Lại rượt đuổi nửa giờ, bên trong núi rừng chỉ còn lại hai người còn đang chạy, chỉ có điều giờ phút này ai cũng mệt mỏi thở hồng hộc, không thể không dừng lại lấy hơi.
Thủ lĩnh băng thổ phi chống tay lên một cái cây to, há miệng thở hốn hến, tiếng được tiếng mất mà hô tên: “Tên tiếu tử kia, chỉ cần ngươi giao cái hộp trong tay ra thì ân oán giữa ta và người sẽ được xóa bỏ, ta có thế để ngươi sống sót rời địt
"Ha, đừng có năm mơ, có bản lĩnh thì ngươi đuổi kịp ta địt
Lý Hiển Duy cũng mệt mỏi, phải gập cả người để hít thở, nhưng cách trả lời vẫn ngông nghênh như cũ.
“Như vầy đi, ngươi giao ra cái hộp đó, ta sẽ cho ngươi tự do chọn mọi thứ trong trại, vàng bạc châu báu, tất cả đều thuộc về ngươi” Sắc mặt thủ lĩnh bằng thố phi thay đối, hẳn ta đè nén sự tức giận trong lòng, hòa nhã nói
"Đừng có uổng phí sức lực, ta đây không thiếu cái gì, càng không thiếu tiền, còn đuổi nữa không? Không đuổi thì ta đi ngay đấy"
Lý Hiển Duy nói một câu rồi chợt miễn cưỡng duỗi thẳng người, tiếp tục chạy trốn.
“Tiểu tử, đừng đế cho lão tử bắt được ngươi, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bãng ch:
Sắc mặt tên thủ lĩnh bằng thổ phỉ trầm xuống, cũng cố gắng đứng thẳng người lên, lảo đảo đuổi theo.
Phía đông, một màn màu trảng bạc dâng lén, sắc trời đã tờ mờ sáng,
Lối ra khỏi khu rừng đã ở ngay trước mắt, Lý Hiển Duy quay đầu nhìn về phía tên thủ lĩnh băng thổ phi sau lưng, thế nhưng hẳn lại ngẩn ra.
Người đâu?
Không duổi theo à?
"Tiểu tử kia. chết đi!"
Lúc này, cách đó không xa có một bóng người lao ra, nắm đấm gào thét xé gió xông tới
Cú đấm này xuất hiện đột ngột, không có bất cứ dấu hiệu gì báo hiệu trước, lực đánh mạnh như có thể xẻ đồi phá núi,
ngay cả không khí cũng vang lên tiếng nố tí tách.
Đột nhiên bị đánh lén, lúc tới đã không tránh kịp, sắc mặt Lý Hiển Duy hơi trầm xuống, Thanh Sương trong tay xoay ngang, dừng sức ngăn cản cú đấm này.
Äm!
Chỉ nghe một tiếng va chạm kinh thiên động địa, Lý Hiển Duy bay ra, đụng thẳng vào cây to sau lưng.
"Phụt!”
Cú đánh siêu mạnh trúng vào người, Lý Hiến Duy chỉ cảm thấy cố họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
"Tiểu tử, rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt! Đưa cái hộp đó đây!"
Thủ lĩnh băng thổ phi tiến lên từng bước một, vẻ mặt âm. trầm nói
"Mơ mộng viến vông!"
Lý Hiến Duy cố chịu đựng vết thương, âm thầm tính khoảng cách giữa hai người, chờ thủ lĩnh băng thố phi đi tới trước ba bước, hẳn bất ngờ vọt lên, đâm một kiếm ra ngoài.
Con ngươi tên thủ lĩnh băng thổ phỉ co lại, không nghĩ thiếu niên trước mắt vẫn còn có sức lực, vừa nãy hãn ta khinh thường nên tránh né không kịp, ngực bỗng bị đâm một kiếm,
Xoạch!
Trường kiếm đâm vào cơ thế, khiến máu đỏ nhức mắt bản tung tóe, thủ lĩnh băng thổ phỉ kêu lên, chân lùi liền về phía sau mấy bước.
“Muốn bắt lão tử à, ngươi có bản lĩnh đó sao?"
