“Ai dám làm bị thương cậu Đỗ chính là tìm chết.” Cửa lại bị người phá ra từ bên ngoài, một luồng gió mạnh đánh úp về phía Trần Vũ.
Cú đấm nhanh của đối phương vô cùng lạnh lùng, ít nhất là ở cấp độ quyền sư, Trần Vũ trở tay tung ra một cú đấm.
Bùm, hai nắm đấm chạm nhau, thân hình đối phương lắc lư, lui về phía sau mấy bước, hai tay nhanh chóng đưa ra sau lưng, mắt hoảng sợ mà nhìn Trần Vũ.
Người tới là cao thủ nội gia, nắm đấm của hắn ta xuyên thấu qua chân khí, có thể đánh chết một con trâu, tuy nhiên, sau khi đụng phải nắm đấm của Trần Vũ, hắn †a cảm thấy nắm tay tê dại, cổ tay cũng không nhấc lên nổi.
"Anh là ai?" Người tới nhìn chằm chằm Trần Vũ: "Tại hạ đến từ Thanh Long Xã, Trương Ba."
"Người của Thanh Long Xã? Chu Thanh là gì của anh?" Trần Vũ liếc nhìn Trương Ba một cái.
"Ông ấy là sư phụ của tôi, tôi là đại đệ tử của Thanh Long Xã." Trương Ba ngẩng đầu lên, vẻ mặt có phần kiêu ngạo.
"Ð, anh là đồ đệ của Chu Thanh, trước đây tôi đã phế bỏ tu vi của Chu Thanh, hiện tại lại phải phế bỏ đồ đệ của lão, làm như vậy chẳng phải có chút không tốt à?" Trần Vũ cười nói.
"Mày là người hại sư phụ tao?" Trương Ba tức giận: "Tao sẽ giết mày!"
Hô, lại một cú đấm đánh úp về phía Trần Vũ, Trần Vũ trở tay vặn cánh tay hắn ta, cười lạnh nói: "Sư phụ của anh còn là kẻ thua cuộc dưới tay tôi, chỉ với sức của anh? Nếu Thanh Long Xã muốn báo thù, thì hãy nhớ rõ tên của tôi, tôi là Trần Vũ."
Tay phải của anh vặn một cái, một tiếng rắc vang lên, Trương Ba hét thảm, cánh tay hắn ta bị vặn thành bánh quai chèo, Trần Vũ bước tới, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của hẳn ta, vặn ra sau, cánh tay của Trương Ba bị vặn ra sau lưng như cánh gà, Trần Vũ điểm vào huyệt đãn trung (*) của hắn.
(*) huyệt đãn trung: huyệt nằm gần tim mạch, giữa hai vú
A... hai mắt Trương Ba tối sầm, hôn mê bất tỉnh, vết thương của hắn ta giống hệt của Chu Thanh, cánh tay bị bẻ ngược ra sau tàn phế, tu vi đã mất hết.
"Mày, mày rốt cuộc là ai?" Trên mặt Đỗ Minh đầy máu, hắn trợn mắt há hốc mồm, Trương Ba là quyền sư nội gia, nhưng chưa đến một hiệp là đã bị diệt trong tay. Trần Vũ, Trân Vũ rốt cuộc là ai?
“Mày nghĩ thế nào?” Trần Vũ nhếch miệng cười, đột nhiên tiến lên phía trước đá Đỗ Minh ngã lăn ra đất, sau đó dùng sức đạp vào giữa hai chân hắn.
Kẹt một tiếng, Lý Minh Kiệt ở một bên không tự chủ được kẹp chặt hai chân, gã khiếp sợ mà nhìn Trần Vũ, cảm thấy người này nhất định là một kẻ điên.
Đây chính là Đỗ Minh, cháu trai của Đỗ Phong, là một nhân vật có thể đi ngang ở Phong Lăng, nhưng với một cước của Trần Vũ, tên này chắc chắn đã thành thái giám.
Đỗ Minh trợn trắng mắt, dùng sức che kín phần dưới của mình, trước mắt hắn tối sầm, hắn gần như muốn ngất đi.
"Tỉnh táo chút đi!" Trần Vũ vừa nói vừa giãm lên đùi †ên này, rắc một tiếng, Đỗ Minh rít lên, ngồi thẳng dậy, với lực đá này của Trần Vũ, có lẽ chân của hắn cũng đã tàn phế.
“Chú của tao sẽ giết mày... giết mày, giết sạch cả nhà mày." Đỗ Minh gầm lên, phun ra một câu.
Răng rắc... Một cánh tay của Đỗ Minh bị Trần Vũ gọn gàng nhanh chóng mà tháo khớp, bịch một tiếng, Đỗ Minh ngã phịch xuống đất, con mắt còn lại của hắn vô hồn nhìn lên trần nhà, hắn cảm giác như sinh mệnh của mình đang dần trôi đi.
Nhấc điện thoại lên chụp vài tấm ảnh, Trần Vũ liếc nhìn Lý Minh Kiệt ở một bên: “Mày là của người của nó?”
"Ừ... à, không phải, tôi không phải!" Lý Minh Kiệt hoảng sợ lắc đầu.
"Mặc kệ có phải hay không, nói với người đến đón nó, ba ngày sau, tao muốn nhìn thấy nó nhận lỗi trước mặt mọi người, nếu không thì tao sẽ tới lấy một chân và một tay còn lại." Trần Vũ bình tĩnh nói: "Nhớ kỹ, tao tên là Trần Vũ.”
Nói xong câu đó, Trần Vũ xoay người rời đi.
"Bắt lấy nó, nó làm bị thương cậu Đỗ." Trần Vũ mới vừa ra khỏi cửa, một đám vệ sĩ liên xông tới, mấy chục người mà ai cũng dẫn theo một con chó vây quanh anh.
Bọn vệ sĩ đã nhìn thấy Trần Vũ qua camera giám sát trong phòng riêng, những người này vội chạy tới.
Trần Vũ cau mày, vốn dĩ anh không muốn làm tổn thương ai, nhưng những vệ sĩ này đều nắm một con chó, xem ra hôm nay phải chém giết một trận r
Hiện trường tức khắc hỗn loạn, những vị khách đến xem chọi chó hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.
Gâu gâu! Mấy con chó lao tới, Trần Vũ dùng tay phải tìm kiếm một hồi, trong tay xuất hiện mấy cây kim châm, anh vung tay lên, một âm thanh nhỏ bé xé không vang lên, kim bay vèo ra ngoài.
Phốc phốc phốc! Ba con chó dữ ngã xuống đất rên thảm, những cây kim bạc được Thái Huyền Khí bao phủ có thể xuyên thủng tấm thép, huống chỉ là những con chó này.
Trần Vũ lao về phía đám người, di chuyển tay phải của mình, bang bang bang, mấy người ngã xuống đất.
Đột nhiên, từ phía sau lưng truyền đến một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt, Trần Vũ thầm kêu không tốt, anh đánh ngã một người, rồi nhanh chóng lộn nhào.
Gần như cùng lúc khi anh lộn người lại, một viên đạn xẹt qua cánh tay anh bay ra ngoài.