Từ ngàn năm trước, Bách Lý Hồng Trang đã biết rằng dù các đại viện và học viện không bằng thế gia tu luyện, nhưng quả thật có thể thúc đẩy tu luyện giả tu luyện.
Dù gì thì chỉ khi gặp được nhiều thiên tài, con người mới có thể biết được sự khiếm khuyết của mình, từ đó kích thích ý chí chiến đấu, nếu không thì sẽ chùn chân bó gối, tu vi chỉ có thể trì trệ không tiến lên được.
“Chủ nhân, Thương Lan học viện này là một nơi không tệ đó.” Tiểu Hắc cười nói.
Bách Lý Hồng Trang vốn là định ra ngoài rèn luyện, chứ tu luyện an nhàn không lợi cho sự phát triển.
Thứ nàng cần chính là nhiều đối thủ, dần dần đột phá cực hạn bản thân.
Nếu gia nhập Thương Lan học viện, Bách Lý Hồng Trang có thể gặp được nhiều tu luyện giả ưu tú, mà sự rèn luyện và tu luyện trong học viện cũng không hề ít, cũng tiện cho mình hơn lúc mình tự tu luyện.
Bách Lý Hồng Trang khẽ gật đầu: “Thương Lan học viện đúng là không tệ, nhưng đây cũng không phải là lí do khiến ta muốn đi.”
Hôm sau, ánh mặt trời xán lạn, hoa thơm chim hót.
Bách Lý Hồng Trang đang tu luyện trong phòng, nha hoàn lại truyền đến tin tức, đạo sư của Thương Lan học viện đến chơi.
Nghe thấy tin này, Bách Lý Hồng Trang nhướng mày, không cần nghĩ cũng biết nhất định là hai tên hôm qua.
Sảnh ngoài Thần Vương phủ.
Bách Lý Hồng Trang vừa đến đã thấy Lục Hoài Ngạn và Phó Hoằng Bác đang thích ý ăn điểm tâm, thưởng trà, đôi khi lại khen ngợi vài câu.
Hai cái tên này đúng là không xem mình là người ngoài!
“Bách Lý cô nương tới rồi sao!” Nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang, Lục Hoài Ngạn mỉm cười: “Không biết rằng một đêm trôi qua, ngươi suy xét thế nào?”
“Vẫn là như vậy.” Bách Lý Hồng Trang lạnh nhạt nói.
Phó Hoằng Bác buông trà bánh đứng dậy, vẻ trêu đùa trên mặt dần thu lại, thay vào đó là sự nghiêm túc.
“Ta biết sở dĩ ngươi không muốn gia nhập Thương Lan học viện là vì thử thách của hai chúng ta. Chuyện này là chúng ta sai, nhưng thực lực mà ngươi bày ra thật sự thu hút chúng ta, cho nên mới giống như là chúng ta thăm dò thực lực ngươi vậy. Đối với chuyện này, chúng ta xin lỗi ngươi.”
Ánh mắt của Phó Hoằng Bác chân thành mà nghiêm túc, là một trưởng bối nhưng lại xin lỗi vãn bối, hắn không cảm thấy có gì không đúng.
Dù sao nếu chuyện này xảy ra với hắn, hắn cũng sẽ vô cùng khó chịu.
“Hi vọng ngươi đừng để tâm đến chuyện này.”
Lục Hoài Ngạn cười mỉm, bọn họ hiểu rất rõ rằng là một thiếu nữ bị ức h.i.ế.p mười mấy năm, lòng tự trọng của nàng chắc chắn không thể giẫm đạp!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!