Bách Lý Hồng Trang đánh giá Cung Thiếu Khanh, thân hình như ngọc thụ, dung mạo hơn cả Phan An, đặc biệt là đôi mắt đào hoa, phong tình vô hạn.
Nam tử này, nhìn qua là biết chắc chắn được rất nhiều nữ tử ái mộ.
"Tại hạ Bách Lý Hồng Trang." Bách Lý Hồng Trang đáp.
Mặc dù không có thiện cảm với nam tử áo đen nhưng nam tử áo trắng này vô tình giúp nàng, nàng cũng không có ác cảm.
"Thì ra là Bách Lý cô nương." Đông Phương Dục cười ôn hòa: "Có thể quen biết cô nương, thật vinh hạnh."
"Đông Phương, đi thôi!"
Cung Thiếu Khanh để lại một câu rồi cưỡi ngựa đi trước.
"Cung Thiếu Khanh!" Đông Phương Dục gọi một tiếng nhưng Cung Thiếu Khanh vẫn không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Thấy cảnh này, Đông Phương Dục bất lực, Cung Thiếu Khanh mãi mãi không có tình thú như vậy!
Quay người lại, trên mặt Đông Phương Dục lại nở nụ cười rạng rỡ: "Bách Lý cô nương, bọn ta có việc phải đi trước, sau này có duyên sẽ gặp lại."
Bách Lý Hồng Trang khẽ gật đầu: "Tạm biệt."
Cảnh tượng như vậy, sao nàng có thể không hiểu.
Cái gọi là việc quan trọng chỉ là cái cớ nhưng nàng cũng không muốn qua lại với Cung Thiếu Khanh, hai bên chỉ là người xa lạ, cứ như vậy mà chia tay là tốt nhất.
Theo Đông Phương Dục và Cung Thiếu Khanh rời đi, Bách Lý Hồng Trang cũng cưỡi ngựa đi, chỉ còn vài ngày nữa là đến được Học viện Thương Lan, đến sớm một chút vẫn tốt hơn.
Đông Phương Dục nhanh chóng đuổi kịp Cung Thiếu Khanh: "Này, Cung Thiếu Khanh, ngươi làm như vậy chẳng phải là không nể mặt sao!"
"Kỳ thi tuyển sinh của học viện sắp bắt đầu rồi, sư phụ bảo chúng ta đi chuẩn bị trước, ngươi muốn đến muộn sao?" Cung Thiếu Khanh phản vấn.
Nghe vậy, sắc mặt Đông Phương Dục thay đổi đôi chút, lần này hai người bọn họ cũng phụ trách giúp sư phụ kiểm tra tân sinh, nếu đến muộn, chỉ sợ sẽ không tha cho bọn họ.
"Được rồi."
Bách Lý Hồng Trang một đường đi về hướng Học viện Thương Lan nhưng phát hiện hai người Đông Phương Dục vẫn luôn ở cách nàng không xa.
Suy nghĩ một chút, nàng đã hiểu ra hai tên này hẳn cũng là học sinh của Học viện Thương Lan.
"Chủ nhân, hai người này có thực lực rất mạnh, hẳn không phải là học sinh mới của Học viện Thương Lan." Tiểu Hắc phân tích.
Bách Lý Hồng Trang khẽ gật đầu: "Họ hẳn là học sinh cũ."
Từ lúc hai người giao thủ với sơn tặc, nàng đã nhận ra thực lực của hai người này rất mạnh, tuổi còn trẻ mà thực lực như vậy, quả thực là thiên tài.
Học viện Thương Lan quả nhiên danh bất hư truyền, bên trong chắc chắn có không ít tu luyện giả xuất sắc.
Đông Phương Dục nhìn Bách Lý Hồng Trang phía sau cách họ không xa không gần, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ kinh ngạc: "Bách Lý cô nương này đi cùng hướng với chúng ta."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!