29.
Vương tử Nguyên Lạc bèn quay lại hỏi Thục phi nương nương: "Ta muốn cưới Lục tướng quân về làm chính thất, đồng thời ngay tại đây ta xin thề rằng đời này sẽ không cưới thêm ai khác, tự hỏi Lục tướng quân có nguyện ý hay không?"
Lời thề này ít nhiều cũng thể hiện thành ý của vương tử. Dẫu vậy, tất nhiên Thục phi nương nương không đồng ý. Mặc dù người không nguyện gặp hoàng thượng, nhưng trước mặt ngoại tộc Đông Lê, Đại Lương mới là người nhà.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu trực tiếp từ chối chắc chắn sẽ tổn hại đến quan hệ giữa hai nước.
Thục phi nương nương vẫn giữ được phong thái: "Có điều này vương tử Nguyên Lạc cần biết, bổn cung từng lập lời thề, đời này sẽ không lấy ai võ công yếu hơn mình."
"Không biết vương tử có dám tỷ thí với ta một trận không? Nếu như ngài thắng, ta sẽ đồng ý lấy ngài."
"Đồng ý." Vương tử Nguyên Lạc vô cùng tự tin chấp nhận thách đấu. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vì váy áo có quá nhiều chi tiết nên trước hết Thục phi phải đi thay một bộ đồ thoải mái hơn.
Ta vừa đợi vừa toát loạt mồ hôi. Thục phi nương nương võ công phi phàm, nhưng vương tử Nguyên Lạc võ công thế nào, ở đây chẳng ai nắm rõ.
Hai bên đấu võ, thời gian có hạn, vũ khí tự chọn.
Thục phi nương nương chọn một thanh trường kiếm. Để cho công bằng, vương tử Nguyên Lạc cũng chọn một thanh trường kiếm.
Hai người trong cuộc vung kiếm hả hê còn ta ở bên ngoài hồn sắp lìa khỏi xác, thậm chí ta quên mất Ngạn Nhi vẫn ở bên cạnh. Đột nhiên, tiểu hoàng tử cất tiếng làm ta giật mình.
"Thư Nhiên cô cô đừng lo quá, Thục nương nương có lợi thế hơn."
Ta biết là không hợp lễ nghi, song vẫn không nhịn được hỏi lại: "Sao điện hạ lại biết?"
Ngạn Nhi thì thào: "Tộc Đông Lê nổi danh với lực chiến đấu lớn, thi võ thường cậy mình mạnh. Còn Thục nương nương thân pháp nhanh nhẹn, đối phương có mạnh song cũng không chạm được đến nương nương."
"Hơn nữa, nhìn chiêu thức của vương tử có thể thấy trường kiếm không phù hợp với hắn. Chỉ là hắn quá tự tin lại muốn Thục nương nương có ấn tượng tốt về mình nên mới chọn trường kiếm. Khinh địch tất bại!"
Ta mới giãn cơ mặt, nở nụ cười: "Đa tạ điện hạ."
Ta đúng là sống lâu vô ích, phải nhờ một đứa bé giảng giải.
Trận tỷ thí kết thúc, Ngạn Nhi không gạt ta, kết quả hòa. Ban nãy đã nói vương tử Nguyên Lạc phải thắng mới tính.
Ta thầm thở phào, Ngạn Nhi lại tức tối: "Thục nương nương nhường hắn."
Ta vội vàng trấn an ngài đừng nói to quá.
Ta hiểu, nếu như Thục phi nương nương thắng sẽ làm mất hết thể diện của tộc Đông lê, không chừng họ thẹn quá hóa giận lại gây chuyện với bên mình; nhưng nếu thua, Thục phi nương nương sẽ phải lấy hắn mất. Hòa là kết quả tốt nhất.
Thoáng chốc, Ngạn Nhi nguôi giận ngay, ngài quay lại nói với ta: "Thục nương nương nhường hắn, chắc chắn vương tử Nguyên Lạc có nhận ra. Làm nhục hắn như vậy cũng hay."
Ta lập tức ngẩng lên nhìn, vương tử Nguyên Lạc mặt đen như nhọ nồi.
"Thục phi nương nương võ nghệ cao cường, tiểu vương thật tâm kính phục."
Thục phi nương nương khẽ cười: "Làm gì đến mức ấy! Vương tử Nguyên Lạc chẳng kém bề, đôi bên thực lực tương đương, bổn cung đã có trận đấu vô cùng sảng khoái."
Phải là hạ nhục đối phương vô cùng sảng khoái mới đúng!
Lúc này, hoàng thượng cực kì phấn khởi. Ngài vừa khen ngợi vừa dẹp yên ý định của vương tử Nguyên Lạc.
"Hahaha, trẫm nghe danh tộc nhân Đông Lê ai nấy đều cường tráng, dũng mãnh, hôm nay có cơ hội được chứng kiến, quả là danh xứng với thực. Thế mới xứng là khí thế nam nhi!"
Quần thần tung hứng ngay: "Hoàng thượng nói chí phải."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!