“Ngươi suy nghĩ quá nhiều!” Bách Lí Hồng Trang chậm rãi nói: "Ta căn bản không có ý gì khác.”
Đế Bắc Thần hiểu ý câu môi: "Ta biết nương tử không có ý khác, chỉ có ý kia thôi, ta đều hiểu được.”
Ý kia, ý kia, nói rất đúng, không hề ái muội!
“Ngươi thì biết gì!?” Bách Lí Hồng Trang cao giọng: "Ta chỉ muốn giúp ngươi trị liệu tật ở chân mà thôi!”
Lời này vừa nói ra, trong mắt Đế Bắc Thần xuất hiện một tia gợn sóng, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc trêu đùa: "Thật ra lúc này ta cảm thấy ở trong phòng cùng nhau tâm tình về lý tưởng nhân sinh cũng không tồi.”
“Nếu như ngươi không muốn trị, vậy thì quên đi.”
“Đừng đừng, nương tử có thể giúp vi phu tất nhiên là tốt nhất.” Đế Bắc Thần vội vàng nói, nở nụ cười ngây thơ, giống như hoa nở trên mặt, minh diễm động lòng người không thể giải thích.
Hắc Mộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn cũng nghĩ Bách Lí cô nương sẽ không chủ động như thế, bất quá sau khi biết được Bách Lí Hồng Trang muốn trị liệu tật ở chân cho Đế Bắc Thần, nội tâm hắn lập tức không nhịn được kích động.
Hai chân thiếu chủ đã bị tàn phế khoảng ba năm nay, rất nhiều người đều đã đánh mất hy vọng đối thiếu chủ, nhưng hắn trước sau vẫn luôn tin tưởng, thiếu chủ nhất định sẽ có một ngày đứng lên!
Trên mặt Bách Lí Hồng Trang hiện lên vài phần nghiêm túc, nàng bắt đầu chẩn trị cho Đế Bắc Thần.
Hương hoa đào có tác dụng ức chế nhất định đối với bệnh của Đế Bắc Thần, cho nên chẩn trị cho Đế Bắc Thần cũng là thời khắc tốt nhất.
Cẩn thận xác nhận mức độ tê liệt trên chân Đế Bắc Thần, Bách Lí Hồng Trang hỏi: “Gần đây ngươi có cảm giác thấy độ tê tiệt đang phát triển hướng lên trong cơ thể?”
Đế Bắc Thần khẽ gật đầu: "Có một chút.”
Nhìn gương mặt tuấn mỹ gợn sóng không kinh sợ trước mặt, trong lòng Bách Lí Hồng Trang không nhịn được bội phục.
Gia hỏa này bất quá chỉ là một thiếu niên, đối mặt với tình huống có khả năng mình sẽ bị tê liệt toàn thân, không những không tự sa ngã, vẫn phong hoa tuyệt đại như cũ. Điều này không phải người bình thường có thể làm được.
Chính bởi vì như thế, đủ để nàng xác định tâm trí của Đế Bắc Thần rất kiên định.
“Nương tử, ngươi thật sự biết ta mắc phải bệnh gì sao?” Đế Bắc Thần dò hỏi.
Hắn không phải không tin Bách Lí Hồng Trang, nhưng chỉ vì hắn đã từng tới thăm danh y, căn bản không có bất luận một người nào rõ ràng chứng bệnh của hắn.
Bách Lí Hồng Trang nhướng mày: "Loại chuyện này… ta lừa ngươi làm gì?”
Kể từ thời điểm Đế Bắc Thần bảo hộ nàng, không bị một giọt rượu của Bách Lí Hạo Hiên hắt tới, nàng cũng đã đưa ra quyết định, nàng muốn giúp Đế Bắc Thần!
Cũng ở thời điểm nàng cô độc một mình, chỉ có Đế Bắc Thần còn nhớ tới nàng.
“Bách Lí cô nương, thiếu chủ rốt cuộc mắc phải bệnh gì? Không phải đã bị người hạ độc, đúng không?” Hắc Mộc không nhịn được hỏi.
Hắn thật sự rất muốn biết, thiếu chủ luôn luôn kinh diễm tuyệt luân, vì sao hai chân đột nhiên bị tàn phế, từ đó ngã xuống bàn thờ.
Nếu như do trúng độc gây ra, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người nọ!
“Các ngươi tra xét lâu như vậy, hẳn là đều không tra được tin tức gì đúng không?.”
Hắc Mộc xấu hổ gật đầu. Đúng là bởi vì như thế, hắn mới cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
“Không cần phải tra xét, bệnh này cũng không phải do bị người hạ độc.”
“Phong thần y cũng từng nói như vậy, chẳng qua, Phong thần y cũng không biết tại sao.”
Khuôn mặt tuấn tú của Đế Bắc Thần mỉm cười, mặc dù thời điểm nói ra vấn đề như vậy, hắn vẫn mang một bộ dáng vân đạm phong khinh như cũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!