Bác sĩ đến rất nhanh,làm việc cũng rất nhanh chóng gọn gàng, khoảng độ mười phút đã vệ sinh xong vết thương, tiêm thuốc và cho thuốc uống, sau đó nhanh chóng rời đi.
Sức khỏe của Lục Vũ Thần rất tốt, một chút sau liền hạ sốt, Doãn Mộ Tư mang cháo đến đặt bên cạnh Lục Vũ Thần.
Sắc mặt Lục Vũ Thần tỏ ra phản ứng:"Không ăn."
Doãn Mộ Tư thổi nhẹ muỗng cháo:"Há miệng."
"Còn nữa, bác sĩ khi nãy cũng làm nhiệm vụ của họ, sắc mặt của anh lúc nãy dọa bọn họ bỏ chạy mất dép."
Lục Vũ Thần lạnh nhạt đáp:"Quá nhát gan."
Doãn Mộ Tư bĩu môi:"Anh còn không thay đổi tính khí thì ai mà chịu nổi anh, về sau nếu như chúng ta ly hôn thì…."
Cô lấy tay che miệng lại, tự ý thức được bản thân lỡ miệng, nhưng dừng lại đã quá muộn.
Ánh mắt Lục Vũ Thần sắc bén, thanh âm lạnh như băng:"Sao không nói tiếp."
Doãn Mộ Tư giả vờ như không có gì:"Tôi nói là nếu như mà."
Hắn cũng không truy cứu thêm, chỉ há miệng nói:"Đút đi."
Lục Vũ Thần ăn xong bát cháo nóng, mồ hôi cũng đổ ra, nằm ngủ trên giường. Cô đưa tay lên trán hắn dò xét, thân nhiệt Lục Vũ Thần cũng đã trở lại bình thường, cuối cũng cô cũng đã an tâm một chút.
Trong mơ mơ màng màng, bàn tay hắn nắm lấy tay cô, siết chặt:"Mộ Mộ, đừng rời xa tôi, đừng phản bội tôi."
Doãn Mộ Tư dùng tay còn lại xoa xoa lên bàn tay đang siết của hắn, ánh mắt cô nhìn hắn phức tạp, chuyện vừa xảy ra khiến đại ác ma đã biết lo sợ.
Người hắn muốn đặt lòng tin hiện tại, là cô?
Buổi tối, Doãn Mộ Tư nằm bên cạnh hắn ngủ, đang ngủ say liền bị kéo lại gần, cô cảm giác rất quen thuộc với sự ôm ấp thân mật này, cô cọ xát vào ngực hắn, ngủ thật say.
Sáng hôm sau, Doãn Mộ Tư dậy sớm nhưng bên cạnh đã không nhìn thấy Lục Vũ Thần, trên giường không còn chút hơi ấm, Lục Vũ Thần đã dậy từ lâu.
Hắn đến công ty rồi? Nhưng chuyện của Doãn Danh cô vẫn còn chưa nói với hắn, nghĩ vậy Doãn Mộ Tư vội vàng chạy ra ngoài.
Ra đến phòng bếp, một thân cao lớn thanh mảnh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay áo xắn lên hai bên, bưng một phần trứng ốp la và bánh mì nướng bê ra bàn ăn.
Trên gương mặt hắn vẫn trưng ra bộ dạng lạnh lẽo thường ngày, khí chất cao quý sạch sẽ nhưng lại hành động vô cùng ấm áp.
Ngay lúc này, Doãn Mộ Tư cảm thấy hắn vô cùng đẹp trai và quyến rũ chết người, khiến trái tim cô bỗng nhiên loạn nhịp.
"Vũ Thần."
Đây là một giấc mơ hay sao? Đại ác ma thức dậy sớm, đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, hay đêm qua nữa đêm phát sốt đến hư não rồi.
Ánh mắt Lục Vũ Thần nhìn vào bàn chân trắng nõn trống không của cô nhíu mày:"Đi mang dép vào."
Lúc này cô mới nhận ra bản thân quá vội, quên cả đi dép, bàn chân đã hơi lạnh, cô liền mỉm cười:"Được, tôi đi ngay."
Cô nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, thay một bộ váy dài, trang điểm tươm tất, tóc búi cao lên, nhìn trang nhã ngọt ngào ngon miệng hơn cả bữa ăn trên bàn.
Nhìn cô một lần, Lục Vũ Thần nhếch môi lên hơi cười, bị hắn nhìn chằm chằm như nhìn thấu cả tâm tư, khiến Doãn Mộ Tư ngượng ngùng.
"Tôi đi gọi Tiểu Vũ."
"Ngồi xuống đi." - Lục Vũ Thần kéo cái ghế dưới bàn, nói với cô.
"Còn Tiểu Vũ."
"Không cần để ý tới nó."
Lục Vũ Thần mang bánh mì và trứng ôp la đặt trước mặt cô, giọng nói đầy ôn nhu kèm ngọt ngào:"Ăn thử đi."
Khóe miệng Doãn Mộ Tư không khỏi nhếch lên, không biết vì sợ hay vì vui vẻ, trông cứ như đang hẹn hò, cô nhìn Lục Vũ Thần hỏi:"Hôm nay anh bị sao vậy?"
Sư dịu dàng ngọt ngào kia dường như đã bị thu lại, trên gương mặt vẫn chỉ còn sự lạnh nhạt:"Năm 12 tuổi, bà nội tôi đã dạy tôi nấu ăn."
