8.
Ta đang lơ mơ ngủ thì có người gõ cửa.
"Thư Nhiên cô cô..."
"Ừm?" Ta đáp lại trong cơn mê.
"Thư Nhiên cô cô?"
Ta cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu, hỏi: "Ai đấy?"
"Thư Nhiên cô cô, Tiểu Lan đây ạ. Hoàng thượng say rượu cho gọi cô cô đến chăm sóc."
Nghe thấy hai chữ "hoàng thượng" ta tỉnh hẳn người, nhưng tâm tình buồn bực.
Phiền thật! Đêm giao thừa cũng không yên! Ngài có cả hậu cung bao nhiêu mỹ nữ giai nhân, ngủ đâu mà chẳng được gọi ta làm gì chứ?
Ta thầm kêu ca chứ không dám nói ra, Tiểu Lan vẫn còn ở đó.
Ban đầu đúng là hoàng thượng đến chỗ Lệ phi, nhưng hình như bị đuổi.
Những vị phi tần địa vị thấp hơn thấy ngài đã sợ, nếu không thì hay nũng nịu. Mệt lắm, ngài không chịu ở cùng.
Tâm trí hoàng hậu nương nương chỉ đủ để nghĩ đến tiểu hoàng tử, không rảnh tiếp đón hoàng thượng. Hoàng thượng chán nên không ở lại lâu.
Hiền phi...ừ thôi, từ lúc còn là Kỳ vương, hoàng thượng nhìn nàng đã không thuận mắt.
Hiền phi rất coi trọng quy tắc, lễ nghi. Trước đây, nàng hay thúc giục Kỳ vương phải chăm chỉ, cầu tiến. Bây giờ hay nhắc nhở hoàng thượng phải cần chính, thương dân.
Tiên đế đúng là chọn được cho con mình một thê tử giỏi. Chỉ với danh vị phi mà nàng có thể quản lý mọi chuyện đâu ra đó. Tất cả đều là minh chứng cho năng lực và lễ độ của nàng.
Tiểu Lan đưa ta đến chỗ hoàng thượng rồi lủi ngay.
"Tham kiến hoàng thượng."
Ngài ngồi lên bậc thềm trên điện, tay cầm một vò rượu. Ta lặng lẽ quan sát, dưới đất có ba vò rượu rỗng đang nằm chỏng chơ.
Sau khi đăng cơ, ngài rất biết giới hạn thường không uống nhiều, hôm nay chẳng biết bị gì.
"Đứng lên đi, lại đây ngồi với trẫm một lát." Ngài nói và đưa tay ra vỗ vào chỗ trống ngay bên cạnh.
"Bẩm hoàng thượng, làm thế không đúng quy tắc." Ta không dám đứng dậy.
"Quy tắc?" Ngài cười: "Trước đây ngươi ít lần làm trái quy tắc lắm sao?"
"Hoàng thượng, bây giờ khác ạ." Đọc full tại Vietwriter
"Ngươi nói xem khác thế nào?"
Ta hít một hơi thật sâu, tự dặn mình phải bình tĩnh, cẩn trọng.
Vậy, khác thế nào?
Thực ra vẫn luôn như vậy, ta là nô tỳ, chính ngài đã nói với ta phải biết thân phận của mình.
"Trước đây nô tỳ hành xử vô lễ, mong hoàng thượng thứ tội." Ta kiên trì theo đuổi hướng đi này.
Ngài không bắt bẻ nữa: "Trước đây khi trẫm phiền lòng, Lệ phi hay tâm tình với trẫm, bây giờ chẳng có ai trò chuyện với trẫm nữa."
Có lẽ Lệ phi là nàng phi gần gũi với hoàng thượng nhất. Nàng luôn quan tâm đến cảm xúc của hoàng thượng, kẻ nào làm hoàng thượng giận, nàng chửi kẻ đấy bất chấp đúng sai.
Nhưng bây giờ, ngài đày cả nhà người ta đến vùng heo hút đói khổ, đúng cái ngày đoàn viên này, ngài còn mong người ta đầu gối tay ấp với ngài như chưa có chuyện gì xảy ra ư?
"Nếu đã vậy, sao hoàng thượng không đến thăm Lệ phi nương nương?"
Ngài uống một hớp rượu: "Trẫm đến rồi, Thục phi đang ở đó, nên nàng không cần trẫm nữa."
Ta hiểu mà, phải là bị hai nàng phi đuổi đi mới đúng.
"Ngồi đây với trẫm một lát, trong cung trẫm chỉ có thể gọi ngươi đến thôi."
"Vâng." Hoàng thượng phân phó ta phải làm theo.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!