"Ta nói này, bình thường nàng ta kiêu ngạo hệt như một con chim công vậy mà suốt khoảng thời gian này lại không đi ra ngoài gặp ai cả. Hóa ra là vì nàng ta không thể gặp ai."
"Đáng đời! Ta đã gai mắt với cái đức tính của nàng ta từ lâu rồi. Ta cảm thấy Thái Tử điện hạ hẳn sẽ không cưới một nữ tử mặt đầy rỗ về làm vợ đâu!"
Triệu Vận Thiến cười rất đắc ý. Đúng thật là dáng vẻ rêu rao khắp nơi thường ngày của Lý Ngọc Nguyệt khiến người ta rất chướng mắt.
Bách Lý Hồng Trang nở nụ cười như có như không, cũng không tiếp lời.
"Nhưng Thái Tử điện hạ đã đính hôn lần thứ hai rồi. Nếu lần này lại hủy bỏ thì…"
Thiệu Tử Phàm sửng sốt. Nếu bị truyền ra ngoài thì chẳng phải Thái Tử điện hạ cũng sẽ bị chê cười sao?
Nếu hủy bỏ hôn ước rồi lại lập nữ tử khác làm Thái Tử Phi một lần nữa, vậy thì… Chuyện hôn ước của Thái Tử điện hạ cũng coi như là một câu chuyện lạ ở Phong Bác quốc.
Nói đến việc này, mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía Bách Lý Hồng Trang rồi âm thầm cảm khái.
"Lần này Thái Tử điện hạ tổn thất lớn thật!"
Không bao lâu sau Hiên Viên Hoàn cũng xuất hiện ở hội đấu giá.
Vừa bước vào đại sảnh, Hiên Viên Hoàn đã cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ mà mọi người dành cho mình. Giờ phút này vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt đó đã bớt đi vài phần mà thay vào đó là sự bất lực.
Không lấy được cái danh hạng nhất của đại hội săn thú hoàng thất mà giờ vị hôn thê lại xảy ra chuyện như thế.
Trước khi đến đây hắn ta đã nghe phụ hoàng và mẫu hậu thương lượng với nhau về việc có nên hủy bỏ hôn ước lần nữa hay không thì cảm thấy vô cùng bất lực.
Hắn ta thật sự không rõ tại sao mấy ngày nay mình lại xui xẻo như vậy!
Quả thật mọi việc đều không thuận lợi!
Mọi người bốn phía vốn đang bàn tán cũng ngậm miệng lại, đại sảnh náo nhiệt sôi nổi cũng yên tĩnh trong chớp mắt.
Bách Lý Hồng Trang đánh giá hội đấu giá của cửa hàng Thiên Tường. Đại sảnh sáng sủa rộng rãi đến mức chứa mấy trăm người mà vẫn còn khá thoáng. Cách bố trí bày biện đơn giản mà tinh xảo, vừa nhìn vào là đã biết giá trị rất xa xỉ nhưng lại không phải kiểu giọng khách át giọng chủ.
Tầm mắt Bách Lý Hồng Trang dời về phía phòng giám bảo ở phía bên trái.
Đó chính là nơi thu nạp vật phẩm bán đấu giá.
"Các ngươi ở đây chờ ta một lát, ta đến phòng giám bảo một chút."
Đột nhiên Bách Lý Hồng Trang lên tiếng khiến Thiệu Tử Phàm nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc.
"Ngươi muốn gửi bán bảo bối à?"
Bách Lý Hồng Trang cười thản nhiên rồi gật đầu.
"Đúng vậy."
"Nhưng muốn gửi bán bảo bối thì phải gửi trước khi hội đấu giá bắt đầu. Bây giờ ngươi mới gửi thì chỉ có thể đợi đến hội đấu giá tiếp theo thôi, không kịp hội đấu giá đợt này đâu."
"Không sao, ta đi đến đó xem thử."
Bách Lý Hồng Trang vẫn mỉm cười như cũ. Sở dĩ người ta không thu bảo bối của người là vì nó không đủ giá trị.
Nếu bảo bối của ngươi đủ giá trị thì cho dù không kịp thì họ cũng sẽ tìm mọi cách giúp ngươi đuổi kịp.
Thấy Bách Lý Hồng Trang đi vào phòng giám bảo, Thiệu Tử Phàm và Triệu Vận Thiến liếc nhìn nhau một cái rồi đều nhún vai.
Lúc Bách Lý Hồng Trang bước vào phòng giám bảo thì thấy một ông lão đã ngoài sáu mươi đang chống tay lên bàn ngủ gật, thỉnh thoảng đầu ông lão lại gục xuống nhưng vẫn không chạm xuống bàn.
"Tiền bối."
Bách Lý Hồng Trang kêu một tiếng nhưng vị tiền bối này lại ngủ quá say nên một câu của Bách Lý Hồng Trang vốn không thể đánh thức ông ta.
"Tiền bối!"
Bách Lý Hồng Trang cao giọng kêu thêm lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!