Vũ. Ngoài những người này ra, trong phòng còn có một người đàn ông vẻ ngoài hơi nữ tính đang chơi con dao phẫu thuật trên tay.
“Chẳng phải em đã nói anh đừng đến đây rồi sao Trần Vũ? Sao anh ngu quá vậy? Bọn họ sẽ giết chết anh đấy.” Diệp Hân Vũ bật khóc.
“Em đừng khóc nữa, khóc không tốt cho con đâu! Em yên tâm đi, anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa mà” Trần Vũ an ủi cô xong lại quay đầu nói: “Bọn mày thả vợ tao ra, có chuyện gì thì tính lên đầu tao này.”
“Là nó hả?” Trâu Đại Long ngạc nhiên nhìn sơ qua Trần Vũ, rồi lại ngó Chu Tứ.
“Đúng là nó đấy anh Trâu. Nhờ nó mà hai người anh em của em vẫn còn ở bệnh viện đó.” Chu Tứ oán hận nói.
“Mày cũng có ích thật đấy, thứ giẻ rách này mà cũng có thể đánh mày thành như thế. Tương lai này mà mày ra ngoài lăn lộn thì đừng có nói là đàn em của tao đấy. Thật mất mặt.” Trâu Đại Long trách mắng.
“Vâng” Chu Tứ xấu hổ đáp.
“Tao nói mày thả vợ tao ra!” Trần Vũ lạnh lùng nói.
“Thăng nhóc này đã đến chỗ của tao rồi còn dám kiêu căng như thế à?” Trâu Đại Long phất tay nói: “Trước tiên cứ băm một cánh tay của nó ra rồi nói tiếp.”
“Rõ, thưa sếp Trâu!” Một tên vạm vỡ cầm cây đao to vung lên, lao thẳng đến chỗ Trần Vũ.
Diệp Hân Vũ nhìn cảnh trước mắt mà sợ đến mức thét lên, nhưng người đã bị một tên vạm vỡ khác đè chặt khiến cô không thể cử động được.
Vụt, cây đao to tướng bổ xuống đầu Trần Vũ!
“Trần Vũ... Cẩn thận đấy!” Diệp Hân Vũ kêu lên sợ hãi. Cô đã bị dọa sợ tới cùng cực, vậy nên mọi thứ trước mắt dần tối sầm lại và cô ngất xỉu.
“Vợ ơi..." Trần Vũ tức giận, trở tay cướp lấy cây đao lớn rồi đánh một đấm vào ngực của tên vạm vỡ.
Trong lúc tức giận, anh đã kích phát tiềm lực bản thân nên một quyền này đã có sức mạnh như một võ sư. Cú đấm vừa đánh ra, tiếng “răng rắc” lập tức vang lên, xương sườn ngực. của người vạm vỡ kia đã bị gấy. Ngay sau đó, cơ thể của hắn bị đánh bay xa đến năm mét với tiếng thét thảm thương.
Trần Vũ nhìn sang Diệp Hân Vũ, lúc này tên đang giữ chặt cô cũng vung nảm đấm về phía anh. Trần Vũ bình tĩnh trở tay, chặn nắm đấm tay của hắn rồi uốn tay phải một chút, lập tức. lại có tiếng “răng rắc” vang lên, cánh tay kia đã bị bẻ thành cái bánh quai chèo làm hẳn kêu rên đau đớn và lui về sau.
Trần Vũ bế Diệp Hân Vũ đang hôn mê lên, anh biết cô chỉ ngất vì sợ đi nên mới bình tĩnh được một chút. Anh đỡ Diệp Hân Vũ ngồi trên sô pha.
Nhưng khi nhìn thấy năm dấu ngón tay trên mặt của Diệp Hân Vũ thì anh vô cùng tức giận.
Lúc anh đứng lên, hai mắt đã ngập sát ý.
“Không phải mày nói thẳng nhãi này chỉ là một thăng khốn giẻ rách thôi à Chu Tứ?” Trâu Đại Long ngẩn người nhìn Trần Vũ có sức chiến đấu mạnh mẽ, điều này làm hắn hơi bất ngờ.
“Em đã quen thằng này nhiều năm rồi, ngày nào như ngày nấy, chẳng làm được việc gì ra trò cả.” Chu Tứ cũng đang rất sốc.
“Dấu tay trên mặt vợ tao là do ai đánh?” Trần Vũ lạnh lùng hỏi.
“Dấu tay trên mặt vợ mày là tao đánh đấy. Mày sắp chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo thế à Trần Vũ, tao...”
Những lời ác độc của Chu Tứ chưa nói hết, cơ thể Trần Vũ đã lóe lên, phút chốc đã đứng trước mặt hẳn. Ngay sau đó, anh đấm mạnh một cú vào ngực của Chu Tứ.
Tiếng “răng rắc” lại vang lên, theo đó ngực của Chu Tứ lõm một lỗ. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, trong ngụm máu tươi này còn trộn lẫn nội tạng bị vỡ vụn.
Ngay sau đó, một tiếng “bịch” vang lên. Chu Tứ quỳ rạp trên mặt đất mà liên tục run lẩy bẩy. Một đấm vừa rồi như muốn lấy mạng của hắn, dù không chết thì hắn cũng đã trở thành một người tàn tật rồi.
