Nghe cô hỏi như vậy, đột nhiên nhất thời không biết nên làm gì với cô.
Lục Vũ Thần xoay người rời đi, Doãn Mộ Tư còn muốn đợi kết quả nên ở lại, phía trước thanh âm của Lục Vũ Thần vang lên:"Cô tốt nhất nên đi theo tôi."
Doãn Mộ Tu siết chặt bàn tay, cuối cùng vẫn chọn đi theo hắn.
Cả hai tiến vào thang máy đi xuống lầu, không khí nặng nề căng thẳng khiến trái tim cô thắt lại:"Khi nào thì ly hôn."
Lục Vũ Thần từng bước đẩy cô vào góc tường:"Sao, mới đó mà không đợi được nữa."
Doãn Mộ Tư cảm nhận được sự tức giận của hắn, nhưng cô lại rất bình tĩnh mà không hề sợ hãi:"Chuyện của Tống Tư Hàn tôi sẽ không quản tới cùng, nhưng trong thời gian anh ấy ở bệnh viện tôi sẽ thường xuyên lui tới. Nếu anh không chấp nhận hoặc cảm thấy tôi hủy hoại thanh danh của anh, chúng ta tốt nhất nên sớm ly hôn."
Cái loại cảm giác không thể khống chế kia lại dâng lên, khiến hắn vô cùng ghét bỏ cảm giác này, hắn nâng cằm Doãn Mộ Tư lên:"Đó là lý do cô muốn ly hôn."
Bàn tay anh siết cằm cô rất đau, cô nhíu mày nói:"Không phải anh muốn ly hôn sao, Hơn nữa tôi đã bị anh đuổi ra khỏi nhà rồi, điều đó có khác gì ly hôn."
Câu hỏi của Doãn Mộ Tư khiến hắn một câu cũng không phản bát lại được.
Hắn liền buông lỏng cô ra, miệng hé ra:"Thứ hai."
Cô liền hỏi:"Mấy giờ."
Đôi mắt của hắn lóe lên một tia không kiên nhẫn:"Sẽ báo sau."
Cô cũng không hỏi thêm, cửa thang máy mở ra, Doãn Mộ Tư cứ ngỡ sẽ kết thúc cuộc nói chuyện ở đây nên co bước lên một bước.
"Không được rời đi."
Doãn Mộ Tư quay lưng lại, nghi hoặc nhìn hắn.
Thang máy đóng lại, quét qua vân tay Lục Vũ Thần, đi xuống thêm một tầng, ngay khi mở ra là chiếc xe quen thuộc, hắn mở khóa:"Lên xe."
Doãn Mộ Tư nhíu mày, cô không muốn tranh cải thêm nữa:"Đi đâu?"
Lục Vũ Thần không trả lời, lẳng lặng mở cửa ngồi lên xe.
Doãn Mộ Tư thật sự rất ghét tính cách lạnh nhạt ít nói của anh, mỗi lần như vậy đều muốn cô tự phán đoán anh, nếu không đúng anh sẽ không hài lòng, anh ta đang nghĩ cô là con giun nằm trong bụng anh ta sao?
Nhưng cô vẫn không muốn cãi vã, lẳng lặng bước lên xe. Dù sao cũng chỉ hai ngày nữa là bọn họ sẽ ly hôn.
Nhưng có chết cô cũng không nghĩ anh ta lại lái xe đến Hoàng Hạc Cát, cô đang nghĩ rằng anh ta đưa cô đi uống chút rượu trước khi ly hôn, ai ngờ lại kéo cô đến tầng 8, đến phòng khách sạn SVIP dành riêng cho hắn.
Doãn Mộ Tư tròn mắt, đừng nói hắn muốn thịt cô trước khi ly hôn.
Bị Lục Vũ Thần đẩy vào cửa, Doãn Mộ Tư dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh:"Anh muốn gì?"
