21.
Lý Bá thích nhất là ăn mơ. Ta định lúc về sẽ ghé mua bánh mơ cho Lý Bá. Ta nghía được một tiệm có vẻ tay nghề khá vì người ta xếp hàng đông nghịt.
Tiệm ấy buôn may bán đắt, khách đứng hàng dài, thậm chí còn không có để mua. May mà ta mua được hộp bánh cuối cùng.
Tiểu Lan buồn rười rượi: "Hức hức, có mỗi một hộp thôi ư?"
Ta khẽ cười: "Ngoan, lần sau ta mua cho."
Ta vừa đi được hai bước thì bị ai đó gọi giật lại.
"Cô nương phía trước bán lại bánh mơ cho ca ca được không?"
Giọng nói này quen quá, ta quay đầu lại thấy một người mặc y phục màu đen đang đứng trên nóc nhà người ta, trên vai vác một bao tải lớn.
Vì cách quá xa nên ta không nhìn rõ mặt. Nếu y mà không gọi ta giữa đường giữa phố, ta suýt nhầm y là quân ăn trộm.
Quân trộm kia huýt sáo trêu ta, lại nói: "Ca ca sẽ trả gấp đôi."
"Ai vậy tỷ?" Tiểu Lan lo lắng ôm bánh mơ vào lòng.
Ta lắc đầu. Người kia nhảy tót xuống đi lại chỗ bọn ta.
Y vác khuôn mặt câng câng đi đến. Khi thấy rõ mặt y, ta giận nhặt đá trên đường ném vào người y, miệng hét lớn: "Thập Thất!"
"Ấy ấy ấy! Không bán thì thôi sao lại đánh người ta?" Diễn đàn Vietwriter.vn
"Huynh bị khùng hả!" Ta mắng nhưng lại chạy đến ôm huynh ấy. Bao lâu rồi bọn ta mới gặp lại nhau.
"Cô nương đừng khóc, ta biết rồi ta không đòi mua nữa."
"Thư Nhiên à, ở đây đông người lắm, đừng làm ướt áo ta!"
Cuối cùng, bọn ta cùng nhau về cung. Thập Thất đem bao tải kia để ở phòng ta, sau đó vội vã đi bái kiến hoàng thượng. Dẫu sao, huynh ấy cũng từng là người của phủ Kỳ vương.
Sau khi Thập Thất đi rồi, ánh mắt Tiểu Lan đầy ẩn ý, muội ấy kéo ta lại hỏi: "Thư Nhiên tỷ tỷ, người ấy...là ai vậy?"
Thấy hai má Tiểu Lan ửng hồng, ta mới nhớ ra nãy giờ hình như muội ấy chẳng nói gì, trong khi bình thường huyên thiên suốt, ta nở nụ cười tinh quái: "Không lẽ muội ưng Thập Thất rồi?"
"Làm gì có đâu, tỷ nói muội biết người ấy là ai đi mà."
"Ngày xưa huynh ấy là thị vệ của hoàng thượng, họ Chu, tên Thập Thất là do hoàng thượng ban, nên bọn ta đều gọi huynh ấy là Thập Thất."
"Bốn năm trước, huynh ấy theo đại quân đi đến Tây Bắc, bây giờ mới trở về. Cô nương còn muốn biết thêm gì nữa không?"
"Được...được rồi, muội về phòng trước đây." Nói xong, Tiểu Lan chạy đi mất.
"Khoan đã!" Ta gọi Tiểu Lan lại, giằng hộp điểm tâm trong tay muội ấy: "Đưa bánh mơ cho ta."
...
Bái kiến hoàng thượng xong, Thập Thất và ta đến gặp Lý Bá, huynh ấy vác cả bao tải lúc nãy theo.
"Ta về rồi Lý Bá!" Thập Thất tiến lên ôm chầm lấy Lý Bá, Lý Bá suýt tắc thở.
Lý Bá mừng quá nói không thành câu: "Về...về rồi à, may còn biết đường về..."
Thập Thất gãi đầu cười hiền: "Ta lập được thêm công trạng, tướng quân thấy ta trấn giữ Tây Bắc bốn năm liền nên cho ta nghỉ phép về thăm nhà, ra Tết mới phải đi."
“Ngoài hai người ra, ta làm gì có nhà nào nữa. Ta mang rất nhiều quà về cho hai người." Nói xong, huynh ấy mở bao tải ra.
Thập Thất vừa nói vừa moi các thứ đồ từ trong tải ra.
Huynh ấy lôi ra một chiếc áo khoác lông cáo, khoác lên người Lý Bá: "Ta săn đấy, sau đó lột da nó ra đem đi thợ may áo."
Thập Thất lấy đâu ra mấy cây trâm cài tóc, miệt mài cắm lên đầu ta, không cẩn thận khéo cắm lủng đầu ta mất!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!