Đôi mắt phượng sâu như giếng cổ toát lên vẻ thông tuệ và khinh miệt, lúc này Bách Lý Hồng Trang mới hiểu ra.
Thì ra Lăng Giai Hân cũng là người của Đới Vân Dương, chẳng trách vừa gặp nàng đã lộ ra vẻ thù địch sâu sắc.
Nàng đến học viện Thương Lan đã nửa tháng, chưa từng gặp Đới Vân Dương nhưng đám chó săn của Đới Vân Dương thì cứ lần lượt xuất hiện.
"Đới Vân Dương này đúng là âm hồn bất tán!" Tiểu Hắc tỏ vẻ chán ghét: "Có bản lĩnh thì tự ra mặt, cứ thích sai mấy tên vô dụng ra làm gì!"
"Có lẽ Đới Vân Dương thích cảm giác được triệu hoán như thế." Tiểu Bạch xoa xoa chiếc cằm tròn trịa, suy tư nói.
Nghe Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trò chuyện, khóe miệng Bách Lý Hồng Trang nở một nụ cười.
"Thì ra, lại là một con ch.ó của Đới Vân Dương." Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang sắc bén, giọng điệu mỉa mai: "Đới Vân Dương muốn gây sự thì cứ tự đến, ta không rảnh để đối phó với lũ chó mèo."
Bách Lý Hồng Trang không hề khách sáo, trước đây Đới Chỉ Mạn đã gây phiền phức cho nàng, giờ Đới Vân Dương lại đến tìm nàng gây sự, xem ra, nàng và nhà họ Đới đúng thật là không hợp nhau.
Nhưng mà... cứ sai loại hàng thải như Liễu Tĩnh Khôn ra khiêu khích, nàng đã hết kiên nhẫn rồi.
"Chó?" Giọng Lăng Giai Hân càng trở nên sắc nhọn, nàng nhìn Bách Lý Hồng Trang đầy căm hận, ả đàn bà này dám gọi nàng là chó sao?
"Bách Lý Hồng Trang! Ta là nữ nhân của Vân Dương!"
Giọng Lăng Giai Hân vang dội, dáng vẻ gần như phát điên và cuồng loạn của nàng đã thu hút sự chú ý của nhiều tu sĩ trong phường thị.
Mọi người tò mò nhìn về phía này, có vẻ như phường thị lại có chuyện náo nhiệt để xem rồi.
Lăng Giai Hân thực sự sắp phát điên rồi, nàng ta không phải là chó săn chạy theo Vân Dương, mà là nữ nhân của Vân Dương!
Chính vì thân phận này, trong học viện hầu như không ai dám đắc tội với nàng ta!
Ngay cả đám học viên đặc tuyển sinh khi gặp nàng ta cũng phải nể mặt vài phần, vậy mà Bách Lý Hồng Trang này lại vô lễ đến vậy!
"Ồ?" Khóe môi Bách Lý Hồng Trang cong lên, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ: "Ngươi là nữ nhân của Đới Vân Dương? Sao ta chưa từng nghe nói Đới Vân Dương đã thành thân?"
Lời vừa dứt, khuôn mặt kiêu ngạo của Lăng Giai Hân trong nháy mắt phủ một tầng sương lạnh, ẩn ẩn lộ ra vài phần xấu hổ.
Đây chính là nỗi đau thầm kín nhất trong lòng nàng ta!
Mặc dù nàng ta cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của Đới Vân Dương, trong học viện cũng không ai không biết thân phận này nhưng Đới Vân Dương vẫn chưa từng đưa nàng ta về nhà, vẫn luôn là danh không chính, ngôn không thuận.
Với địa vị và danh tiếng của Đới Vân Dương trong học viện, ai dám đứng trước mặt nói ra nửa lời?
Vậy mà Bách Lý Hồng Trang này lại trước mặt nhiều người như vậy nhắc đến chuyện này, thật quá đáng!
"Chúng ta sẽ sớm thành thân thôi." Lăng Giai Hân cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói xen lẫn sự tức giận khó tả.
"Ồ... thì ra là vậy." Bách Lý Hồng Trang cười nhạt một tiếng: "Vậy thì ta xin chúc mừng ngươi trước."
Rõ ràng là lời chúc mừng nhưng khi lọt vào tai Lăng Giai Hân lại đầy vẻ mỉa mai.
Nàng ta biết rõ, Đới Vân Dương vẫn chưa đưa nàng ta về nhà là vì chưa từng có ý định thành thân, mặc dù vậy, nàng ta vẫn nguyện ý làm nữ nhân của Vân Dương.
Những tu sĩ đứng xem không thiếu học viên học viện Thương Lan, thấy Lăng Giai Hân và Bách Lý Hồng Trang xảy ra xung đột, trên mặt đều lộ vẻ thích thú.
Bất kể là Bách Lý Hồng Trang hay Lăng Giai Hân, ở học viện Thương Lan đều rất nổi tiếng, không ngờ hôm nay hai người này lại đối đầu nhau.