Khóe miệng Lục Vũ Thần nhếch lên, ánh mắt gian xảo nhìn cô:"Chúng ta còn chưa ly hôn, tôi có làm gì cô cũng là hợp pháp."
Doãn Mộ Tư nhìn gương mặt vô sỉ này liền nói:"Người đuổi tôi đi cũng là anh, giờ lại muốn dính lấy tôi, không phải anh muôn tự vả chứ."
"Không đúng, là cô muốn dính vào tôi."
Doãn Mộ Tư:"..."
Nói xong, Lục Vũ Thần xoay người muốn tiến vào phòng tắm để lại một câu:"Nếu cô muốn thực sự ly hôn, hai ngày này hầu hạ tôi thật tốt là được."
Có ý gì? Vô sỉ.
Chẳng lẽ thời gian hôn nhân hắn cảm thấy hai người quan hệ quá ít, nên hai ngày này muốn bù đắp lại.
Hắn nghĩ hắn là ai?
Chuyện ly hôn là do hắn nói trước, cô không có cầu xin hắn ly hôn mà muốn bức cô.
Muốn đuổi đi là đuổi, giờ lại muốn kéo nàng lên giường với hắn, xin lỗi bà đây không làm.
Doãn Mộ Tư cũng không tin, hôm nay không lăn giường, hắn cũng không ly hôn.
Lục Vũ Thần vào phòng tắm đợi một lúc, không thấy bóng dáng Doãn Mộ Tư theo vào, mất kiên nhẫn:"Còn không vào, không phải muốn ly hôn sao?"
Nhưng bên ngoài im thin thít, không có bất cứ tiếng động nào.
"Doãn Mộ Tư."
Hai mắt Lục Vũ Thần nhíu lại, từ phòng tắm đi ra, bóng dáng cô đã hoàn toàn biến mất.
Lục Vũ Thần lập tức mở cửa phòng đuổi theo.
Bên ngoài, Doãn Mộ Tư nhìn dãy số trên thang máy, đã chuẩn bị mở cửa rồi.
Lục Vũ Thần nhìn thấy cô đang bước chân vào bên trong thang máy liền gọi:"Doãn Mộ Tư."
Doãn Mộ Tư nhanh chóng đóng nút đóng cửa lại.
Bên ngoài, Doãn Mộ Tư nghe được hơi thở gấp của Lục Vũ Thần, trong lòng đột nhiên cảm thấy có mấy phần vui vẻ, cô luôn phải chịu sự tức giận của hắn, hôm nay cuối cùng cô cũng phản đòn một lần, tinh thần đột nhiên sung sướng.
Nghĩ đến bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lục Vũ Thần đang tức giận bên ngoài, cô cảm thấy quá mức thỏa mãn, nhất thời đắc ý, từ trong thang máy hét lên:"Lục Vũ Thần, dùng tay tự xử đi, bà đây không thích hầu anh."
Hét ra, tâm trạng cực kỳ thoải mái.
Doãn Mộ Tư sung sướng không nhịn được cười, cảm giác này quá tuyệt vời.
Nhưng thang máy đến từng tầng đều mở ra, nhưng không có, tiếp tục đóng lai, bên ngoài tất cả các tầng đều không có người đi vào.
Cô biết thang máy đã bị khống chế rồi, Lục Vũ Thần chính là ông chủ nơi này. Cô cũng không thể đứng nơi này chờ chết được, lúc này thang máy tầng 2 lại mở ra, Doãn Mộ Tư nhanh chóng bước ra ngoài.
Nơi này cách phía dưới 2 tầng, cô không tin trốn không thoát, cô nhanh chóng tìm được lối thoát cầu thang, đôi chân nhanh nhảu chạy thật nhanh, từ phía sau bị một bàn tay túm lấy cổ áo.
Doãn Mộ Tư hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Vũ Thần một tay túm lấy cô, một tay vòng qua ngực ôm lấy.
