Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ lộ ra vẻ tự tin và kiên định, tuy hiện tại thực lực của nàng chưa đáng kể nhưng về y thuật, nàng có sự tự tin tuyệt đối.
Nàng và Thôi Hạo Ngôn không quen biết, thậm chí… Thôi Hạo Ngôn còn hơi khinh thường nàng nhưng không phải là ác ý.
Đều học chung một lớp, Thôi Hạo Ngôn lại là bằng hữu của Đông Phương Ngọc và những người khác, nàng cũng không thể ngồi nhìn không quan tâm.
Bách Lý Hồng Trang vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nàng.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nếu không phải phó hiệu trưởng ở đây, bọn họ thật muốn hỏi Bách Lý Hồng Trang, ngươi đùa gì vậy?
Cung Thiếu Khanh, Liễu Thấm Nguyệt, Đông Phương Ngọc cùng Hạ Chỉ Tình đều kinh ngạc nhìn Bách Lý Hồng Trang, hơi nghi ngờ những lời vừa nghe được.
Theo hiểu biết của bọn họ về Bách Lý Hồng Trang, nàng không phải là người nói suông nhưng để bọn họ tin rằng Bách Lý Hồng Trang có cách giải độc… điều này thật khó tin.
Hoàn Sở Du tò mò đánh giá tiểu nha đầu trước mặt, nha đầu này chỉ đứng đó không nói lời nào nhưng cả người nàng lại tỏa ra một loại ánh sáng, khiến người ta không thể bỏ qua.
Lúc này, trước mặt ông, nàng nói ra những lời khó tin như vậy mà vẫn thản nhiên, dáng vẻ tự tin và kiên định khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tỏa sáng rực rỡ, đó là biểu hiện của sự tự tin.
"Ngươi có cách giải độc cho Thôi Hạo Ngôn?" Trong mắt Hoàn Sở Du ánh lên vẻ từ ái và trí tuệ, trực giác mách bảo ông rằng nha đầu trước mặt không phải là người nói năng lung tung.
Mọi người thấy Hoàn Sở Du đối xử với Bách Lý Hồng Trang tốt như vậy, trong mắt đều hiện lên vẻ ghen tị.
Trong học viện, nếu có thể được hiệu trưởng hoặc phó hiệu trưởng coi trọng, đó chính là một bước lên mây.
"Bách Lý Hồng Trang này thật to gan, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của phó hiệu trưởng mà có thể nói ra những lời đó."
"Bây giờ hấp dẫn sự chú ý thì có ích gì? Một lát nữa không giải được độc cho Thôi Hạo Ngôn chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?"
Trong mắt Chiêm Vân Phượng lóe lên vẻ khó hiểu: "Bách Lý Hồng Trang, bây giờ tính mạng của Thôi Hạo Ngôn ngàn cân treo sợi tóc, không phải là lúc ngươi làm trò!"
Thương thế của Thôi Hạo Ngôn nghiêm trọng như vậy, đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa, Bách Lý Hồng Trang lại còn đến làm mất thời gian của phó hiệu trưởng, không để ông nghĩ cách, thật đáng hận!
Trong lòng Chiêm Vân Phượng, nàng căn bản không tin người trẻ như Bách Lý Hồng Trang có thể giải khỏi độc cho Thôi Hạo Ngôn.
Luyện dược sư ngũ phẩm?
Bách Lý Hồng Trang căn bản không thể!
Luận châm cứu ư?
Bách Lý Hồng Trang càng không thể!
Đã không phải bất kỳ loại nào, vậy chẳng phải Bách Lý Hồng Trang đang làm trò hề sao?
Bách Lý Hồng Trang hờ hững liếc Chiêm Vân Phượng một cái, không thèm để ý, mà nhìn về phía Hoàn Sở Du: "Ta có cách."
"Vậy ngươi thử xem." Giọng nói của Hoàn Sở Du lộ ra vẻ từ ái, ông thực sự tò mò không biết nha đầu trước mặt này có lá bài tẩy gì mà khiến nàng tự tin như vậy.
Chẳng lẽ… trên tay nàng có đan dược ngũ phẩm?
Đây là khả năng mà Hoàn Sở Du cảm thấy có thể xảy ra nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!