Ngoại trừ nàng ra, ba người mỗi người lấy ra năm trăm điểm tích lũy chính là 1500 điểm tích lũy, lại thêm điểm tích lũy nhiệm vụ lần này, tiền đặt cược không nhỏ.
"Như vậy, chúng ta chia tay ở đây, sau khi nhiệm vụ kết thúc gặp lại."
Ánh mắt Thôi Hạo Ngôn sáng ngời, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị tràn đầy sự tự tin.
Hiển nhiên, đối với trận tỷ thí này, hắn ta nắm chắc phần thắng.
Lạc Vân sơn mạch nằm ở phía sau học viện Thương Lan, ở giữa Phong Bác quốc cùng Viêm Húc quốc, giống như một đường phân chia trời đất, ngăn cách hai vương quốc.
Học viện Thương Lan thì nằm giữa hai vương quốc, cho nên trong học viện không chỉ có học sinh Phong Bác quốc, còn có học sinh Viêm Húc quốc, thậm chí có cả học viên của những quốc gia khác.
Lạc Vân sơn mạch có thể nói là sơn mạch lớn nhất phụ cận Phong Bác quốc, diện tích bao phủ cực lớn, cho dù là lính đánh thuê cũng chỉ dám hành tẩu ở bên ngoài sơn mạch.
Trải qua hàng ngàn năm tẩm bổ, cổ mộc cao ngất um tùm, yêu thú hoành hành khắp nơi.
Tuy rằng khắp nơi tràn ngập nguy hiểm, nhưng đối với người tu luyện mà nói đây chính là một nơi tràn ngập cơ duyên.
Sau khi chia tay với đám người Thôi Hạo Ngôn, đôi mắt hoa đào của Đông Phương Ngọc hơi giương lên, khuôn mặt tuấn lãng vô song tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu.
"Cung Thiếu Khanh, Bạch Tuấn Vũ kia là tu vi Huyền Nguyên Cảnh hậu kỳ, trận tỷ thí này vốn không công bằng."
Đông Phương Ngọc nói, ngữ khí ôn nhuận dễ nghe, chắc chắn mà kiên quyết.
Đây vốn là một trận đấu không công bằng, bọn họ không cần phải đồng ý.
Quan trọng nhất là hành động như vậy rõ ràng gây thêm áp lực rất lớn cho Bách Lý Hồng Trang.
"Thôi Hạo Ngôn muốn gỡ gạc lại thể diện, cứ cho hắn ta một cơ hội là được."
Thần sắc Cung Thiếu Khanh lộ ra vẻ tùy ý cùng đạm mạc: “Cho dù hôm nay không đáp ứng, ngày khác hắn ta cũng sẽ tìm cách khác, phiền phức lắm."
Trong một câu nói, hai chữ cuối cùng là ngắn nhất, nhưng lại là nguyên nhân thật sự khiến Cung Thiếu Khanh đưa ra quyết định này.
Phiền phức!
Hắn chỉ đơn thuần là ngại phiền phức!
Chứ không phải là hắn có bao nhiêu tự tin đối với thực lực của Bách Lý Hồng Trang.
Trán của Bách Lý Hồng Trang xuất hiện ba đường gạch đen, quả nhiên tên mặt than này không thể dùng lẽ thường để đoán được.
Đông Phương Ngọc nhếch miệng cười, đây quả nhiên là chuyện Cung Thiếu Khanh có thể làm được.
Nhưng mà, một trận đấu mà thôi, đối với hắn cũng chỉ là một trò chơi, cho nên hắn cũng chẳng để tâm.
Liễu Thấm Nguyệt che miệng cười khẽ, quay sang giải thích với Bách Lý Hồng Trang: “Cung đại ca là người sợ phiền phức."
Khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ nở nụ cười rực rỡ, tựa như đóa hoa nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ một câu nói đơn giản, lại lộ ra sự thân cận không thể nghi ngờ.
Tuy rằng ý câu rất mờ nhạt, nhưng Bách Lý Hồng Trang vẫn nhạy bén nhận ra thâm ý của Liễu Thấm Nguyệt.
Hiển nhiên, Liễu Thấm Nguyệt có tình cảm với Cung Thiếu Khanh, nhưng mà... Lúc nàng ta nói chuyện lại nhìn nàng, thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ... Nàng ta xem nàng là tình địch tưởng tượng à?
Trong nháy mắt ý nghĩ này hiện lên, khóe miệng Bách Lý Hồng Trang giật giật, nàng đã là người có gia đình rồi đấy.
Đế Bắc Thần bất luận là tướng mạo, hay thực lực đều là nhân trung long phượng, tuy rằng giữa bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng bề ngoài vẫn là phu thê.
Đôi mắt phượng đen nhánh như đầm nước hiện lên vẻ suy tư, mơ hồ lộ ra vài phần nhớ nhung và lo lắng.
Không biết tên kia hiện giờ thế nào rồi...
Thân phận tôn quý như vậy lại vì thể chất đặc thù mà cam nguyện làm một Vương gia ở cái nơi nhỏ bé như Phong Bác quốc, hiện giờ quay trở về đoạt lại tất cả, chắc chắn sẽ không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!