Với cái dáng vẻ không hề thở gấp này, rõ ràng hắn đã đợi cô ở đây một lúc.
Đại ác ma này, luôn nắm được suy nghĩ của cô.
"Bà đây, dùng tay?"
Cô cảm nhận được Lục Vũ Thần đang nghiến răng nghiến lợi phía sau cô.
Cô khóc không ra nước mắt, đắc ý mà nói những lời này đã khiến hắn kích động ra bộ dạng này.
Doãn Mộ Tư cúi đầu, nhỏ giọng đáng thương:"Vũ Thần, là tôi sai rồi."
Tim Lục Vũ Thần đột nhiên thịch thịch không khống chế, cái bộ dạng lấy lòng của cô anh từng thấy qua nhiều lần, nhưng chưa từng khoa trương như vậy, trong đáng yêu chết được.
Doãn Mộ Tư cười thầm trong lòng, lúc này không trốn thì đợi khi nào.
Doãn Mộ Tư rất nhanh đưa chân lên cao, dùng lực, liền nghe thấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
"DOÃN, MỘ,TƯ."
Giọng nói tràn đầy tức giận của Lục Vũ Thần truyền đến, Doãn Mộ Tư quay đầu lè lưỡi với hắn xong, chạy thật nhanh.
Lục Vũ Thần, bang chủ Nhất Đường, ở Nam Sơn chính biệt danh là Đại ác ma khôn ai không e ngại.
Nhưng cô đã thực sự khiến hắn đau đến nhăn mặt.
Doãn Mộ Tư, gan to bằng trời.
Nhưng hiện tại, sự hối hận tuy đã lên đến cực điểm nhưng sự kích động vui sướng của cô còn lớn hơn sự lo lắng.
Trước kia cô được ba che chở, rất thích nghịch ngợm làm càng. Kể từ khi ba cô ngã xuống, đã rất lâu rồi cô không còn tự cao tự đại nửa, tâm trạng rất hưng phấn và thoải mái.
Cô tùy hứng đến lớn gan.
Khi Lục Vũ Thần đuổi ra đến cửa, cô đã leo lên xe khóa cửa thật chặt, còn tỏ ra không vui nhìn hắn qua lớp cửa kính dày cộm.
Nhìn sắc mặt Lục Vũ Thần tái nhợt, tâm tình cô rất tốt, nhếch môi:"Anh vào đi, muộn rồi không cần tiễn tôi."
Sau khi cô dứt lời, vị tài xế đứng tuổi lại nói:"Xem ra anh ấy không nỡ để cô rời đi, một thanh niên đẹp trai mà lại thật si tình, hiếm gặp."
Doãn Mộ Tư nghe xong liền không thể nhịn được, ôm bụng cười.
Tuy nhiên sự sung sướng qua đi, Doãn Mộ Tư bắt đầu có chút sợ, cô và hắn còn chưa ly hôn, cô kích thích anh ta như vậy là không hề sáng suốt.
Đúng dưới Hoàng Hạc Các, sắc mặt Lục Vũ Thần chưa bao giờ thúi như vậy, dưới bụng truyền đến cơn đau đớn, hiện tại hắn không thể không nghĩ đến việc bắt cho bằng được Doãn Mộ Tư lại đánh cho một trận.
Nhưng hắn nhanh chóng trở nên bình tâm lại, hắn có thừa biện pháp khiến cô ngoan ngoãn đến tìm hắn.
Nghĩ đến sự ngang ngược của Doãn Mộ Tư vừa rồi, Lục Vũ Thần vừa tức vừa giận, không ngờ hắn lại thua trên tay cô ấy.
Nhưng bộ dạng này của cô khiến hắn cảm thấy quá ngạc nhiên. Khoa trương, tùy hứng, xấu xa trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Đây mới thật sự là bản chất nổi loạn của cô.
Đúng là quá thèm đòn.