Rầm rập, những người phía sau nhanh chóng lùi lại, Đỗ Phong vội vàng bước tới, cúi đầu cung kính nói: "Hoàng Tứ gia, sao ông lại tới đây?"
"Ha ha, khi tôi rời khỏi giang hồ đã từng đặt ra một ít quy tắc, chỉ mới mấy năm không xuất hiện mà thế hệ trẻ đã hoàn toàn quên mất quy tắc mà tôi đặt ra rồi?" Hoàng Tứ gia cười ha ha nói.
“Hoàng Tứ gia, tôi vĩnh viễn không dám quên.” Trâu Đại Long cúi đầu nói: “Chỉ là tôi đã bị người hãm hại hai lần, suýt mất mạng nên đành phải chống trả thôi.”
“Ừm, việc này tôi biết, Tiểu Đỗ à, ông nội của cậu từng đi theo tôi, ở bên người tôi bưng trà rót nước, bố cậu cũng từng làm đàn em dưới tay tôi, quy tắc thế nào, cậu nên hiểu rõ.”
Hoàng Tứ gia ngồi xuống, liếc nhìn Đỗ Phong: “Cậu đã quên những quy tắc mà tôi đặt ra rồi sao?”
"Tứ gia, tôi biết, người trong giang hồ phải dùng đức hạnh thu phục người khác, giữ lòng nhân từ... Tuy là người trong giang hồ, nhưng chúng ta phải làm việc đàng hoàng." Giọng nói của Đỗ Phong run run.
"Các cậu có biết tại sao tôi đưa ra quy tắc này không?" Hoàng Tứ gia nói.
"Thưa Tứ gia... Dù sao hiện tại cũng không phải thời đại như mấy chục năm trước, xã hội đang thay đổi, giang hồ cũng đang thay đổi, nếu chúng ta không tuân thủ quy tắc, bên trên (ý là chính phủ) sẽ dạy chúng ta cách làm người." Trâu Đại Long cung kính nói.
"Đúng vậy, thời đại dùng dao tranh giành địa bàn đã qua lâu rồi, nếu dám động thủ, bên trên sẽ xử lý cậu, cậu cho rằng những thể chế chống bạo lực đó chỉ là đồ trang trí thôi sao?" Hoàng Tứ gia chỉ vào Đỗ Minh trên cáng: "Cháu trai của cậu ỷ vào quyền thế của cậu để cưỡng bức sinh viên nữ, sau đó còn cử người đến uy hiếp mẹ con họ."
"Hơn nữa, theo những gì tôi biết, thằng nhóc này còn ép con người ta phá thai, nhảy lầu, trong tay cũng đã dính mấy mạng người rồi, cậu nghĩ là lần nào cậu cũng có thể giúp nó giải quyết sao?"
"Tứ gia, là lỗi của tôi, tôi đã quá chiều chuộng nó!" Sắc mặt Đỗ Phong tái nhợt.
“Nếu làm sai thì phải chịu phạt!" Hoàng Tứ gia liếc nhìn Trần Vũ: “Tiểu Trần, nó cũng bị cậu đánh tàn phế rồi, nửa đời sau của Đỗ Minh sẽ phải sống trên xe lăn, để bên nhà họ Đỗ công khai xin lỗi nhận tội và bồi thường một số tiền lớn, chuyện này dừng ở đây thôi, cậu nghĩ như thế nào?”
"Việc này vốn không nên làm phiền Tứ gia, nếu Tứ gia đã nói như vậy, vậy việc này cứ làm theo lời Tứ gia đi." Trần Vũ cười nói.
"Haha, vậy là tốt rồi, xem ra mặt mũi của Hoàng Tứ tôi vẫn còn hữu ích, Tiểu Đỗ, chuyện này cứ làm theo lời tôi nói, cậu không có ý kiến gì chứ." Hoàng Tứ gia mỉm cười.
“Thưa Tứ gia, tôi không có ý kiến." Tuy rằng không muốn nhưng Đỗ Phong không thể không khuất phục.
"Được rồi, chuyện này dừng ở đây, mọi người giải tán đi." Hoàng Tứ gia xua tay.
"Đi thôi..." Đỗ Phong nghiến răng nghiến lợi dẫn mọi người rời đi, đám đông lần lượt rời khỏi hiện trường.
Hoàng Tứ gia ở lại, ông ta liếc nhìn Trần Vũ rồi nói: "Tiểu Trần cũng giỏi đấy, có thể dùng tới thế lực của nhà họ Lâm, xem ra vẫn có chỗ ưu tú hơn người, nhưng Tiểu Cường nói cậu không bình thường, tôi không nhìn ra được là cậu có chỗ nào không bình thường cả."
“Tứ gia năm nay chắc đã bảy mươi rồi.” Trần Vũ khế mỉm cười.
"Đúng vậy, bảy mươi bốn." Hoàng Tứ gia gật đầu.
"Tứ gia có lông mày như trăng lưỡi liềm, mũi cao miệng vuông, Trường Sinh Cung cực kỳ sáng sủa, đây chính là tướng trường thọ." Trần Vũ cười nói.
"Ừm, tôi nghe Tiểu Cường nói cậu biết xem tướng, ha ha, đúng là giống lời của mấy ông thầy tướng số."
Hoàng Tứ gia cười ha ha mà nói: "Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng đã có thực lực như vậy, cơ mà tôi đã gặp quá nhiều người tài giỏi rồi nên cũng chẳng có gì lạ, Diệc Cường, chúng ta đi thôi."
"Một tuần nữa sẽ là đại thọ bảy mươi lăm tuổi của Tứ gia đúng không, mấy ngày nay, ông có cảm thấy tức ngực, tim đập nhanh, thỉnh thoảng đau tim dữ dội không?" Trần Vũ cười nói.
“Cậu biết y thuật sao?” Hoàng Tứ gia quay người hỏi: “Tôi đã đi bệnh viện rồi, thân thể không có bất kỳ bệnh gì.”
"Đây không phải là bệnh, nhưng xác thực là có vấn đề." Trần Vũ nói.
"Trần Vũ, sức khỏe của ông cụ nhà tôi làm sao vậy?" Hoàng Diệc Cường hỏi.
"Tứ gia đã từng nghe qua Phệ Tâm Cổ chưa? Cổ này sống trong trái tim, hút máu của tim, cuối cùng cắn nát tim chui ra, hóa thành một con bướm, từ đó cũng kết thúc cuộc đời." Trân Vũ khẽ mỉm cười.
"Cậu nói cái gì?" Hoàng Tứ gia giật mình, ông ta đột nhiên quay đầu lại.
"Loại cổ này có thời gian ủ bệnh kéo dài bốn mươi năm, cổ nữ(*) trẻ tuổi của Vu tộc ở Tương Nam rất thành thạo nó, Hoàng Tứ gia, ông đã quên lời hứa của mình vào bốn mươi năm trước sao?"
(*) cổ nữ: người con gái nuôi dưỡng cổ trùng