“Giết nó đi Bác Sĩ” Trâu Đại Long sợ hãi, lắp bắp ra lệnh.
Người đàn ông trông khá nữ tính kia vốn đang ngồi yên ngồi chơi dao phẫu thuật lại đột ngột đứng bật dậy, bước dài rồi nhào đến chỗ Trần Vũ. Đồng thời, hai tay tìm tòi cái gì đó bên hông, sau lại lấy ra hai con dao ngắn.
Người này là một sát thủ chuyên nghiệp, cho nên tốc độ rất nhanh và chuẩn xác, lúc ra tay cũng rất tàn độc và vô tình. Hắn cầm hai con dao ngắn trên tay, xoay tròn như hai đóa hoa, khi khoảng cách gần sát Trần Vũ rồi, hẳn lập tức đâm hai cây dao vào chỗ chí mạng của Trần Vũ.
Trần Vũ vươn tay, túm lấy cổ tay của đối phương, nhưng tên kia lại lật cổ tay lại, dao ngắn quay một vòng đâm, thẳng về phía ngực Trần Vũ.
Trần Vũ vội vàng lùi ra sau, nhưng một tiếng “roẹt” vang lên, trên quần áo của anh đã xuất hiện một vết rách dài do dao. cắt trúng.
Trần Vũ hoảng hốt, thực lực tên này không thấp, anh lập. tức dung hợp ý thức võ giả. Vừa nấy vì quá giận nên anh đã đột phá lên cảnh giới Võ Sư, vậy nên tuy sát thủ có giỏi đến mức nào thì cũng không đấu thẳng anh nổi.
Anh chỉ thiếu kinh nghiệm thực chiến. Nếu vừa nãy không tránh kịp, cây dao kia tiến gần hơn một tấc thì anh đã bị rạch bụng rồi.
Anh siết chặt tay mình, ngừng thở, nghiêm túc bắt đầu giao chiến.
Con dao ngắn trong tay của Bác Sĩ kia vừa lật, gã này đã tung người lên, xoay một vòng thật xinh đẹp ở giữa không trung rồi tấn công thẳng Trần Vũ.
Trần Vũ gầm một tiếng, bước lên rồi đá chân ra.
Một tiếng “âm” vang lên, cơ thể của Bác Sĩ kia như con diều đứt dây giữa không trung bay thẳng ra ngoài. Gã này nện mạnh vào vách tường vang lên tiếng “bịch”, miệng phun ra ngụm máu tươi, nằm rạp trên mặt đất, lòm còm mãi nhưng không đứng dậy nổi.
Trâu Đại Long nhìn hình ảnh trước mắt mà sợ hãi, hắn đứng lên vội vàng ấn vào chuông báo động trước mặt. Căn phòng này là căn phòng hắn hay sử dụng nhất, nơi này có nút báo động khi gặp nguy hiểm, chỉ cần ấn nút thì hàng trăm người ở ngoài cửa sẽ lao vào ngay lập tức.
Nhưng khi hẳn chỉ vừa cử động, Trần Vũ đã cầm con dao ngắn rớt trên mặt đất lên phóng tới. Một tiếng “phập”, dao ngăn đã cảm xuyên qua lòng bàn tay của Trâu Đại Long.
“Á.." Trâu Đại Long thét lên đau đớn.
Ngay sau đó, một cây dao ngắn lạnh băng kề sát vào yết hầu của hẳn.
“Mày mà giết tao, mày không sống nổi đâu Trần Vũ. Mày với vợ mày không ai trốn thoát được hết.” Trâu Đại Long nhịn đau, đe dọa.
“Tao đã nói trong ba ngày sẽ trả tiền lại cho mày.” Trần Vũ lạnh lùng nói: “Nhưng mày lại bắt trói vợ tao lại, còn đánh cô ấy là sao? Mày làm ăn không có chữ tín à”
“Chữ tín? Nếu tao mà đi nói chữ tín với người khác thì đã không sống tới giờ rồi, mày ngon đấy Trần Vũ. Mày muốn gì?” Trâu Đại Long tức giận hỏi: “Mày thật sự dám giết tao à?”
“Giết mày ấy hả?” Trần Vũ nhếch môi cười: “Vậy quá dễ dàng cho mày rồi, chắc là mày biết câu sống không bằng chết nghĩa là gì chứ?”
Trần Vũ vừa nói vừa nắm con dao ngắn đâm xuyên qua lòng bàn tay của Trâu Đại Long rồi ấn mạnh xuống,
“Á.." Trâu Đại Long kêu thảm thiết. Tâm nhìn dần dần biến thành một màu đen, cú ấn vừa rồi của Trần Vũ đã huỷ hoại tay này của hắn.
“Tao đánh chết mày Trần Vũ, tao thề sẽ đánh chết mày. Tao phải mổ bụng vợ mày trước mặt mày, để mày được gặp con mày sớm!" Trâu Đại Long gào lên đến khàn cả giọng.
Trâu Đại Long đã tức điên thật rồi, dù gì hän cũng là nhân vật bá chủ một phương ở thành phố Phong Lăng. Có khi nào bị chịu sỉ nhục, đả kích lớn thế đâu?
“Vậy sao?” Hai mắt của Trần Vũ xuất hiện ánh sáng chết chóc: “Mày cho rằng, mình có thể dùng tay che trời tại Phong Lăng à?”