Nhưng mà!
Trên bộ lông trắng muốt của Tiểu Hắc như thể bị đánh hai cục phấn má hồng, đỏ chót và vô cùng bắt mắt!
"Chúng ta không thấy gì cả, không thấy gì cả!"
"Các ngươi thấy gì thế... "
Bách Lý Hồng Trang ôm trán, nhục nhã quá nhục nhã!
Tiểu Hắc thẹn thùng che khuôn mặt nhỏ chạy vòng quanh trên bàn: "Không biết, ta không thấy gì cả!"
Ta có thể tin ư?
Bách Lý Hồng Trang bất lực, khi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang thẹn thùng thì Bạch sư đã ngủ say từ lâu, mặc dù… mí mắt vẫn còn run rẩy.
Xem ra, sau này nàng không thể tắm trong phòng như thế này được nữa!
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, Bách Lý Hồng Trang nhíu mày, chẳng lẽ tên kia vẫn chưa đi sao?
Mở cửa phòng, Bách Lý Hồng Trang phát hiện người đứng ngoài cửa không phải Đế Bắc Thần, mà là Hạ Chỉ Tình.
"Hồng Trang, may quá ngươi không sao!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Chỉ Tình tràn đầy vẻ phấn khích và kích động, nàng dang tay ôm chầm lấy Bách Lý Hồng Trang: "Nghe tin về thú triều, ta sợ muốn chết."
Nhìn sự lo lắng và cảm thán trong mắt Hạ Chỉ Tình, trong lòng Bách Lý Hồng Trang dâng lên một tia ấm áp.
Lần này đi đến Lạc Vân Sơn tuy nguy hiểm trùng trùng nhưng sau khi trở về thấy bằng hữu lo lắng cho nàng như vậy, đúng thật là rất hạnh phúc.
"Ta phúc lớn mạng lớn, sao dễ c.h.ế.t như vậy được." Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang nở nụ cười rạng rỡ: "Ta biết tin ngươi bình an trở về liền lập tức chạy đến, thấy ngươi không sao thì ta cũng yên tâm rồi, ta có làm phiền ngươi nghỉ ngơi không?"
Bách Lý Hồng Trang lắc đầu nhẹ: "Ta đã nghỉ ngơi xong rồi."
Dưới tác dụng của dược lực, từng tế bào trong cơ thể nàng đều được thư giãn và tăng cường, lúc này cả người đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thấy Bách Lý Hồng Trang nói một cách thành thật và nghiêm túc, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Chỉ Tình nở nụ cười tươi tắn: "Thú triều này rốt cuộc là thế nào vậy?"
Hai người ngồi xuống mép giường, Hạ Chỉ Tình hỏi thăm Bách Lý Hồng Trang về những chuyện đã trải qua ở Lạc Vân Sơn.
Sau khi Bách Lý Hồng Trang kể lại sự kinh khủng của thú triều, Hạ Chỉ Tình càng thêm kinh hãi, may mà thực lực của nàng không đủ để đến Lạc Vân Sơn, nếu không thì mạng nhỏ của nàng đã mất từ lâu rồi.
"Tên Bạch Tuấn Vũ kia vẫn chưa trở về."
Ánh mắt Hạ Chỉ Tình lộ vẻ lo lắng, mặc dù nàng không có hảo cảm gì với tên Bạch Tuấn Vũ kia nhưng nói cho cùng cũng là bằng hữu, đương nhiên không tránh khỏi lo lắng cho hắn.
Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang hơi trầm xuống, vì thú triều, tu sĩ tử thương vô số, nếu không phải Bạch Sư phát uy vào thời khắc then chốt thì bây giờ nàng cũng không biết sẽ ra sao.
Chỉ mong Bạch Tuấn Vũ bọn họ có thể bình an trở về.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!