Răng rắc, cọc gỗ bị hắn đấm một cú, vụn gỗ bay khắp nơi, đây là một cây cọc gỗ dùng gỗ đặc tạo thành, nếu một quyền này đánh trúng vào người, hậu quả có thể tưởng tượng được.
"Oa, sư huynh Ngô Tiến thật lợi hại!"
"Đúng vậy, khi nào chúng ta mới có thể làm được như Ngô sư huynh như vậy?”
"Suy nghĩ quá nhiều rồi, Ngô sư huynh đã là cấp bậc võ sư, trong cơ thể đã có chân khí, còn có tam sư huynh Bùi Hạo cũng vậy."
"Khi nào có thể đạt đến trình độ của vài vị sư huynh thì tốt biết mấy."
Mấy học viên nữ đều lộ ra ánh mắt sùng bái, liên tục kêu lên, Ngô Tiến vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của những học viên nữ này.
"Kỳ thật con đường võ đạo không khó như vậy, chỉ cần mọi người chăm chỉ học tập, luyện tập, một ngày nào đó sẽ có thể đạt tới trình độ của Ngô sư huynh."
Người lên tiếng là Bùi Hạo, cùng với Ngô Tiến và Trương Ba bị phế, họ là ba đại đệ tử của võ quán Thanh Long, và đều có cảnh giới võ sư.
"Hai vị sư huynh hẳn là có ít đối thủ."
“Chắc chắn rồi, cấp bậc võ sư đã ngưng tụ được chân khí, có thể một quyền đánh chết một con trâu.”
"Quá lợi hại."
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của các học viên, hai sư huynh đệ càng thêm đắc ý.
Đột nhiên, có tiếng răng rắc vang lên, ngay sau đó là một tiếng bịch, tấm bảng hiệu gỗ lê màu vàng có khắc bốn chữ "Võ quán Thanh Long" treo bên ngoài rơi thật mạnh xuống đất.
"Võ quán Thanh Long lợi hại như vậy, có dám nhận khiêu chiến không?" Trần Vũ bước vào.
"Ai? Dám phá hủy tấm bảng hiệu của võ quán Thanh Long chúng ta?" Sư huynh đệ hai người đồng thời giận dữ.
"Hỏi các người đó, võ quán Thanh Long này có dám tiếp nhận đá quán(*) không?" Trần Vũ cười lạnh.
(*) đá quán: tới khiêu khích, thách đấu ở một ở một địa điểm nào đó
"Đương nhiên dám, nhưng anh hủy hoại thương hiệu của Thanh Long Xã chúng tôi, chúng tôi phải tính rõ chuyện này với anh." Bùi Hạo tức giận nói.
"Cũng được thôi, nếu các người có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ tự mình treo tấm bảng này lên, cũng quỳ trước. cửa võ quán Thanh Long của các người để chuộc tội."
Trần Vũ tiến lên một bước, cười lạnh nói: "Nhưng nếu các người thua, sẽ phải trả giá đắt đấy. "
"Người đá quán là anh?" Ngô Tiến không thể tin nhìn Trần Vũ: "Anh chắc chắn chứ?"
"Đúng vậy, chính là tôi." Trần Vũ nhàn nhạt nói.
"Haha, xin lỗi nhưng tôi phải nói thẳng, tôi sợ anh sẽ không thể chịu nổi một quyên của tôi." Ngô Tiến cười lớn.
"Đúng là loại người nào cũng có, người này không biết năng lực mình tới đâu à?"
"Chỉ với thân thể này, e rằng chỉ một quyền của Ngô sư huynh thôi là có thể đánh chết anh ta rồi. "
"Sư huynh, trong chốc anh hãy nương tay chút xíu, đừng đánh người ta tới tàn phế."
Một đám học viên đua nhau cười nhạo, dù sao Ngô 'Tiến cũng là võ sư, Trần Vũ là thứ đồ gì chứ?
"Được rồi, anh ra tay trước đi, tôi nhường cho anh ba quyền, nhưng sau ba quyền, tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình." Ngô Tiến cười lạnh.
"Hai người các người cùng nhau lên luôn đi, miễn cho tôi phải ra tay lần thứ hai." Trần Vũ lắc đầu.
“Anh nói cái gì?” Sư huynh đệ hai người không khỏi tức giận.
"Sư phụ và đại sư huynh của các người đều không phải là đối thủ của tôi, huống chỉ là các người?" Trần Vũ cười nói.
"Nhị sư huynh, tam sư huynh, không xong rồi, đan điền của đại sư huynh bị người hủy hoại, giống như sư phụ vậy." Một người đệ tử vội vàng chạy tới.
"Cái gì? Là anh làm sao?" Hai người tức giận: "Giết hắn, báo thù cho sư huynh!"
Hai người hét lớn một tiếng, cùng nhau tấn công Trần Vũ, tu vi của hai người thực sự không tệ, trong cơn tức giận cùng cực họ đã dùng hết sức.
Một quyền một khuỷu tay đánh úp về phía Trần Vũ, vì quá tức giận nên sức mạnh được tăng lên cực hạn, họ. muốn hạ gục Trần Vũ ngay lập tức.