Lúc này, Doãn Mộ Tư ngồi ở phòng làm việc của Lục Vũ Thần xem ảnh mà Sandy gửi tới kèm đoạn tin nhắn thì rất kinh ngạc.
Lâm Y Đình thật sự là mẹ của Tiểu Vũ.
Nhưng lần đó Tiểu Vũ từng ghi người hành hạ nhóc không phải Lục Vũ Thần?
Nhưng không tính khí Lục Vũ Thần không thể nuôi một đứa trẻ không thân thiết, còn lại rất cưng chiều nhóc con nữa.
Doãn Mộ Tư trả lời Sandy:"Đừng tung tin bậy bạ."
Sandy liền gửi một tờ giấy khai sinh của Lục Vũ Đình, tên cha Lục Vũ Thần, tên mẹ Lâm Y Đình.
Doãn Mộ Tư nhìn bức ảnh thứ hai, cảm thấy không thể không tin được, vả lại Sandy trước nay có thể không có tâm ý nhưng hắn ta chưa từng lừa cô cái gì.
Cha Lục Vũ Thần, mẹ Lâm Y Đình.
Cái đùi Lâm Y Đình bám vào chính là Lục Vũ Thần.
Hắn ném cô ở bệnh viện một mình chỉ vì đi qua đêm với Lâm Y Đình.
Trái tim Doãn Mộ Tư lạnh đi, gần đây cô bị hắn thao túng tâm lý đến mức quên mất tất cả những gì hắn đã đối xử với cô.
Doãn Mộ Tư vô thức gọi Lục Vũ Thần trong tức giận nhen nhóm trong lòng.
"Chuyện gì?" - Trong giọng nói của Lục Vũ Thần có chút không vui.
"Tôi mang cơm đến văn phòng, không thấy anh." - Doãn Mộ Tư đáp.
"Tôi có việc ra ngoài, cứ để cơm đó, cô về nhà trước đi."
Doãn Mộ Tư siết chặt điện thoại liền đáp:"Hôm nay anh không đến công ty sao?"
Giọng nói của Lục Vũ Thần một lúc sau mới nhẹ giọng:"Cô muốn hỏi cái gì?"
Hắn nói đi làm, cô đến công ty phát hiện hắn rõ ràng không đến công ty, cô là vợ của hắn, không lẽ không thể biết hắn đi đâu sao?
Doãn Mộ Tư hít một hơi thật sâu:"Một người bạn của tôi nhìn thấy anh ở nhà của Lâm Y Đình bước ra."
"Ừm."
Hắn chỉ ừm là có ý gì?
Là thừa nhận bản thân qua lại với cô ta, không quan tâm đến cảm nhận của cô?
Trước giờ bản tính hắn lạnh nhạt, chưa từng giải thích với cô cái gì, nhưng từ ừm này quá không rõ ràng.
"Sáng nay Tô Y Đình bị đau dạ dày, quản lý cô ta nghĩ phép nên tôi mang thuốc đến cho cô ấy, thân phận cô ta là người nổi tiếng lại không có thân thích ở Nam Sơn, chỉ có vậy thôi, giải thích như vậy cô có hài lòng chưa?"
Trong giọng nói của Lục Vũ Thần, Doãn Mộ Tư không nhận ra cảm xúc gì, nhưng đột nhiên anh lại giải thích với cô như vậy, cô cảm thấy không quen.
Doãn Mộ Tư:"Đưa thuốc liền ở tới trưa không quay về công ty."
Giọng nói Lục Vũ Thần cũng không khó chịu khi cô hỏi quá nhiều:"Gặp một vài người, có việc cần nói nên chưa về, còn có chuyện gì muốn hỏi?
Doãn Mộ Tư tâm tình thả lỏng, hắn đang giải thích không phải là ở nhà Lâm Y Đình một mình mà còn gặp thêm người khác.
"Nhưng bạn của cô, là ai?"
Doãn Mộ Tư cũng không giấu giếm cái gì:"Là Sandy, anh ấy nói vô tình nhìn thấy?"
Lục Vũ Thần nhếch môi:"Quan hệ của hai người tốt như vậy?"
"Chúng tôi là bạn, trước giờ chưa từng đi qua giới hạn đó. Tôi dám khẳng định như vậy, còn anh thì sao Lục Vũ Thần?"
Lúc này, Doãn Mộ Tư muốn nghe một lời khẳng định của Lục Vũ Thần.
Tuy nhiên, Lục Vũ Thần lại không nói gì.
Doãn Mộ Tư cảm thấy bản thân bị điên rồi, sao có thể đặt hy vọng ở Lục Vũ Thần, cuộc hôn nhân này có quá nhiều thứ không chắc chắn, có thể đỗ vỡ bất cứ lúc nào.
Lục Vũ Thần không yêu cô, không muốn cô mang thai con của anh ta, không có lý do gì cô lại kỳ vọng vào anh ta.
Doãn Mộ Tư bỗng nhiên không muốn nghe câu trả lời của Lục Vũ Thần nữa liền nói:"Nếu anh không về kịp cơm trưa, tôi thu dọn mang về."
"Ở đó đợi tôi về."
Doãn Mộ Tư còn chưa kịp từ chối, cuộc gọi đã kết thúc.