"Bách Lý Hồng Trang g.i.ế.c Đới Chỉ Mạn? Thật hay giả vậy?"
"Theo lời họ nói thì hẳn là Bách Lý Hồng Trang đã g.i.ế.c Đới Chỉ Mạn trước khi nhập học, ta còn tự hỏi sao năm nay Đới Chỉ Mạn vẫn chưa nhập học."
"Nhưng thực lực của Đới Chỉ Mạn không yếu, lúc đó Bách Lý Hồng Trang còn chưa phải học viên của học viện Thương Lan mà đã có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta sao?"
...
...
Chương 291 Ngươi muốn cược với ta?
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, đối với tu sĩ mà nói, g.i.ế.c người không phải là chuyện gì quá lạ, điều khiến bọn họ kinh ngạc là với thực lực của Bách Lý Hồng Trang lúc đó mà lại có thể g.i.ế.c được Đới Chỉ Mạn!
"Ta nghe nói lúc đầu Lục đạo sư và Phó đạo sư đã cùng nhau mời Bách Lý Hồng Trang đến học viện nhưng Bách Lý Hồng Trang lại từ chối."
Một nam tử tiết lộ nội tình, chuyện này ở Hoàng thành Phong Bác quốc có thể nói là ai ai cũng biết, giờ đây cũng đã được một số học viên mơ hồ biết đến.
"Chết tiệt, thật hay giả vậy? Ngầu quá vậy!"
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, thư mời của học viện Thương Lan, đó là thứ mà biết bao tu sĩ mơ ước, Bách Lý Hồng Trang lại từ chối?
"Đương nhiên là thật, ta bịa ra chuyện vô căn cứ này để lừa các ngươi làm gì?"
Nam tử sắc mặt bình tĩnh, thực ra, khi hắn mới nghe được chuyện này thì vẻ mặt còn khoa trương hơn cả mọi người bây giờ.
"Ồ, ta không ngờ Bách Lý Hồng Trang lại giỏi như vậy, chẳng trách nàng ta có thể g.i.ế.c được Đới Chỉ Mạn."
Là tu sĩ đầu tiên trong lịch sử từ chối thư mời của học viện Thương Lan, Bách Lý Hồng Trang có sự tự tin này thì tất nhiên phải có thực lực tương ứng.
Bọn họ đều biết Lục đạo sư và Phó đạo sư đối với Bách Lý Hồng Trang rất tốt, sau khi bị từ chối mà vẫn có thái độ như vậy, có thể thấy bọn họ coi trọng Bách Lý Hồng Trang đến mức nào.
Lăng Giai Hân tức nghẹn họng, lời nói ôn tồn mà ẩn chứa sự mỉa mai của Bách Lý Hồng Trang khiến nàng ta không thể phản bác.
"Muốn mua đồ ở sạp hàng này, trừ khi ngươi có thể lấy ra thứ gì đó khiến chủ sạp hàng cảm thấy hứng thú, nếu không thì miễn bàn!"
Ánh mắt Lăng Giai Hân sáng lên, nếu nàng ta không thể lấy lại thể diện ở những chuyện khác, vậy thì nàng ta sẽ lấy lại thể diện ở chuyện này!
Gian hàng này ở phường thị thành Thương Lan nổi tiếng là khó chơi, mà hiển nhiên chủ sạp này cũng không thiếu tiền, cho nên mới có thể dùng cách kinh doanh như vậy mà vẫn bày hàng đến tận bây giờ.
Cho đến nay, tu sĩ đổi được đồ ở sạp hàng này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cũng chính vì sạp hàng này kỳ quái như vậy nên không ít học viên học viện Thương Lan đều rất chú ý tới nơi này, thậm chí còn lấy việc có thể đổi được đồ ở đây làm vinh dự.
Hàng ngày vẫn thường có tu sĩ đến thử nhưng kết quả đều như nhau, chủ sạp này căn bản không hứng thú.
"Dạng người như ngươi nhìn là biết không lấy ra được thứ gì hiếm lạ, bỏ cuộc đi."
Lời nói của Lăng Giai Hân đầy khiêu khích, nàng ta chính là muốn dùng kế khích tướng để khích Bách Lý Hồng Trang nói ra lời khoác lác, sau đó sẽ khiến cho nàng mất mặt!
"Ta có bỏ cuộc hay không là chuyện của ta, nếu ngươi rảnh rỗi như vậy thì không bằng suy nghĩ xem làm sao để Đới Vân Dương nhanh chóng cưới ngươi về đi."
Đôi mắt đen láy như mực lóe lên sự thông minh, Lăng Giai Hân dùng thủ đoạn khích tướng thấp kém như vậy, nàng sao có thể không nhìn thấu?
Khuôn mặt Lăng Giai Hân cứng đờ, Bách Lý Hồng Trang đúng là hết chuyện để nói!
"Ồ, không có gan sao?"
Bách Lý Hồng Trang khoanh tay trước ngực, đánh giá Lăng Giai Hân từ trên xuống dưới: "Ngươi muốn cược với ta không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!