Năm 12 tuổi… Doãn Mộ Tư cảm thấy không phải là sự trùng hợp? Cô nhìn Lục Vũ Thần trong mắt lóe lên vẻ khó chịu.
Lục Vũ Thần cười cười, vẫn không tan được cái lạnh lùng:"Cô không cần phải nghĩ nhiều, dù tôi không phải con cháu nhà họ Lục, không có tư cách thừa kế, cũng không bỏ đói cô."
Doãn Mộ Tư xua tay:"Tôi không có ý đó."
"Ăn đi, đừng lo cái gì, không ai có quyền thay đổi được thân phận của tôi, bất kì ai, kể cả Lục lão gia."
Doãn Mộ Tư cảm thấy đau lòng giùm hắn, bên ngoài thì tỏ ra không có việc gì, nhưng bản thân lại rất để ý.
Sao con người cứ phải sống đi ngược lại những gì bản thân suy nghĩ.
"Vũ Thần, thật ra anh đừng lo lắng….tôi cảm thấy…"
Cô cảm thấy anh ta giống như đúc cha anh ta, sao có thể sai được.
Nhưng cô chưa kịp nói, điện thoại Lục Vũ Thần vang lên.
Lục Vũ Thần nhìn tin nhắn trong điện thoại, ánh mắt âm trầm lạnh lùng, tầm mắt rơi vào Doãn Mộ Tư, không rời đi.
Doãn Mộ Tư đang gọi thám tử muốn tra hắn.
Ánh mắt này khiến Doãn Mộ Tư cảm giác hơi sợ:"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, tin nhắn rác."
Lục Vũ Thần thu hồi tầm mắt, bấm trả lời vài chữ rồi đặt điện thoại sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang cô:"Tối hôm qua cô tìm tôi có chuyện gì?"
Doãn Mộ Tư, chỉ mong cô đừng khiến tôi thất vọng.
Nghe Lục Vũ Thần nhắc nhớ, Doãn Mộ Tư chợt nhớ đến việc quan trọng:"Vũ Thần, Doãn Danh bỏ trốn rồi, con trai hắn là Doãn Tu Thành ở nước M quay về giúp sức… tôi lo cho an toàn của ba tôi. Anh có thể cử thêm người bảo vệ ông ấy không?"
Lục Vũ Thần trầm mặc nhìn Doãn Mộ Tư, đợi cô nói tiếp.
Doãn Mộ Tư hiểu hắn muốn nghe cái gì, không muốn giấu giếm.
"Đêm qua,Tống Tư Hàn gọi đến báo tin cho tôi."
Lục Vũ Thần nhíu mày, anh chẳng qua chỉ là một cái đùi để cô ôm vào, vây nên hôm qua cô làm như vậy không phải vì thật lòng lo cho thân thể anh, chỉ là lo cho chổ dựa của cô sẽ sụp đổ.
"Doãn Danh hiện tại còn có Doãn Tu Thành giúp sức, tôi lo sợ hắn ta sẽ đến trả thù cha tôi, chuyện này đáng ra cũng không dám phiền đến anh, nhưng tôi cảm thấy tôi nên nhờ anh mới là đúng đắn."
"Tống Tư Hàn đâu?" - Lục Vũ Thần đột nhiên hỏi.
Doãn Mộ Tư không hề giấu giếm:"Anh ấy muốn giúp, nhưng tôi từ chối."
Quả nhiên, bọn họ vẫn còn liên lạc.
Lục Vũ Thần mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt:"Phải không, làm tốt lắm, tôi sẽ cho người bảo vệ cha cô."
Doãn Mộ Tư thở ra nhẹ nhõm, từ trong thâm tâm cảm kích:"Vũ Thần, cảm ơn anh. Tôi muốn sau kì thi đua xe kết thúc, tôi muốn đến Doãn thị làm việc."
Doãn Mộ Tư thật muốn trực tiếp hỏi hắn việc của hai mươi năm trước, việc của mấy tháng trước nhưng chưa biết mở lời thì điện thoại Lục Vũ Thần một lần nữa reo lên. Hắn liếc nhìn điện thoại, sau đó cầm lấy điện thoại đi ra ban công.
Nhìn thấy bóng lưng của Lục Vũ Thần khiến cô không khỏi bất an?
Tin nhắn vừa rồi thật sự là tin nhắn rác?
Cuộc điện thoại chỉ kéo dài khoảng ba phút, nhưng hắn không đi vào, đứng ở ngoài hơn mười phút mới bước vào lại bàn ăn.
Bên trong, Doãn Mộ Tư vẫn ngồi đó chờ hắn.
Lục Vũ Thần ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt mang tia lạnh nhạt, giọng nói đã không còn ôn nhu dịu dàng, mang theo tia lạnh lẽo:"Sao không ăn?"
Doãn Mộ Tư hít một hơi thật sâu:'Vũ Thần, tôi muốn chuyện muốn nói với anh."
Lục Vũ Thần nhếch môi mỏng:"Ăn trước, ăn xong rồi nói."
Dù là Lục Vũ Thần đang cười với cô, nhưng cô cảm nhận rõ ràng trong mắt hắn không có chút ấm áp nào, cả hơi thở cũng thay đổi.
Kiểu cách này của hắn rất quen thuộc, hệt như lần đầu tiên cô gặp hắn, lạnh lùng xa cách, cự tuyệt lạnh lùng, khiến Doãn Mộ Tư cảm giác bất an bủa đầy.
Thức ăn trong miệng không cảm nhận được mùi vị.
Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Lục Vũ Thần đang nhìn cô.
"Ăn xong rồi?"