Lý Hiến Duy rút kiếm, người hẳn bị trọng thương nên không ham chiến chút nào, hẳn xách kiếm lảo đảo đi ra khỏi khu rừng.
Phía sau, thủ lĩnh băng thổ phỉ muốn đuổi theo nhưng chân lại lảo đảo một cái, phun ra một ngụm máu tươi
"Thắng nhãi!"
Thủ lĩnh băng thổ phỉ nhìn thiếu niên đã biến mất ngoài núi rừng, khao khát giết người bùng nổ trong ánh mắt
Bên ngoài thành Du Châu, một con ngựa chiến chạy tới, thiếu niên nấm vắt trên lưng ngựa, có vẻ như đã ngất đi.
Tướng sĩ canh cổng ngăn con ngựa lại, đến khi thấy thiếu niên trên lưng ngựa thì lập tức nhận ra đó là ai.
"Đây không phải là Tam công tử Lý phủ sao? Sao lại bị thương nặng như vậy?" Một tên lính mở miệng, giật mình nói.
"Khoan đã hỏi nhiều, mau chóng đưa người về Lý phủ đi”
Một tên lính khác trầm giọng nói
Ở thành Du Châu này, Lý phủ chính là thế lực số một, số hai, cho dù là chú thành Du Châu thì khi gặp vị gia chủ Lý gia kia cũng phải vô cùng khách khí, nếu vị Tam công tử Lý phủ này mà xảy ra chuyện gì, sợ răng toàn bộ thành Du Châu đều
phải chấn động một lần
Hậu viện Lý phủ, ngay khi Lý Hiển Duy được đưa về, toàn bộ Lý phủ cũng hỗn loạn.
Lý Bách Vạn vội vã chạy ra, thấy Lý Hiển Duy trọng thương hôn mê thì đau lòng đến mức nước mắt chực trào.
"Tiên Tử, nửa đêm nửa hôm mà như vậy là thế nào?" Lý Bách Vạn nhìn Hoa Mai Tiên Tử bên giường nhỏ, sốt ruột hỏi
"Gãy mấy cái xương sườn, không có sao."
Tân A Na xem qua vết thương của Lý Hiển Duy, chậm rãi nói: 'Mang người tới phòng thuốc”
Nói xong, Tân A Na đứng dậy đi ra phía ngoài.
Bên bờ hồ, Trương Lôi Thôi nhìn hậu viện đã trở nên hỗn loạn, ông ta yên lặng uống một hớp rượu, không có tiến lên để làm loạn thêm.
Tiểu tử này nhất định đã đối đầu trực tiếp với tên thủ lĩnh băng thổ phỉ kia.
Tân A Na từng nói, tên thủ lĩnh bằng thổ phi đó đã luyện tới trung kỳ tầng thứ nhất Thần Tàng, tiếu tử này cũng chỉ mới vừa mở được Thần Tàng mà đã đi đánh với hẳn ta, có thể còn sống trở về đã rất không dễ dàng.
Vẫn còn quá yếu!
Đây mới chỉ là một thủ lĩnh băng thổ phỉ mà thôi, đối thủ chân chính của hẳn lại là Hỏa Lân Nhi, một trong tứ đại thiên kiêu của thế gian, nếu không tìm được biện pháp khác thì cả đời này hẳn cũng không đuổi kịp.
Trong phòng thuốc, Lý Hiến Duy được mang vào thùng thuốc, Tân A Na tiến lên, vẻ mặt căng thẳng, chân khí chuyến động mạnh mẽ quanh cơ thể, ngón tay chập lại điểm vào cơ thể trước mặt.
Một giây sau, hơi nước cưồn cuộn trong thùng thuốc, không lâu sau, toàn bộ phòng thuốc đều tràn đầy sương mù,
"A!"
Lý Hiển Duy đang hôn mê rên lên một tiếng rên đau khổ, người bắt đầu run rấy.
Sức nóng của thuốc cùng chân khí không ngừng tràn vào cơ thế, vết thương trên ngực Lý Hiển Duy bắt đầu khép miệng, tốc độ lành lại đến mắt thường cũng có thể thấy, đúng là kinh thiên động địa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!