Lúc Doãn Mộ Tư ngồi trong phòng làm việc ngồi đợi Lục Vũ Thần, người đến không phải người cần đến mà lại là Lâm Y Đình.
Lúc này không khí trở nên lúng túng, Doãn Mộ Tư cũng không biết phải ứng xử ra sao với người phụ nữ này. Cô ta có mối quan hệ gì tới Lục Vũ Thần, thật sự là mẹ của Tiểu Vũ hay sao?
Ngồi ở đối diện, Lâm Y Đình cuối cùng cũng mở miệng trước:"Doãn tiểu thư đợi Vũ Thần lâu chưa, buổi sáng anh ấy cùng ở với tôi một chỗ."
Muốn khiêu khích cô?
Doãn Mộ Tư cười nhẹ:"Sắc mặt của Lâm tiểu thư xem ra không được tốt, nghe Thần Thần nói cô bị đau dạ dày sáng nay, tôi biết cô là người nổi tiếng phải giữ dáng nhưng dùng cách nhịn ăn để giữ dáng thật sự rất không tốt, cô xem tôi ăn uống đầy đủ nhưng dáng người vẫn rất chuẩn, cô có cần tôi gửi chế độ ăn uống của tôi vừa có sức khỏe vừa đẹp như tôi không?"
Sắc mặt Lâm Y Đình trầm xuống, Doãn Mộ Tư đang nói cô ta đẹp trời phú, còn cô phải cố gắng mới có thể giữ được thân hình. Lại càng không thể tin Lục Vũ Thần lại nói với cô ta chuyện lúc sáng.
Lâm Y Đình rất nhanh lấy lại bình tĩnh thường ngày nói tiếp:"Thì ra chuyện tôi bị ốm Doãn tiểu thư đã tường tận, thật khiến tôi xấu hổ. Cũng may ở Nam Sơn còn có Vũ Thần là người thân, lúc bệnh tật anh ấy đều có mặt, nếu không bản thân một mình ở bệnh viện tủi thân biết bao nhiêu."
"Tôi đến để cảm ơn anh ấy sáng nay đã chăm sóc tôi tận tình, nếu Doãn tiểu thư thấy phiền, tôi sẽ rời đi ngay."
Lâm Y Đình nói xong liền bước ra cửa, lúc này lại gặp Lục Vũ Thần cũng vừa đến.
"Sao cô lại đến đây?" - Giọng nói của Lục Vũ Thần vang lên, hướng đến Lâm Y Đình.
Giọng nói của Lâm Y Đình đầy ủy khuất vang lên:"Tôi có việc phải về rồi, cảm ơn anh chuyện sáng nay."
Doãn Mộ Tư thật sự muốn chửi bậy "con mẹ nó"
Cái bộ dạng ủy khuất đó giống như là Doãn Mộ Tư ở nơi này ức hiếp cô ta, khiến cô ta phải bỏ chạy rời đi, cô ta mà ngất ra ngoài kia, chắc mọi người liền nghĩ cô đánh đập cô ta ở trong này.
Doãn Mộ Tư tự nhiên lại trở thành một Hoạn thư đúng nghĩa.
Người phụ nữ này quả nhiên quá là mưu hèn kế bẩn.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy Lục Vũ Thần bước vào ghế, bên ngoài tầng tầng thư ký đều nhìn theo, ánh mắt của bọn họ rõ ràng theo kiểu cô chính là hung hăng ghen tuông làm nhục Lâm Y Đình khiến cô ta ủy khuất rời đi.
Doãn Mộ Tư nhìn Lục Vũ Thần, cảm thấy vô cùng oan ức, đưa đôi mắt xinh đẹp long lanh to tròn đáng thương:"Tôi không có làm gì cô ta cả."
Lục Vũ Thần không đáp, chỉ xoay người đóng cửa lại.
Doãn Mộ Tư:"..."
Là muốn đóng cửa phạt cô sao?
Nhưng Doãn Mộ Tư nghĩ đến mấy hôm nay hắn cũng không vô lý dù cô ương bướng, vả lại lần này cô cũng không làm gì cô ta.
Cô nhanh chóng bày biện đồ ăn ra bàn, mùi thơm của cơm nóng và đồ ăn thoang thoảng khắp căn phòng kín.
Doãn Mộ Tư dò xét nhìn Lục Vũ Thần, hắn ta không tò mò hai người bọn họ nói với nhau cái gì:"Anh không muốn hỏi tôi cái gì sao?"
Lục Vũ Thần lúc này đã bắt đầu ăn cơm, ngẩng đầu nhìn cô:"Không có."
Doãn Mộ Tư lại nói:"Nhưng tôi thì có."
Lục Vũ Thần ngừng ăn, nhìn cô chăm chăm.
Cô nuốt nước bọt, nhìn hắn không rời, lời nói rõ ràng trong trẻo:"Anh và Lâm Y Đình là quan hệ gì?"
Lục Vũ Thần rút khăn ăn lau miệng, tựa lưng vào ghế nhìn cô, nhoẻn miệng cười:'Quan hệ giống như quan hệ giữa cô và Hàn Thương Nguyên."
Doãn Mộ Tư:"..."
Đại ác ma còn biết cà khịa cô.
Gậy ông đập lưng ông.