Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yên Hoa Tam Nguyệt

13.

"Lăng Sương..."Hoàng thượng định đuổi theo nhưng lại vướng Uyển tần, mặt ngài nghiêm lại.

Uyển tần vẫn không hiểu chuyện: "Hoàng thượng, người nhìn mà xem Lệ phi kiêu ngạo đến độ nào, nàng chẳng coi hoàng thượng ra gì, vừa nãy nàng còn..."

"Bốp!" Cái tát thổi bay tất cả những lời Uyển tần định nói.

Uyển tần áp tay lên má, trơ mắt không tin nổi, nước mắt ầng ậng.

"Thôi thôi, trẫm nóng tính quá, lẽ ra trẫm không nên đánh nàng."

Vừa đấm vừa xoa là chiêu hoàng thượng lão luyện.

Uyển tần được ngài dỗ bèn khóc nức lên.

Hoàng thượng dịu dàng: "Nàng ấy là Lệ phi do trẫm thân phong, nàng coi thường nàng ấy trước mắt bao nhiêu người, không phải đồng nghĩa với coi thưởng trẫm ư? Nàng muốn bách quan bàn tán về trẫm sao?"

Uyển tần vội lắc đầu.

Hoàng thượng nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: "Đừng giận trẫm, mấy hôm nay trẫm chưa qua thăm nàng được, hôm nay trẫm về với nàng được chưa?"

Cuối cùng Uyển tần cũng nở nụ cười, ôm chặt cánh tay hoàng thượng: "Vâng."

Đúng là ngu hết thuốc chữa, dăm ba câu đã quên sạch sành sanh mọi chuyện.

Cả hai dẫn theo kẻ hầu người hạ rời đi chỉ còn lại mình ta quỳ giữa trời tuyết.

Từ đầu đến cuối, không lúc nào hoàng thượng để mắt đến ta.

Vở kịch kết thúc, trong cuộc chiến giữa niềm vui mới và người tình cũ của hoàng thượng, Uyển tần hay Lệ phi ai mới là người xui xẻo?

Tất nhiên người xui xẻo là ta, một nô tỳ hèn mọn.

Hoàng thượng lệnh ta quỳ, ta phải quỳ cho đủ.

Cái lạnh thấu da thấu thịt, nhưng cũng không sao, cố gắng chịu đựng rồi sẽ qua, cũng đâu phải lần đầu.

Chưa đến một khắc, tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng hớt hải chạy đến đưa cho ta một chiếc áo khoác rất dày. (một khắc = 15 phút)

"Cô cô mau mặc thêm áo vào, hoàng thượng lo cho cô cô lắm."

Ta cười cảm ơn hắn.

Áo khoác dày như vậy chắc chắn ấm phải biết, phạt rồi mới "lo", còn có ích gì?

Hay thật!

Tất nhiên ích thì vẫn có, ít nhất còn ấm. Ta mặc áo thật cẩn thận, kéo vạt áo chạm xuống đất làm đệm, đầu gối đỡ lạnh hẳn.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuấn kiệt này vẫn còn biết quý mạng mình.

Đông năm nay lạnh thật, cảm giác như hơi thở ấm nóng vừa từ miệng thoát ra đã đóng băng ngay giữa không trung.

Cả khi đã khoác thêm áo ấm, ta vẫn không chịu nổi cái lạnh cắt da của mùa đông trong suốt một canh giờ.

Số là nha hoàn mà cơ thể cứ như tiểu thư, nực cười biết bao!

Tay chân ta tê dại, quỳ quá lâu đầu gối cứng đờ không đứng nổi lên, đầu óc cũng mụ mẫm, không lẽ lạnh quá não đóng băng hay sao.

Ta không nhớ mình đi về thế nào, lết được vào phòng ta đổ người ngay xuống giường, cuốn chặt chăn rồi bất tỉnh nhân sự.

Trong cơn hoảng hốt, ta như thấy một người phụ nữ mặc áo bố. Ta khóc gọi a nương ơi a nương nhưng người ấy kiên quyết đẩy ta ra.

"Chạy đi con!"

Khoan đã, ta làm gì có a nương?

Ta mê man cảm nhận được có ai đang thút thít cạnh bên, cơn đau đầu từ đâu kéo đến.

Ta cố gắng mở mắt ra, hình như Thư Gia đang nhìn ta.

"Thư Nhiên cô cô tỉnh rồi à?"

Hóa ra là Tiểu Lan...

Trong phòng đang đốt lò sưởi ấm, bảo sao ấm hơn hẳn lúc nãy. Ta định ngồi dậy nhưng khắp người chỗ nào cũng kêu gào đau đớn, mặt ta còn nóng hầm hập.

"Cô cô nằm yên đi, người bị nhiễm phong hàn phải nằm yên tĩnh dưỡng."

Ta cười, thấy nàng khóc mắt đỏ hoe, bèn nói: "Ta ốm thôi mà, có phải chết đâu mà khóc ghê thế?"

Tiểu Lan nghẹn ngào: "Không phải...lúc nãy nô tỳ làm đổ thuốc của cô cô nên bị Lý công công mắng."

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận